Tú Ngân tự nhận mình thân thủ không hề kém,lại thêm nàng am hiểu nhất chính là độc vật. Sư phụ nàng từng nói,suốt cuộc đời ông ưng ý nhất chính là tiểu đồ đệ tức nàng đây.
Vậy mà,giờ như thế nào nàng lại bị người ôm lên ngựa. Chạy như điên lên đỉnh núi thì không nói,lại còn dùng tay túm chặt lấy eo nàng. Muốn phản kháng trong tình thế này quả thật muốn đòi mạng nàng a.
Hắn điên sao? Khi không lại túm lấy nàng lôi lên ngựa làm gì?
Tú Ngân mày đẹp nhíu chặt,không nói không rằng thúc chân vào mình ngựa lấy đà,ý muốn thoát đi vòng ôm bá đạo của ai đó.
Nhưng ai đó đã chính chiến nhiều năm,quen thuộc nhất chính là trên lưng ngựa. Chỉ khẽ xoay người đã túm nàng lại như ban đầu. Con thần mã ngang nhiên chạy như điên lên đỉnh núi chẳng cần ai điều khiển. Thật làm lòng nàng thêm khó chịu.
Đợi cho đến khi con ngựa chịu dừng lại,đầu của Tú Ngân cũng muốn lung lây. Nàng giận dữ nhảy xuống đất,mắt đẹp liếc về phía Vương gia đang cao cao tại thượng mà ngồi trên lưng ngựa. Cổ tay khẽ chuyển,dải lụa trong ống tay áo lao thẳng về phía hắn. Mang theo sát khí lẫn tức giận nồng đậm.
Hàm Ân Diệc đem biểu tình biến hóa của nàng thu hết vào mắt. Khóe miệng cong cong,nhún người tránh đi một đòn của Tú Ngân. Sau lại theo đà túm lấy dải lụa quấn lấy nàng lôi về phía mình.
Tú Ngân cả kinh,nàng nheo mắt,dùng nội lực cắt đứt dải lụa.Nhanh chóng lui về sau,ý muốn tránh hắn càng xa càng tốt.
Hàm Ân Diệc tựa hồ không hài lòng,hắn nhảy xuống ngựa,đơn giản đi lên trước kéo gần khoảng cách giữa nàng và hắn. Hắn không hiểu vì cớ gì,thấy nàng tránh mình lại khiến tâm hắn nổi lửa.
“Vương gia đây là có ý gì,giữa thanh thiên bạch nhật lại muốn cường thượng dân nữ?”
Hắn lui một bước,Tú Ngân không chịu thua kém lùi lại hai bước. Nhưng sau lưng nàng là vực thẩm,nếu tiếp tục lui nữa,nàng đừng nghĩ đến việc sống tiếp.
Trong mắt Hàm Ân Diệc ẩn ẩn tia cười. Hắn nói.
“Vậy còn nàng đã thương một Vương gia,đáng tội gì?”
Hắn vừa lên tiếng liền làm cho Tú Ngân ngẩn người. Không phải nói hắn tiếc chữ như tiếc vàng sao. Quanh năm chẳng mấy khi lên tiếng,nay lại mở miệng nói với nàng. Lại còn nói cả một câu dài như thế.
Phải biết cả một kiếp trước,hắn nói với nàng còn chưa có quá mười câu đâu. Nếu tính luôn cái lần hắn gầm lên kêu người phạt trượng nàng vì làm thương đến ái nhân của hắn a.
Nghĩ đến đấy,không khỏi khiến nàng chua xót lẫn giận dữ. Nàng đã tránh sao hắn còn đến chọc giận nàng. Vậy cũng đừng trách nàng a.
“Vương gia nói sai rồi. Người khi không bắt tiểu nữ lên ngựa. Nếu có đả thương cũng là thân bất do kỷ. Vả lại tài nghệ của tiểu nữ kém cỏi. Nào có làm thương đến Vương gia vốn là chiến thần danh trấn thiên hạ a.”
Hàm ÂN Diệc nhíu mày,hắn không thích nghe từ miệng nàng hai chữ Chiến thần. Hắn bước tới trước,ôm lấy nàng. Vòng tay của hắn ôm chặt lấy,lại thấy thân hình mảnh mai của nàng dung hợp làm một với hắn. Tựa hồ như từ trước đã như thế. Hắn không khỏi cảm giác ngỡ ngàng lẫn vui sướng không thể nào hiểu được.
Tú Ngân đâu có nghỉ nhiều như hắn. Nàng chán ghét hết xô rồi đẩy,sau lại dùng luôn cả thế võ trăm năm của nữ nhân hết cắn lại xé. Nhưng Hàm Ân Diệc giống như tường đồng vách sắt. Chẳng thèm đoái hoài gì đến những vết thương do nàng gây ra.
Tú Ngân giận dữ,nàng hét.
“Chung cuộc là ngài muốn như thế nào a.”
Phải hắn muốn như thế nào? Hắn không biết,chỉ là cảm thấy thật khó chịu khi nàng cười với nam nhân khác. Nàng trước đây khi gặp hắn luôn cuối đầu,nét mặt thanh tú lại thản nhiên,giống như chẳng quan tâm gì đến hắn.
Nhưng nàng cười với nam nhân khác.
Nàng lạnh nhạt tự nhiên với hắn.
Nhưng cười với nam nhân khác.
Đáng chết,hắn thật muốn đi băm gã nam nhân kia a.
“Không cho cười.”
Hắn túm lấy tay nàng,ôm lấy,không chịu buông. Tú Ngân nhướng mày hỏi.
“Cái gì?”
“Không cho nàng cười với nam nhân khác.”
Hắn bá đạo,ngang nhiên tuyên bố.
Nàng trừng mắt,hé miệng nói.
“Ngài lấy quyền gì cấm tiểu nữ? Luật pháp của Vĩnh Cực quốc khi nào không cho nam nữ kết giao a?”
Hàm Ân Diệc nhíu mày,hắn nói.
“Ta không thích.”
Hừ,ngươi không thích thì ta liền phải không cười sao. Buồn cười a.
Tú Ngân biết không thể cứng đối cứng với hắn,nàng liền lựa chọn trầm mặc,không muốn để tâm đến hắn. Coi như nàng chưa từng nghe nói tới. Dẫu sao hắn vẫn là vương gia,mà nàng chỉ là hạng thường dân áo vải mà thôi.
Lại thêm cũng chẳng còn bao lâu nàng sẽ cùng Gia gia về Giang Nam. Trời ất bao la,Đế vương lại ở xa,nàng còn có gì phải lo lắng.
Thấy nàng yên lặng,vẻ mặt lại trở nên thong dong như trước,hắn không khỏi tự nhiên cảm thấy mất mát.
Nàng lại không để ý đến hắn.
Hắn rất khó chịu.
“Nhìn ta.”
Hắn ra lệnh. Buộc Tú Ngân ngẩn đầu.
Hắn khó chịu,thật khó chịu. Hắn muốn trong mắt nàng chỉ thấy hắn. Giống như bây giờ hắn chỉ nhìn thấy nàng.
Gương mặt xinh đẹp,gò má thanh tú. Đôi mắt long lanh ánh lên nét kiên cường. Sóng mũi thẳng phập phòng theo nhịp thở gấp gáp. Đôi môi xinh đỏ mọng đẹp như một nụ hồng mai yêu diễm.
Nàng rất đẹp,đôi môi nàng cũng thật xinh đẹp.
Nếu chạm vào sẽ có cảm giác gì?
Nếu hôn lên sẽ có cảm giác gì?
Thật ngọt.
Thật mềm.
Hơi thở như lan làm hắn mê hoặc.
Hắn hôn nàng…Hắn thế nhưng lại hôn nàng?
Thì ra...hắn thật sự đã hôn nàng.