Có lẽ vì khóc nhiều nên hai mắt Tú Ngân sưng đỏ đến không nỡ nhìn,làm phụ thân nàng đau lòng không thôi.Gia Gia nàng thì giận đến dựng ngược cả râu lên,không tiếc lời mà mắng nhiếc phụ thân nàng.
Tú Ngân nằm yên trên nhuyễn tháp,bên cạnh là mấy cánh nhã mai còn đang làm dỡ. Nhìn nhã mai,nàng không nhịn được khẽ cắn môi. Ngày mai khi vào cung,nàng nên làm thế nào.Tịnh Nhã đã làm Hoàng hậu,nhất định sẽ lôi nàng đến diện kiến trước mặt rồng,mà nàng thì….nếu gặp người đó,tốt nhất nên thế nào đây.
Vô thức,ngón tay nàng xiết lấy cánh hoa khiến nó bị nhàu nát.Tâm không khỏi có chút đau lòng.
Phải,nên là như thế.Dẫu sao thì người kia cũng sẽ...chẳng còn nhớ nữa rồi.
Cứ thế,cả đêm Tú Ngân không ngủ yên giấc,sáng sớm thức dậy sắc mặt nàng vô cùng tệ.Song nha đầu bê nước ấm đợi ở ngoài cửa.Nghe tiếng động vội vã lên tiếng rồi mở cửa đi vào.
Tú Ngân để mặc cho nàng ta dâng lên khăn ấm,rồi tự tiện mở tủ áo lựa chọn y phục cho nàng.Tú Ngân ngồi trước gương đồng,lạnh nhạt chải tóc,mặc kệ cho Song nha đầu luôn miệng rúi rít bên cạnh.
“Ở bên ngoài người nhiều thật là nhiều.Tiếng tấu nhạc từ trong cung vang tới tận đây,ban nãy chúng nô tỳ còn nghe đúng chín tiếng chuông….thật là lớn….”
Nhưng mặc kệ nàng ta ríu rít thế nào,tiểu thư cũng không lên tiếng đáp lời.Điều này khiến nàng ta thấy khó hiểu,lại ngại không dám nói tiếp.
“Gia gia và phụ thân đâu.”
Đợi đến khi Song nha đầu chịu im lặng,Tú Ngân mới lên tiếng hỏi. Song nha đầu đang vấn tóc cho Tú Ngân giật mình,cứ thế chiếc lược ngà mắc vào tóc làm Tú Ngân đau nhói.
“A…”
Bị đau,Tú Ngân không nhịn được kêu lên,bàn tay nhanh như chớp túm lấy Song nha đầu mà lạnh lùng đẩy ngã nàng ta xuống đất.
“Cút ra ngoài.”
Song nha đầu vội vội vàng vàng nước mắt lưng tròng quỳ trên đất không ngừng xin lỗi.
“Tiểu thư là nô tỳ đáng chết,xin người tha cho nô tỳ.’’
Càng nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng thương,khóc đến hoa lê đái vũ kia càng làm Tú Ngân thêm bực bội.
Chẳng phải trước kia,sau khi leo lên long sàn nàng ta cũng khóc lóc đem oan uổng đổ vào đầu nàng,khiến cho nàng vạn kiếp bất phục.Cứ thế mà bị đánh vào mười tám tầng địa ngục sao.
Kiếp trước đã thế,kiếp này cũng không khác gì.Vốn muốn nuôi nàng ta thêm một thời gian,nhưng thấy như thế này.Tú Ngân cảm thấy không cần thiết nữa.
“Ngươi khóc lóc như thế cho ai xem.Ta lại không phải nam nhân mà đi thương xót vẽ mặt điềm đạm của ngươi.Cút ra ngoài,đừng để ta thấy mặt nữa.”
Song nha đầu bị nàng quát lên thì vô cùng khiếp đảm,vội vả lết ra ngoài không dám nhìn lại.
Buồn bực trong lòng lại bị nô tỳ chọc tức không có chổ phát tiết làm Tú Ngân thêm khó chịu.
Không muốn dùng điểm tâm,Tú Ngân cứ thế ra khỏi phủ.Cũng không nhìn vẻ khiếp sợ của gia nhân khi nhìn thấy nàng.
Bình thường mỗi khi ra khỏi phủ nàng đều cải nam trang,nhưng tâm trạng hôm nay vốn không tốt khiến nàng không có hơi sức đâu mà thay trang phục.Cho nên gia nhân mới kinh ngạc như thế.
Trên đường,một bóng giai nhân trong y phục màu thiên thanh nhàn nhạt,ba ngàn sợi tơ óng mượt lại cứ thế tùy ý buông,chỉ thản nhiên dùng ngọc trâm đơn giản cài bên đầu.
Bước chân như lan lại mang vẻ thong dong tùy ý,không nhiều nét uốn éo quyến rũ người lại nhiều thêm phần thản nhiên.Kéo theo vô số ánh mắt mê mẫn hai bên đường.
Hôm nay Hoàng thượng sẽ vi hành đến Ninh Vân tự,cho nên từ sớm đã có vô số người đổ ra đường,để đợi đón Thiên Tử của họ.Tú Ngân đi một đoạn,lại có tâm sự nặng nề khiến nàng không có tâm trí ngắm cảnh.Vô thức ngẩn đầu lại nhìn thấy tấm bảng Thuận Hành lâu.Không chút do dự Tú Ngân cứ thế đi vào.
Tiểu nhị vốn đang nhiệt tình chào đón khách,nhìn nàng một thân nữ nhi khiến mắt hắn cứ thế trợn tròn,vội vội vàng vàng chạy ùa vào trong thông báo với lão bản.
“Chủ nhân,,,chủ nhân…chuyện không tốt không tốt rồi.”
Đang nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm,nhân tiện ngắm phố sá đông đúc bên dưới,lão bản của Thuận Hành lâu bị chính tiểu nhị nhà mình suýt làm cho sặc.
“Ngươi…cái tên khốn kiếp này,mới sáng lại giở trò gì hả.”
Tiểu nhị không để tâm mình bị mắng liền hoảng hốt bẩm báo.
“Lão bản,là Diệc Hàm công tử,ý mà không là Tú Ngân tiểu thư,đang ở bên dưới.Tiểu thư đến không bao trước lại còn một thân toàn là nữ trang.Tiểu nhân….thiệt là hoảng sợ a.”
Khương Lị nghe tiểu nhị nói xong,không nhịn được phun một ngụm trà ra ngoài.Hắn ta ném ly trà trong tay đi,ba chân bốn cẳng chạy xuống bên dưới.Ai ngờ vừa ra tới cửa đã va ngay vào người Tú Ngân đang tính đi vào.
“Ôi…trời của ta a”
Đụng đến choáng váng,Khương Lị cứ thế nồi xổm xuống mà ôm đầu.Tú Ngân mặt xám mày tro được tiểu nhị nâng đi vào,mở miệng liền mắng.
“Khương Lệ,ngươi đây là muốn giết ta sao.Làm trò gì mà chạy như ma đuổi phía sau như vậy.”
Khương Lị thật ra là Khương Lệ,con gái riêng của Thừa Tướng đại nhân Khúc Phú Nam. Thân mẫu vốn chỉ là một ca kỹ bán nghệ không bán thân vừa tròn mười tám tuổi.Trong một đêm bị người ta ám toán cứ thế bị bắt đi dâng lên cho Khúc Phú Nam,khi đó đã gần năm mươi tuổi.
Phẩn uất,bị ép làm thiếp ột ông già,mẫu thân của Khương Lệ cứ thế nhảy sông tự vẫn.Không ngờ không chết lại được một nhân sĩ giang hồ cứu được.Từ đó nảy sinh tình cảm,kết làm phu phụ. Mặc dù phụ thân của Khương Lệ biết được nàng vốn không phải nữ nhi của mình,nhưng cũng vẫn là hết lòng yêu thương.
Cho đến năm Khương Lệ được mười tuổi,phụ thân bị người trên giang hồ sát hại,liên lụy đến mẫu thân của nàng.Trong một đêm cửa nát nhà tan.
May mà khi đó,Tú Ngân vừa được tám tuổi đi ngang qua,cứ thế cứu nàng một mạng. Ân đức này nàng không bao giờ quên.Vậy nên bao nhiêu năm qua,nàng không ngừng cố gắng phát triển Thuận Hành lâu,mong sau này hổ trợ được cho Tú Ngân.
“Bà cô của tôi ơi,còn không phải vì người tự dưng mặc nguyên một thân nữ trang,đi lung tung ngoài đường hay sao. Tôi đây mới phải chạy vội ra đón người đây a”
Nói đoạn không đợi Tú Ngân lên tiếng,Khương Lệ đã vội vã xoay nàng một vòng,nhìn từ trên lại xuống dưới,xác định nàng không thương tổn gì mới lại ngồi trở lại ghế,vỗ vỗ ngực dẹp lép của mình.
Tú Ngân chán ghét nói.
“Đừng vỗ nữa,sắp dẹp đến phẳng luôn rồi,ngươi lại còn vỗ.”
Khương Lệ đen mặt nói.
“Ngươi có hơn gì ta sao,đây rõ ràng là chó chê mèo lắm lông mà.”
“Ăn nói thô tục như thế,mở mồm ra là chó mèo,sau này ai dám rước ngươi chứ.”
Tú Ngân liếc mắt khinh thường,Khương Lệ cũng không thua kém đốp chát lại.
“Nói ta sao ngươi không xem lại mình,hừ,tiếng tăm ngươi còn thối hơn cả ta.Ta xem ngươi còn không lấy được chồng bằng ta a.”
“Ngươi nói lại xem,ai tiếng tăm thối hả.”
“Ta đây là nói ngươi a,chẳng phải bên ngoài nói ngươi là dã nhân sao”
“Ngươi mới là dã nhân cả nhà ngươi đều là dã nhân.”
“Cả nhà ta mà là dã nhân thì cả nhà ngươi cũng là dã nhân.”
“Là ngươi.”
“Mới là ngươi a”
“Ngươi”
“Ngươi a”
Tiếng cãi vả không ngừng tăng lên,ngay sau đó tiếng đồ vật bị tàn phá cũng nhanh vọng ra ngoài.Ba bốn tiểu nhị e dè nhìn căn phòng khép chặt,đến khi,một cánh tay thò ra ngoài.Một vệt đỏ theo cánh tay bám lên tường nhìn cũng đủ ghê người.
“Giết…giết người rồi.”
Gã tiểu nhị vừa nãy đỡ Tú Ngân vào,không kịp chạy cứ thế mà bị liên lụy.Toàn thân hắn quần áo xộc xệch,mũ trùm trên đầu cũng lệch hẳn sang bên,không che được tóc tai tán loạn.
Đám tiểu nhị đứng bên ngoài liền kinh hồn bạt vía,đua nhay bỏ chạy.Mà bên trong phòng tiếng đánh nhau vẫn còn vang lên rất lâu sau mới dứt.
“Nói xem..sao tâm trạng hôm nay lại không tốt.”
Nằm dài trên sàn nhà,thở gấp không ngừng,Khương Lệ hỏi.
Nằm cạnh bên,nhìn lên trần nhà có chút ngẩn người Tú Ngân không trả lời,chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Lệ đang ở bên cạnh.
Khương Lệ nhắm mắt,cười nói.
“Không nói cũng được,nhưng mà Tú Ngân à,lưng tôi sắp gãy đến nơi rồi. Làm sao đây lưng rất quan trọng với nữ nhân a.”
Nghe tiếng Khương Lệ cười Tú Ngân không nhịn được cũng bật cười. Cứ thế,trong phong vang lên tiếng cười như chuông bạc của hai nữ nhân.