Trong Nhà Ai Lớn Nhất


Sau lễ đại hôn,buổi tối sẽ là thời gian thiết yến cho bách quan cùng gia quyến.Mà Tú Ngân là thiên kim của Tướng phủ,tất nhiên cũng phải có mặt.
Sau tiếng chuông lanh lãnh,cửa cung phía Nam mở ra,để bách quan cùng gia quyến tiến vào.Tú Ngân,một thân ăn vận phục trang tử sa nhàn nhạt.Tóc mây búi lên một nữa,chỉ dùng ngọc trâm cố định.Một nữa lại thả dài,tự nhiên phất phơ trong gió.Dạ minh châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt,hắt lên gương mặt nàng thêm nét nhu hòa,lại có thêm cổ uy nghiêm khó dấu.
Chân ngọc mang hài thêu tử hoa đồ đằng,như ẩn như hiện dưới làn váy lay động,quả thật khiến không ít người ngẩn ngơ nhìn.
Thiếu nữ mười ba thật ra còn chưa đủ thành thục như thế,nhưng vô cớ Tú Ngân lại là trùng sinh,sống trên đời đã trăm năm,tự nhiên đủ thành thục.
Phụ thân Tú Ngân cùng Gia gia nàng đang bên cạnh,không khỏi ngẩn cao đầu tự hào.Nhìn xem đi,cái lũ lúc nào cũng khoe khoang nữ nhân nhà mình diễm thế này,mĩ thế kia.Còn không ít lời ra tiếng vào nói xấu nữ nhi của họ.Nay không phải cũng bị Tú nhi nhà họ câu hồn sao.Mấy con chim sẻ nhỏ sao có thể sánh với Khổng tước a.
“A,Định quốc công,hôm nay ông cũng đến sao,chẳng phải hôm trước kêu đau lưng.Già rồi cũng nên tránh mấy nơi ồn ào thế này.”
Một nhà ba người đang đứng yên lặng đợi đến lúc khai tiệc.Đột nhiên một lão nhân gia gương mặt mang khí khái hào hùng không kém cạnh Định quốc công tiến đến.Vừa mở miệng liền châm chọc Gia gia của Tú Ngân.
Định quốc công cũng không phải mèo bệnh,liền đáp trả không nể tình.
“Lão tướng dù có chút bệnh tật quấn thân,cũng là do năm xưa khổ chiến trên lưng ngựa bảo vệ giang san cho Vĩnh Cực hoàng triều.nay Hoàng thượng ngồi yên trên long vị,lại lập thành gia thất,lão cho dù có đau cũng phải đến a,còn hơn những kẻ chỉ múa bút nói mát toàn chuyện đại sự bình thiên hạ.Nhưng đến con gà cũng không trói được a.”
“Ông đây là mắng lão không trói được gà.”
Lão nhân gia kia nghe xong liền tức đến dựng ngược cả râu,dậm chân hét.
“Thế nào,còn không có chính xác đi.”
“Hừ,lão nhân ta không thừa hơi nói cùng kẻ thất phu,dẫu sao lão nhân ta cũng không thẹn một thân nam nhi.Còn lão…hừ hừ…mấy năm sau xuống lổ rồi còn không có hưởng qua phúcháu trai mà chống gậy cho đâu.”
“Lão….khốn kiếp”
Tranh cãi một hồi,hai lão nhân gia không kiềm được là phát hỏa,ai cũng biết việc không có cháu trai kế thừa là tiếc nuối duy nhất của Định quốc công.Dẫu cho nói không để ý nhưng vẫn thật là khổ tâm nha.Ai không muốn có cháu trai cùng ăn miếng thịt lớn,uống bát rượu cay,nói chuyện chiến trường chứ.Nhất là một mãnh tướng như Định quốc công.
Thấy Gia gia nóng nảy,phụ thân của Tú Ngân liền tiến lên hóa giải.Ông cười hiền lành,đôi mắt hoa đào hơi hiếp lại bắn một tia sáng quỷ dị cho người đứng phía sau lão nhân gia kia.Làm cho hắn không nhịn được khẽ run lên.
“Thúc phụ,người nói không sai,bất quá là hiền chất bất hiếu,không thể cùng thê tử sống đến bạc đầu sanh con dưỡng cái đầy nhà.Để phụ thân không có phúc hưỡng cháu trai.Là lỗi của hiền chất.”
Lão nhân gia nhận thấy mình bươi móc chuyện buồn nhà người ta,cũng có chút xấu hổ.Lại thêm vẻ đau lòng khi nhắc đến thê tử đã qua đời của người ta thì càng thêm hối hận.Nhưng khi nhìn vẻ mặt hênh hoang của lão già kia thì khí nóng lại xung thiên.Nhịn không được hừ lạnh.
“Ta nào nói hiền chất a,con cháu có phúc con cháu,kẻ làm gia gia gây nghiệt nên về già mới cô đơn a.Người ta thường nói tự gây nghiệt không thể sống mà.”
“Lão….”
Gia gia của Tú Ngân thât là tức giận,nhưng vô cớ cả đời ông lại chỉ luôn biết cầm thương múa kiếm,chưa từng có thiên phú trong việc mở miệng mắng người.Thàng ra bao nhiêu năm nay,chưa từng đấu võ mồm lão thư sinh nhỏ mọn kia.
Tú Ngân đứng bên cạnh không nhịn được khẽ cười.Kiếp trước tính nàng nóng nảy,động một chút là muốn động võ.Nào biết lão nhân gia trước mặt thường hay khắc khẩu với Gia gia lại là bạn bè tâm giao của người.Ngày người qua đời,lão nhân gia còn không để ý hình tượng,ngồi xổm ôm quan tài mà khóc rống.
Nàng khi đó còn mở miệng mắng người,quả thật là không biết trời cao đất dày là gì.
Lão nhân gia thấy Tú Ngân chỉ cười nhẹ,lại không có hành động gì khác,cũng cảm thấy kinh ngạc.Phải nhớ là chỉ mấy năm trước,khi lão cùng lão già khi khắc khẩu,con bé này đã một quyền đập bể mũi lão nha. Làm gì có chuyện đứng yên lặng ở bên thế này.
Thấy lão nhân gia nhìn mình,Tú Ngân hiểu là do nàng thây đổi,cho nên lão nhân gia người mới kinh ngạc.Nhưng là,bảo nàng diễn trò như trước kia,quả thật nàng không làm được.Tú Ngân bèn đi lên trước một bước,khẽ phúc thân miệng cười ngọt ngào.
“Hầu Quốc công,có câu hữu xạ tự nhiên hương.Trong nhà tiểu nữ tuy là đơn chiếc,lại chẳng giống nhà khác hay lục đục phân tranh,tam thê tứ thiếp tranh sủng mà gây nháo.Gia gia cùng phụ thân lại sủng thê,cả đời không nạp thiếp.Cái phúc này nhiều người cầu mà không được.Đến khi tuổi đã nhiều vậy mà còn phải tranh tranh đấu đấu.An hưởng tuổi già an nhàn như Gia gia tiểu nữ,cũng thật khiến nhiều người đỏ mắt nói lời thị phi .Thành ra Gia gia tiểu nữ chẳng thèm nói đến,đương cuộc giả mê,bàng quan giả tỉnh,âu cũng là có lý của nó ạ.Mong Hầu Quốc công chớ trách hờn Gia gia tiểu nữ.”
Hầu Quốc công cả đời dùng ba tấc lưỡi nói sống thành chết nói chết thành sống.Phong quan vô hạn vậy mà đến khi về chiều lại bị con nha đầu máu đầu còn chưa ráo nói đến cứng họng.Làm lão biết nói cái gì bây giờ,người ta đã nói hữu xạ tự nhiên hương rồi kia.Còn nói cái gì mà trong cuộc thì mê ngoài cuộc thì tĩnh.Há chẳng phải mắng lão ghen tỵ nhà người ta yên lành mà đâm chọc sao.Thật là làm lão giận điên.Cũng là do mấy thằng con không tiền đồ của lão,trong viện tam thê tứ thiếp tranh nhau vở đầu không nói,còn liên lụy đến cả lão cũng nháo.Làm lão không có ngày lành nha…Thật giận đến dựng cả râu.
Gia gia Tú Ngân thấy lão già kia giận mà không nói được thì cười lớn.Trong lòng như có hoa nở.Liền nghêng ngang dẫn cháu yêu đi vào.Không thèm để tâm đến lão nhân già mà không kính kia nữa.
Đi đã xa vậy mà ba người vẫn nghe tiếng lão nhân gia quát con trai và dâu cả nhà mình.Gia gia Tú Ngân không nhịn được mà vuốt tóc cháu yêu.
“Tú Nhi,gia gia không biết con còn có bản lĩnh này nọ đó.Lão già kia lần nào cũng làm gia gia tức chết,nay con lại thay gia gia rửa hận còn làm lão tức chết.Thật là sướng nga.”
Tú Ngân chỉ cười,không lên tiếng.Dẫu sao đây cũng là cung nội nhiều lời không hay.Bước qua cửa Nam.Không khí uy nghiêm làm Tú Ngân thấy chua sót.Một bước đi sai kia lại thành vạn kiếp bất phục của nàng.Nàng thề,lần này sống lại sẽ không để mình sai nữa.Cửa cung sâu như bể,nàng thật không muốn lại bước vào.
Gia gia cùng phụ thân Tú Ngân đi về nơi thiết yến,còn nàng lại theo chân một ma ma đi qua bên kia hồ,nơi tập trung của nữ quyến bách quan cùng phi tần trong cung.
Chưa đến nơi đã sớm nghe tiếng cười lãnh lót như chuông bạc của đám nữ quyến.Nghe lại khiến Tú Ngân đau đầu.Có lẽ kiếp trước không ngừng đấu tranh,nên kiếp này nàng thấy mệt mỏi,chẳng thích tập trung lại với mấy nữ nhân chỉ lo trang sức phục trang này.
“A,kia không phải thiên kim nhà Định quốc phủ sao”
Một tốp nữ quyến đứng bên cạnh hồ,đang bàn tán rất hăng say.Đột nhiên nột trong số ấy kêu lên,ngón tay còn cố ý chỉ về phía Tú Ngân đang đi đến.
Một người hùa theo nói.Khăn tay thêu hoa che trước mặt,dấu đi nụ cười mỉa mai.
“Ôi cha,cớ sao buổi thiết yến lại có dã nhân nga.”
Nàng ta vừa nói xong khiến chúng nữ nhi phá lên cười lớn. Tuy ở chốn kinh thành toàn danh gia vọng tộc.Phàm là nữ nhân luôn được giáo huấn không nói lời thô tục,không mở miệng mắng người.Nhưng thói quen đem người khác ra mua vui,bới móc chuyện người ta để giải sầu,đã ăn sâu bén rễ bên trong đám nữ nhân rổi việc.
Tú Ngân nghe thấy,nhưng nàng không để tâm lắm,chỉ đi theo vị ma ma trong cung đến chổ ngồi của mình.Nàng vừa ngồi xuống,tức khắc có hai cung nữ đem điểm tâm cùng rượu ngọt đặt lên bàn.Tú Ngân khẽ gật đầu,rồi đem tầm mắt hướng về nơi gánh hát đang biểu diễn.Tựa hồ như đem đám nữ nhân kia ném ra sau đầu từ khi nào.
Vị ma ma đem hành động của nàng thu hết vào mắt,khóe miệng khẽ nâng mắt lấp lánh tia sáng kì dị.Bà khẽ phúc thân nói với Tú Ngân.
“Túc cô nương,xin tự nhiên dùng,nô tỳ phải ra cửa Nam.Nếu có gì sai bảo xin chớ ngại.”
Tú Ngân lúc bấy giờ mới giời mắt khỏi gánh hát,đem tầm mắt trong veo khẽ đánh giá vị ma ma trước mắt.Nàng cười,đôi mắt tựa như sao sa càng sáng ngời.
“Tạ ma ma để tâm,Tú Ngân ngồi đây xem diễn,lại có điểm tâm cùng rượu ngọt là đủ rồi.Ma ma bận rộn thì cứ làm việc của người đi.”
Ma ma kia cũng cười gật gật đầu rồi nhanh nhẹn xoay lưng đi.Trong chốc lát đã mất bóng.Tú Ngân thu hồi tầm mắt,trong đôi con ngươi thoáng qua tia lạnh lùng.
Cùng lúc ấy,một nữ nhân mặc váy hồng thêu hoa sen tịnh thế.Mang hài hoa đi đến cạnh bàn Tú Ngân ngồi.Mùi hương son phấn bay nồng đậm,làm Tú Ngân không khỏi nhíu mày.
“Định quốc phủ cô nương,cớ sao không cùng chị em chúng ta trò chuyện.Lại ngồi một mình ở đây.Phải chăng cô nương khinh chúng chị em không xứng.”
Tú Ngân thu hồi tầm mắt,nhàn nhạt nói.
“Nào có cái gì xứng hay không xứng.Ta chỉ là đến xem diễn mà thồi.Cần chi phải nhiều lời.”
Một cô nương mặc váy trắng thêu thân trúc nhìn xinh xắn như tiên nữ,cười khoe má lúm bên má.
“Có xem thì cũng là nên cùng chúng ta đi.Một mình cô nương ngồi đây hẳn có chút nhàm chán.”
Còn chưa đợi Tú Ngân trả lời,một giọng nói thanh thúy đã vang lên.
“Ôi chao,các mụi mời người ta làm gì,người ta ngay cả tên còn chưa có biết viết,làm chi biết bình luận thi ca.Mau mau đến bên đây,chậm một chút không khéo dính lây mùi dã nhân nga.”
Tú Ngân nhìn thẳng về phía vừa có tiếng nói.Đó là một cô nương rất đẹp tên Thiên Hoa.Người cũng như tên,diễm lệ vô song khiến người ta không thể rời mắt.Váy dài màu thiên thanh thêu đồ đằng hình vân nhìn phiêu diêu thoát tục.Cổ áo cao cao bao lấy cần cổ ba ngấn trắng ngần.Thắt lưng mang dây kết minh châu buột chặt lộ ra vòng eo tinh tế.Bộ ngực sữa vươn cao khiến không ít người ghen tỵ.Khuôn mặt tinh tế mắt phượng mày ngài.Lại không ngừng lúng liến câu hồn.Là nam nhân hẳn chẳng ai cưỡng lại nỗi vẻ đẹp dụ hoặc của thiếu nữ này.
Nhưng cố tình Tú Ngân lại là nữ.Cho nên nàng không những không bị mê hoặc.Mà còn cảm thấy nàng ta thì ra cũng không khác kiếp trước là mấy.Vẫn ỷ mình xinh đẹp gây chuyện thị phi khắp nơi.
Tú Ngân cười nhạt.
“Hạ cô nương nói sai rồi.Nghe diễn với viết chữ xin hỏi liên qua chổ nào.Nếu biết chữ thì mới nghe được diễn thì há bên ngoài kia bá tánh chẳng phải buồn đến héo khô hay sao.”
Hạ Thiên Hoa xắn môi,mắt lóe lên tia sáng lạnh,cười như không cười.
“Bọn dân đen há có thể đánh đồng với chúng ta sao.Quả nhiên là dã nhân,chẳng thể thay đổi được.”
Tú Ngân liếc mắt nhẹ nhàn nói.
“Minh đế tổ ngày xưa còn tự mình mặc long bào ngồi nướng thịt dê cùng bá tánh bình dân.Được thế gian công nhận là đấng minh quân sáng suốt.Người là nhân chi long,mà còn như thế.Thử hỏi Hạ cô nương là gì mà không thể so sánh với bá tánh bình dân.
Hạ Thiên Hoa bị hỏi lại làm cho cứng họng,không khỏi nghiến răng tức giận.Thấy cơn giận của nàng sắp bùng phát.Tú Ngân lắc đầu xem thường rồi dường như là chán nản,nàng đứng lên nhắm hướng bên hồ mà đi tới.
Để lại sau lưng là Hạ Thiên Hoa giận dữ cùng mấy nữ nhân tính xem kịch vui bị kinh sợ đến há mồm.
Từ khi nào,cô ta lại lợi hại đến như thế.Có thể khiến Hạ Thiên Hoa ác mồm bốn phương cũng phải cắn răng nuốt cục hận này a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui