Trong Nhà Ai Lớn Nhất


“Vương gia xin người bình tĩnh lại…mau mau…đi thông báo với Hoàng thượng…nhanh đi.”
Hạ nhân trong Vương phủ nhốn nhốn nháo nháo chạy vội đi về hướng Hoàng cung.Nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của Hoàng thượng.Khắp nơi đều là dân chúng chạy ra đường xem náo nhiệt. Cho dù là dùng khoái mã cũng không thể dễ dàng chạy nhanh,nếu như không muốn nháo ra chuyện chết người.
Ám vệ bên người của Vương gia nhanh chóng phi người,biến mất trên những nóc nhà bằng ngói lưu ly sáng rực dưới ánh nắng.
Từng hồi chuông liên tục vang lên,kéo theo phía sau là nhã nhạc cung đình réo rắc. Bên dưới chín mươi chín bậc thềm đá dẫn lên Đại điện,nơi cử hành đại lể,các quan đại thần cùng binh sĩ đứng ngay ngắn xếp thành từng khối,trang nghiêm đợi đến thời điểm Hoàng thượng đón Hoàng hậu nhập điện.
Hàm Vĩnh Hào mặc long bào vàng rực,đầu đội kim quan.Ánh mắt vốn sâu thẩm nay hiện rỏ vẽ hân hoang khó nén. Khó nén cũng phải,khi mà hắn phải đợi sắp mòn mỏi mới đến lúc nàng đủ tuổi cập kê,và hắn có thể đường đường chính chính đón nàng vào cung.Từ giờ hắn và nàng sẽ cùng nhìn về một hướng,nắm tay đến bách niên giai lão.
Tịnh Nhã mặc phượng bào đỏ thẩm cao quý,rèm ngọc che lại dung nhan kiều diễm.Nhưng cố tình những cơn gió sớm mai lại thi nhau đùa qua hàng ngọc châu,khiến dung nhan lúc ẩn lúc hiện,kích thích trí tò mò của mọi người đang đứng bên dưới.
Tú Ngân đứng lẫn vào hàng ngũ gia quyến của bách quan.Đầu hơi cúi khiến người ta không thấy rõ nét mặt.Nhưng bàn tay bên trong ống tay áo lại vô thức xiết chặt,nhìn kỹ sẽ thấy chúng đang run lên nhè nhẹ.
Gần rồi…sắp đến rồi…
Làm sao đây…
Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên rồi ngưng hẳn,khiến cho không khí đang náo nhiệt liền nhuộm rõ một mảng uy nghiêm,trầm lắng.
Hàm Vĩnh Hào mặc long bào màu vàng rực,hắn không khống chế được mà kéo nhẹ khóe môi.Gương mặt tuấn lãng lại thêm phần rạng ngời.Hắn nâng tay lên,giọng nói ấm áp thường ngày thay thế bằng vẻ uy nghiêm không thể thay thế của bậc đế vương.
“Trẫm…thuận theo mệnh trời lên làm Thiên tử.Từ ngàn năm nay,tề gia mới bình được thiên hạ.Nên hôm nay Trẫm sắc phong cho Tịnh Nhã quận chúa làm Hoàng hậu của Trẫm.Thay Trẫm quản lý Hậu cung,nắm giữ phượng ấn.”
Tiếng tung hô của bách quan cùng tiếng chuông ngân vang,Tịnh Nhã cười e lệ được hai cung nữ nâng nhẹ hai bên cánh tay.Bước lên thảm đỏ trải dài,tiến đến phía trước,nắm lấy tay người đàn ông của nàng.Người chồng và còn là chủ nhân của nàng.Hắn là trời,là đất,là nước,là không khí quanh nàng.Không có hắn,nàng sẽ chết.
Tú Ngân nhìn khung cảnh diễm lệ với giai nhân và tài tử.Nắm tay nhau đến bách niên giai lão,mặc cho sinh lão bệnh tử.Thà làm nhân chứ không làm tiên.
Bỗng nhiên mắt nàng có chút chói,không chịu được liền cúi đầu,không nhìn tiếp nữa.Mặc cho những tiếng xì xào bàn tán xung quanh.
Như thế cũng tốt…
Để cho nàng quên sạch đi…
Ngay khi Hàm Vĩnh Hào đưa tay đón lấy tay của Tịnh Nhã.Đột nhiên Tiêu Minh Tử,nay đã là Tiêu đại tổng quản nội cung,Tiêu công công hối hả chạy đến,gương mặt xám xịt thì thầm vào tai Hoàng thượng.
Hàm Vĩnh Hào phút trước còn cười đến hạnh phúc dạt dào,giây sau đã như mây đen che phủ.Hắn nhìn Tịnh Nhã đang đứng lặng yên bên cạnh,trong mắt có nồng đậm muôn vàng lời xin lỗi…
“Tịnh Nhã…ta…”
Giọng hắn khản đặc.Hôm nay là đại hôn của hắn,là ngày hắn cùng người hắn yêu thương nhất trong cõi hồng trần này.Hắn đáng lí ra phải cùng nàng,chấp tay bước đi trên chín mươi chín bậc thang.Tiến vào nội các.Đưa nàng tiến vào sinh mệnh của hắn.
Nhưng mà…nhưng mà…
“Biểu ca…”
Lệ nóng đang chạy quanh trong hốc mắt Tịnh Nhã,nhưng nàng cố nén lại.Nàng giờ đã không còn là quận chúa vô lo.Nàng bây giờ là Hoàng hậu,đứng đầu của cửu cung.
Thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chậm trể việc nhập điện,khắp nơi nổi lên vô hạn tiếng bàn tán,lắm kẻ cười nói lời châm biếm.Không biết có phải Hoàng thượng đã đổi ý không nhận Hoàng hậu này hay không.
Tịnh Nhã nhìn Hàm Vĩnh Hào vội vã rời đi,tim dường như bị khoét một lổ thật lớn.Hôm nay là ngày đại hôn của nàng.Sao biểu ca lại có thể…nàng nên như thế nào,đối mặt với cục diện rối rắm này.
Khắp nơi trên điện.Bách quan và gia quyến,binh sĩ lẫn bọn nha hoàn.Dường như tấc cả đều đang cười nhạo nàng.Những ánh mắt sắt bén đâm thẳng vào nàng.tiếng cười,tiếng nói chuyện đêm xuyên qua cơ thể nàng,xé rách tâm hồn của nàng.
Nàng muốn chạy trốn,muốn rời khỏi đây…
Nhưng bổng nhiên,Tịnh Nhã nhìn thấy,một đôi mắt kiên định.Chứa đựng muôn vàng quan tâm cùng khích lệ.
Nàng nhìn thấy,nụ cười của nàng ấy,đôi mắt quan tâm cùng ủng hộ.
Tựa hồ như muốn nói nàng không nên trốn tránh,nàng còn có người thương yêu vào khích lệ.
Tịnh Nhã thật muốn không thèm giữ hình tượng nữa mà phá lên cười.Nhìn xem,đêm hôm qua trước khi xuất giá,mẫu thân nàng đã nói.Nàng trở thành Hoàng hậu sẽ phải qua lại cùng rất nhiều danh gia vọng tộc..Phải nhìn rõ ai là người nên kết giao.Một nha đầu không có nương bên cạnh,sao có thể xứng làm bạn tâm giao bên Phượng hoàng.
Mẫu thân,người thấy không,khi mà nữ nhi đứng ở đây,bao quanh là những gương mặt giễu cợt,hận không thể đi lên lột tấm áo nữ nhi đang mang trên người.
Nữ nhi đang ở đây…mà phụ thân cùng mẫu thân đang ở đâu….
Một nha đầu không giáo dưỡng…không….khi nữ nhi bất lực,chỉ có nàng cho nữ nhi khích lệ cùng an ủi.Mẫu thân,người nói đúng.Nữ nhi đã biết,ai là người Phượng hoàng nên kết giao.
Lặng yên đem lời muốn nói qua ánh mắt nhìn nhau.Tú Ngân biết,Tịnh Nhã đã lấy lại tinh thần.Không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tịnh Nhã một thân hồng y cao quý,tay ngọc vén rèm châu.Lộ ra dung nhan kiều diễm.Nàng cất tiếng trong vắt như chuông bạc.Nhưng lại cất chứa vô hạn uy nghiêm của người đứng đầu Cữu cung.Ánh mắt trấn định không chút e sợ khiến bách quan cũng phải cúi đầu.
Nàng xoay người vén váy tự mình nhập điện.Không một ai lên tiếng,không một ai phản đối.Họ e sợ trươc uy quyền đột ngột bộc phát của Tịnh Nhã,người mà sau khi bước chân qua ngưỡng cửa chính điện,sẽ là Hoàng hậu của Vĩnh Cực hoàng triều huy hoàng nhất trong lịch sử.Và cũng là vị Hoàng hậu duy nhất dám một mình nhập điện trong toàn bộ lịch sữ trải dài của hàng vạn năm sau.
Kiếp trước khi Tịnh Nhã đứng trên kia,thật sự nàng đã chẳng làm gì,chỉ đơn thuần giận dữ,nháo đến long trời lở đất.Cứ thế đánh mất luôn tình cảm kia.Cho đến sau khi vào cung,nàng mới hiểu,nếu lúc đó nàng cẩn thận hơn,đã không làm Tịnh Nhã cùng Hàm Vĩnh Hào ghét bỏ.
Hàm Vĩnh Hào…chắc là bây giờ đang ở…thôi đi…thôi đi…đã nói với lòng là trôi hết,bỏ hết…buông xuống hết.Phần tình cảm nặng nề đau khổ này,xin hãy cùng gió cuốn đi xa….
Tại Vương phủ,khi Hàm Vĩnh Hào cùng ám vệ bên người Vương gia chạy đến,thì toàn bộ Ưng viện đã trở thành phế tích.
Hắn đứng ngơ ngẩn nhìn tàn tích nơi đã từng là chính viện đẹp nhất kinh thành.Bóng dáng người đứng bất động như ẩn như hiện bên trong làn khói bụi trôi nổi bất định.
Đột nhiên hắn không dám tiến lên phía trước.Người đang đứng bất động kia,trong quá khứ chưa từng điên cuồng đến vậy,nhưng bây giờ,lại như con quái thú mất kiểm soát hoàn toàn.
“Ân Diệc.”
Hàm Vĩnh Hào khe khẽ gọi,chung quanh hắn là bốn ám vệ thân cận.Họ nghiêm túc đứng xung quanh bốn góc để bảo vệ hắn bất cứ lúc nào.
Hắn sốt ruột quát.
“Tránh ra.”
Một trong số bốn người họ nghiêm túc nói.
“Thứ cho thần bất tuân mệnh lệnh,bảo vệ Hoàng thượng là trách nhiệm của chúng thần.Kính xin người lui về sau đi ạ.”
“Hổn trướng,cút ra cho ta.”
Mặc cho Hàm Vĩnh Hòa la hét như thế nào đi nữa,thì bốn ám vệ vẫn bất động như núi.Thậm trí họ còn có ý ép hắn lui ra sau.Làm đế vương kị nhất chính là bất tuân mệnh lệnh,cho dù là ám vệ do tiên đế an bài đi chăng nữa.
Ngay khi Hàm Vĩnh Hào mất dần kiên nhẫn,một mũi kiếm như sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng vào yếts hầu kẻ vừa lên tiếng.
Máu tươi lập tức bắn ra bốn phía,lây sang cả trường bào quý giá của Hàm Vĩnh Hào.
“Không tuân mệnh lệnh,giết”
Lời nói lạnh như băng vang lên,xen lẫn tiếng tra kiếm vào vỏ.Hàm Ân Diệc đứng trước mặt Hàm Vĩnh Hào lạnh lùng đến cực điểm,máu tươi lây dính lên gương mặt hắn càng làm tăng thêm phân lệ khí quỷ dị .Bấy giờ,mới chân chính là Chiến thần phía Bắc,khiến cho quân địch mỗi khi nghe tên là sợ đến vỡ mật.Chiến thần Hàm Ân Diệc.
Hàm Vĩnh Hào nhắm chặt mắt,hắn không muốn nhìn thấy,không muốn nhìn thấy Chiến thần này,hắn muốn nhìn thấy hoàng đệ của hắn,Ân Diệc của hắn.
Hàm Ân Diệc quỳ một chân,chấp tay cúi đầu,mắt nhìn đôi giầy thuê hình rồng trước mặt.
“Ân Diệc bái kiến Hoàng thượng,Hoàng thượng vạn tuế vận vạn tuế.”
“Im đi…im đi…..”
Hàm Vĩnh Hào khàn giọng gắt,hắn chán ghét tên chiến thần này.Nếu có thể hắn muốn một đao giết chết hắn,nhưng mà…Ân Diệc…Ân Diệc của hắn.
“Cút đi,ngươi cút cho ta,trả lại Ân Diệc cho ta.”
Hắn không khống chế được mà quát lên,tay nắm lấy cổ áo thuê hình lân của chiến thần Hàm Ân Diệc.Tận sau trong đôi mắt thù hằn giận dữ,chính là nổi sót sa vô tận.
Chiến thần Hàm Ân Diệc bị lôi đứng lên thô bạo như vậy,nhưng gương mặt hắn vĩnh viễn cười lạnh.Hắn thản nhiên nói.
“Hoàng thượng,người sao có thể nói những lời không ra gì đó.Thần là Ân Diệc,người nói trả lại…là trả lại gì chứ.”
“Ngươi không phải là…ngươi là đồ hổn trướng,khốn kiếp,khốn kiếp.”
Hàm Vĩnh Hào nâng tay định đấm vào gương mặt đang cười đến chướng mắt kia.Nhưng hắn không hạ tay được,dù như thế nào,gương mặt này vẫn là Ân Diệc của hắn.
“Bổn tướng có phải hỗn trướng hay không hẳn là Hoàng thượng rõ nhất.Nếu lúc trước hắn không bi thương đến đánh mất lý trí cớ sao lại có bổn tướng.Hoàng thượng nên biết,phàm ta xuất hiện,đồng nghĩa với biên quan kia lại có biến.Ngươi tốt nhất nên ở trong cung hưởng mỹ nữ của ngươi đi.Đừng ngăn cản ta tìm vui của mình.”
Hàm Vĩnh Hào run rẫy,hắn nói không sai.Là do hắn sai…là do hắn ép….Ân diệc là lỗi của Hoàng huynh.Khiến cho đệ chịu khổ rồi.
Chiến thần Hàm Ân Diệc thấy tinh thần Hàm Vĩnh Hào sụp đổ,không nhịn được cười phá lên càng rỡ.Đời này hắn thích nhất là làm cho tinh thần đối phương suy sụp,để rồi từng chút từng chút nhấm nháp tư vị đau đớn thấu triệt nội tâm của chúng.Đó là một loại thống khổ sẽ giết người ta chết dần chết mòn,từng chút từng chút một….
Chỉ nhớ đến thôi cũng khiến hắn không nhịn được mà thấy hưng phấn khắp cả người.
Hắn muốn ra nơi biên cương kia,dạy cho lũ man di không biết điều kia một bài học.Rồi sẽ từng chút từng chút nhấm nháp tư vị sống không bằng chết của chúng.
Trong khuôn viên của Vương phủ,người ta nghe rõ từng chuỗi cười điên cuồng,giống như mãnh thú của Chiến thần Hàm Ân Diệc.
Gió,lùa ma mái tóc đàn rũ xuống của Hàm Vĩnh Hào,bây giờ trong lòng hắn,chỉ còn tràn ngập bi ai cùng hối hận.
Phải,hắn sai rồi…nhưng hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui