Trong bầu không khí ồn ào, sau khi Phó Từ Hành quay đầu lại nói vài câu với hiệu trưởng, ánh sáng chiếu vào góc mặt của anh, như thể người anh được dát lên một lớp hào quang, sáng rực rỡ đến chói mắt.
Anh rời khỏi sân khấu, người bên cạnh có vẻ là trợ lý của anh tiến về phía trước sắp xếp thông tin.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Thiên ngoài mặt cười nhưng trong lòng lạnh tanh: "Thẩm đại tiểu thư xuất sắc như thế chắc hẳn Trương tổng sẽ rất vui mừng.
Chúc mừng cô!"
Cách xa đã nghe mùi giấm chua nồng nặc, cô định đối chất với ông ta vài câu thì tiếng điện thoại rung lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là cuộc gọi của chú Lý Hàn.
Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, bình tĩnh nói: "Biết làm sao được, muốn trách thì trách bố tôi quá xuất chúng nên mới có cô con gái giỏi giang là tôi nhỉ?" Nói rồi cô bình tĩnh đứng dậy, đi ra ngoài từ cửa phụ để nghe máy.
"Alo chú Lý ạ?"
Giọng nói của Lý Hàn truyền đến qua điện thoại: "Thiên Thiên, ta đã tra ra được biển số xe mà lần trước cháu nhờ ta kiểm tra rồi."
Thẩm Thiên Thiên khẽ giật mình, lúc này cô mới nhớ ra mình đã nhờ chú Lý Hàn giúp cô điều tra biển số xe của Phó Từ Hành.
Chú Lý làm việc chưa hiệu quả lắm nha, cô đã gặp được Phó Từ Hành đến ba lần rồi mới tra ra biển số xe.
"Chủ nhân của biển số xe này là Thịnh Lạc." Lý Hàn lẩm bẩm: "Thiên Thiên, sao cháu lại muốn điều tra chồng mình làm gì?
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Cô tròn mắt ngỡ ngàng, lần trước khi cô gặp Phó Từ Hành, chiếc xe anh lái thật ra là của Thịnh Lạc? Chuyện này...!có chút thú vị rồi đây!
Cũng vì cô không biết Thịnh Lạc đứng tên những loại xe gì nên vào thời điểm đó cô không nhận ra rằng chiếc xe đó là của anh, điều này có thể lý giải được.
Nhưng tại sao Phó Từ Hành lại lái xe của Thịnh Lạc? Đây mới là mấu chốt vấn đề!
Lúc đó Thịnh Lạc đã nằm viện do tai nạn đã được một tuần, cho nên anh không thể nào giao xe cho Phó Từ Hành được.
Nhưng chỉ có một khả năng là Thịnh phu nhân đã đưa xe cho Phó Từ Hành.
Hơn nữa, bọn họ ngày hôm đó là gặp nhau ở bệnh viện, có khi nào Phó Từ Hành xuất hiện trong bệnh viện vào lúc đó là vì đến gặp Thịnh Lạc?
Mối quan hệ giữa Phó Từ Hành và Thịnh gia là gì?
"Chú Lý, chú có thể giúp cháu điều tra thêm một chuyện được không?" Thẩm Thiên Thiên nói: "Chú có thể điều tra giúp cháu quan hệ giữa Phó Từ Hành và Thịnh Lạc với Thịnh gia là gì được không ạ?"
"Hả?" Chú Lý có chút kinh ngạc: "Người này thế nào? Có vấn đề gì sao?"
Thẩm Thiên Thiên mím môi: "Không có chuyện gì đâu ạ, chú hỏi nhiều cháu cũng chả biết trả lời sao, thôi chú giúp cháu điều tra đi mà!"
"Được rồi." Lý Hàn gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại của Lý Hàn, Thẩm Thiên Thiên thấy đại sảnh đường đã giải tán, cô cũng không thèm vào nữa.
Ban đầu, cô muốn tìm Phó Từ Hành để làm quen với anh ta, nhưng bây giờ cô lại biết anh ta có liên quan đến Thịnh gia.
Thẩm Thiên Thiên cảm có chút vướng mắc, chuyện này làm sao mới ổn đây?
Trong phòng chờ của đại sảnh đường, hai doanh nhân mà Phó Từ Hành lựa chọn đã chờ sẵn để ký hợp đồng hợp tác, họ ngồi trên ghế sofa bắt tay chào hỏi nhau và đợi Phó Từ Hành đến.
Ở phòng chờ bên cạnh, trợ lý của Phó Từ Hành, Kevin, từ bên ngoài đi vào, nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ báo cáo: "Keynes, tôi không tìm thấy Thẩm tiểu thư mà anh nhắc đến ở bên ngoài."
Ánh mắt Phó Từ Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, anh khẽ cau mày: "Biết rồi."
"Hai vị ở phòng bên cạnh vẫn đang chờ anh.
Hợp đồng của Thẩm tiểu thư này giờ có tính là hết hiệu lực không?" Kevin cảm thấy Thẩm tiểu thư này không biết trong đầu nghĩ gì, cuối cùng cơ hội đầu tư đã có trong tay vậy mà lại chạy đi đâu mất không ký hợp đồng.
"Không cần." Phó Từ Hành hai tay run run, anh nắm chặt tay rồi chậm rãi thả lỏng ra: "Cậu giao cho hai bọn họ hợp đồng đi."
Kevin gật đầu: "Vâng."
wattpad: 30June04
______
[Ký chủ, ta lại cảm thấy dao động năng lượng, nhưng tiếc là khoảng cách quá xa.]
Lúc này Thẩm Thiên Thiên đã đứng ở cổng trường chuẩn bị đón taxi về, nghe được lời của hệ thống, cô cong môi nói: "Khoảng cách có thể nhận được chỉ có một mét thôi đúng không?"
[Cô đoán đúng rồi, ký chủ.]
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Bây giờ nghe thấy năng lượng hào quang cô không còn kích động nữa.
Đặc biệt là sau khi biết Phó Từ Hành và Thịnh Lạc có thể quen nhau, hoặc thậm chí là bạn bè thân thiết, cô cảm thấy có hơi khó xử.
Bây giờ cô cần thời gian để làm rõ mọi thứ.
Lúc này cũng không còn sớm nữa, Thẩm Thiên Thiên trực tiếp bắt taxi về nhà, khi đi ngang qua phòng khám thú cưng thì đón A Hoàng.
Giang Lâm hôm nay không có ở đây, Tiểu Lưu ôm A Hoàng đưa cho Thẩm Thiên Thiên: "A Hoàng hôm nay ăn rất nhiều.
Chị Thiên Thiên có thể dẫn nó đi vận động một chút đấy!"
Thẩm Thiên Thiên mỉm cười gật đầu: "Được rồi, xin lỗi đã làm phiền cậu, Tiểu Lưu." Chân của chú chó vẫn chưa khỏi, chỉ có thể để nó chơi trong nhà thôi.
Sau khi trở về nhà, cô chơi với chú chó một lúc.
Thẩm Thiên Thiên xoa đầu chú chó của mình và nói: "A Hoàng dần lớn rồi nè, sắp trở thành một chú chó lớn rồi đấy!" A Hoàng đã ở bên cạnh cô gần một tháng, so với lúc anh mới về có vẻ như anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Ít nhất là quần áo cho chó mà Triệu Tiểu Hi mang đến trước đây anh không còn mặc vừa.
Thịnh Lạc thích khoảng thời gian ở một mình với Thẩm Thiên Thiên.
Chân của anh đã tốt hơn rất nhiều nên anh có thể chầm chậm đi lại.
Nhưng anh vẫn là thích cảm giác cô ôm anh rồi nhẹ nhàng vuốt ve anh.
Đôi khi ở trong vòng tay cô, anh có nghĩ, nếu anh lúc này là một con người thì tốt biết mấy? Và anh cũng có thể ôm lấy cô bằng vòng tay của mình.
Khi cô đi vắng, anh dành nhiều thời gian chỉ nằm trong góc, sau đó bắt đầu nhớ cái ôm và hương thơm của cô.
Thịnh Lạc chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại lưu luyến một người nhiều như vậy.
Anh muốn thử xem, nếu gặp được thân thể của mình có khi nào hồn phách sẽ trở về cơ thể không? Với ý nghĩ như vậy, Thịnh Lạc âm thầm quyết định, sau khi vết thương ở chân hoàn toàn lành hẳn, anh sẽ thử xem sao.
Sau khi Thẩm Thiên Thiên đến công ty vào ngày hôm sau, cô đã nhận được ý tưởng của mọi người, cô cẩn thận đọc từng ý tưởng của từng người một.
Điều mà tạp chí của họ cần bây giờ là minh tinh có vòng bạn bè lớn.
Trang bìa của kỳ đầu tiên sau khi comeback phát hành nhất định phải là minh tinh có độ nổi tiếng, địa vị cao và có tầm ảnh hưởng trong giới.
Sau đó, kết hợp với việc tiếp thị marketing, miễn là phần khởi đầu tốt và không có vấn đề gì về nội dung thì tạp chí của họ sẽ không lo không có độc giả.
An Nhiên sàng lọc một số ngôi sao đạt yêu cầu trong làng giải trí và đưa danh sách cho Thẩm Thiên Thiên: "Thẩm tổng, những người này có cần tôi thu xếp để liên lạc không?"
Cô để mắt đến một vài cái tên, cuối cùng cô chọn Hà Cẩm Sắt, nữ diễn viên thập niên 90 vừa đoạt giải Ảnh hậu cách đây không lâu.
Độ nổi tiếng, tầm ảnh hưởng đều đạt yêu cầu, Thẩm Thiên Thiên nói: "Là cô ấy, cô mau liên lạc đi."
"Thẩm tổng, cô thật sự là tìm vấn đề cho tôi rồi!" An Nhiên vẻ mặt buồn bã: "Trên mạng, cô ấy đã từ chối tất cả các hợp tác quảng cáo khác để tham gia một bộ phim truyền hình mới.
Cư dân mạng khen ngợi vì sự chuyên nghiệp của cô ấy, nên vào lúc này không có khả năng cô ấy đồng ý sẽ chụp ảnh bìa đâu."
"Chụp bìa tạp chí sẽ không mất nhiều thời gian đúng không?" Thẩm Thiên Thiên không hiểu quy tắc của ngành giải trí lắm.
"Đúng là như vậy, không phải cô đang định giành người đấy chứ?" An Nhiên dường như biết được một số thông tin nội bộ, khẽ nói: "Nghe nói là bộ phim của đạo diễn Trần không ít ông lớn muốn tranh giành đâu."
Thẩm Thiên Thiên hiếu kỳ: "Bộ phim truyền hình nào vậy, nổi tiếng như vậy sao?"
"Được chuyển thể từ tiểu thuyết thì phải, tên là 《Tiểu sử nàng hậu》."
Cô sửng sốt: "Cô có chắc đây là bộ phim truyền hình này không?" Đây không phải là trùng hợp sao, vị ảnh hậu này thật có mắt nhìn mà, vậy mà lại đóng tiểu thuyết cô viết?
"Chắc chắn luôn, mấy ngày nay chuyện này được thảo luận rất rầm rộ trên Weibo." An Nhiên nói: "Còn tùy vào người có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn Trần nữa."
"Cô nói xem, nếu tôi có thể giúp cô ấy nhận một vai diễn, cô ấy sẽ đến chụp trang bìa cho chúng ta không?" Thẩm Thiên Thiên sờ sờ cằm hỏi.
Ngoại hình và hình tượng của Hà Cẩm Sắt khá phù hợp với vai diễn Thục phi trong phim, nếu như cô ấy muốn đóng Thục phi thì cô cũng không ngại giới thiệu với nhà sản xuất.
"Thẩm tổng, cô muốn đầu tư bộ phim truyền hình này sao? Bắt đầu bằng một triệu lận đấy!" An Nhiên kinh ngạc: "Nếu không đầu tư, dù cho thiên vương có ở đây thì đoàn đội của đạo diễn Trần phải do ông ấy sắp xếp!" Vị đạo diễn Trần này chính là có cá tính như vậy.
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Chuyện này tạm thời không nói, cô nhận được cuộc gọi từ bố cô là Trương Nhất Chu, An Nhiên lặng lẽ đi ra ngoài giúp cô đóng cửa văn phòng lại.
Thẩm Thiên Thiên nghe điện thoại, chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói đầy kìm nén của Trương Nhất Chu ở bên kia điện thoại: "Thiên Thiên, đến trụ sở chính."
"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao? Hiện tại con đang rất bận." Cô phe phẩy tờ giấy trong tay, vờ như đang xem tài liệu.
"Hôm qua con đi đâu vậy?" Trương Nhất Chu trực tiếp hỏi.
Hôm qua? Thẩm Thiên Thiên ngay lập tức nghĩ đến những gì bố cô đang hỏi.
Cô dựa lưng vào ghế, không nhanh không chậm nói: "Con đã tranh được một khoản đầu tư 100 triệu cho công ty.
Bố không hài lòng sao?"
Trương Nhất Chu: "Trương Nhất Chu ta đây không cần phải dựa vào bán con gái để đổi lấy khoản đầu tư 100 triệu này!"
"Hả?" Thẩm Thiên Thiên sửng sốt: "Cái gì mà bán con gái chứ?"
"Mối quan hệ giữa con và Phó Từ Hành là gì? Tại sao anh ta lại đầu tư vào tạp chí mà không có lý do? Con có biết tất cả những lời lẽ khó nghe đều đã đến tai ta rồi không?"
Hôm qua Phó Từ Hành đã cho Thẩm Thiên Thiên một hạn ngạch đầu tư, cuối cùng còn bảo vệ Thẩm Thiên Thiên khi cô không xuất hiện, rất khó để người khác không hiểu lầm.
Những người không nhận được khoản đầu tư lại không cam lòng đã cố tình xuyên tạc vấn đề đến tai Trương Nhất Chu.
Mà Trương Nhất Chu còn rất kiêng kỵ những điều này, dù sao thì ông cũng đã từng nhận phải những lời nói xấu xa như vậy.
Lúc đầu khi ông tiếp quản Thẩm gia, những người khác đều nói rằng ông dựa vào vợ mà làm giàu.
Nên bây giờ ông không muốn nghe những người khác nói ông dựa vào con gái mà làm giàu.
Thẩm Thiên Thiên có chút kinh tởm lấy điện thoại ra: "Bố, sao bố lại có thể nghĩ như vậy? Tiền là người ta nguyện ý đầu tư, sao bố không gọi cho Phó Từ Hành rồi trực tiếp hỏi anh ấy tại sao lại muốn đầu tư vào con?"
"Đừng giả vờ không hiểu!"
Thẩm Thiên Thiên cười mỉa, giọng nói càng châm biếm hơn: "Bố, sao bố lại có suy nghĩ không đứng đắn như vậy? Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, không chừng là Phó Từ Hành đã bị vẻ đẹp của con gái bố làm cho mê hoặc rồi nên cam tâm tình nguyện dâng tiền cho con tiêu."
"Con...!con câm miệng ngay cho ta!" Trương Nhất Chu tức giận đến nỗi không thốt nên lời, cô con gái bất hiếu này là đang muốn chọc ông tức chết đây sao?
Cô phát hiện rằng đối nghịch với ông quả nhiên là rất vui vẻ.
Không hiểu sao vì cái gì mà về sau cô lại ngoan ngoãn nghe lời, không còn đối nghịch ngang ngược với Trương Nhất Chu nữa?
"Điều cô muốn không phải là chọc giận ông ấy mà là để ông ấy biết cô ưu tú như thế nào."
Thẩm Thiên Thiên ngẩn ngơ, như thể đã có ai đó đã nói với cô như vậy trước đây, nhưng cô không thể nhớ rõ là ai đã nói.
Lúc này, An Nhiên lại gõ cửa: "Thẩm tổng!"
"Có chuyện gì?" Thẩm Thiên Thiên định thần lại.
"Là ngài Phó tới tìm gặp ạ!"
Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, quay sang điện thoại nói với Trương Nhất Chu, người đang sắp lên cơn đau tim: "Bố, không nói với bố nữa, có người tới chu cấp tiền cho con rồi!".