wattpad: 30June04
Chu Nhược Nhược bán thảm* trên Weibo, một đám fan không biết phân biệt tốt xấu đã xông vào Weibo của Hà Cẩm Sắt và Weibo của đoàn làm phim công kích.
*Bán thảm: Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Thậm chí còn có những fan đã tìm đến tài khoản của tác giả Thẩm Thiên Thiên trên Weibo và đăng đủ loại hình ảnh của Chu Nhược Nhược, muốn nguyên tác giả là cô thấy được Chu Nhược Nhược phù hợp với vai diễn này như thế nào.
Thẩm Thiên Thiên mặt không chút cảm xúc: "..."
Cô lướt xem các bình luận trong chủ đề, đa số là các tài khoản đa cấp, và rõ ràng là cô ta đã mua thủy quân*.
Làn sóng chủ đề này đã khiến bộ phim trở nên hót hòn họt trước cả khi được khởi quay.
*Thủy quân: Là những account, nick ảo được mua chuộc để sử dụng Internet nâng hoặc dìm các nghệ sĩ, hoặc tác phẩm.
Đối mặt với đủ thứ "nước bẩn" trên mạng, Hà Cẩm Sắt cũng không phải đèn đã cạn dầu, chẳng mấy chốc các loại tư liệu xấu về Chu Nhược Nhược cũng bị tung ra.
Fan cả hai bên đang khẩu chiến xâu xé nhau trên Weibo.
Rõ ràng lúc này là lúc tranh giành vốn liếng mà.
Chu Nhược Nhược đã bí mật hẹn gặp Trương Tử Oánh, cả hai gặp nhau trong một hội quán riêng tư.
Nhìn thấy Trương Tử Oánh đi tới, Chu Nhược Nhược vội vàng đứng lên chất vấn: "Tử Oánh, cậu làm cái trò gì vậy?"
Trương Tử Oánh đi tới và ngồi xuống: "Nhược Nhược, cậu đừng có nóng vội, tôi thực sự đã chào hỏi với nhà sản xuất và sắp xếp cậu vào đoàn phim." Vì giúp Chu Nhược Nhược vào đoàn phim, cô đã dùng danh nghĩa Trương Nhất Chu gọi cho nhà sản xuất để chào hỏi.
Chu Nhược Nhược tức giận ngồi xuống, hai tay ôm ngực nói: "Có làm được không? Nhà sản xuất là có ý gì?"
Trương Tử Oánh mím môi nói: "Là do Thẩm Thiên Thiên, Hà Cẩm Sắt là do Thẩm Thiên Thiên sắp xếp vào.
Tôi nghĩ cô ta đã biết cậu là bạn tôi nên mới cố ý nhắm vào cậu."
"Tôi không quan tâm, cậu nhất định phải giúp tôi lấy lại vai diễn này, nếu không..." Chu Nhược Nhược đột nhiên đe dọa: "Nếu không, tôi sẽ đến gặp Thẩm Thiên Thiên và nói cho cô ta biết, ba năm trước..."
"Nhược Nhược!" Trương Tử Oánh vội vàng cắt ngang lời nói của Chu Nhược Nhược, cô cắn răng gượng cười nói: "Cậu đã nói chuyện này sẽ mãi giữ trong bụng, sẽ không bao giờ nói ra ngoài mà."
Chu Nhược Nhược cười cười: "Nếu như cậu giúp tôi nhận vai, đương nhiên tôi sẽ không nói gì."
Trương Tử Oánh hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh giọng điệu: "Được, chờ tin của tôi, tôi sẽ nhờ cậu tôi gây áp lực với nhà sản xuất."
Chu Nhược Nhược hài lòng, cô vui vẻ ôm Trương Tử Oánh: "Phải vậy mới đúng chứ, chúng ta là bạn bè thân thiết mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình."
Trong căn phòng tối tăm, khuôn mặt Trương Tử Oánh ẩn hiện trong bóng tối không có một chút ý cười.
Trương Tử Oánh tìm đến Trương Nhất Chu, làm nũng bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, vất vả lắm mới thuyết phục được ông, cuối cùng ông đã gọi điện cho nhà sản xuất và yêu cầu thay Hà Cẩm Sắt.
Nhà sản xuất tỏ vẻ ngượng ngùng, anh ta tự hỏi hai cha con nhà họ Thẩm đang xảy ra chuyện gì vậy? Một người thì muốn nâng Chu Nhược Nhược, người kia lại muốn nâng Hà Cẩm Sắt, hai người bọn họ có thể thống nhất ở nhà trước được không vậy?
"Trương tổng, ngài thực sự làm tôi khó xử quá! Hà Cẩm Sắt là do con gái ông đã cố ý gọi điện và chỉ định vai diễn.
Bây giờ ông lại muốn quyết định là Chu Nhược Nhược.
Tôi nên nghe theo lời ai đây?"
"Ý anh là Thiên Thiên?" Trương Nhất Chu cau mày khi nghe đứa con gái khiến ông đau đầu.
"Nếu đã nói như vậy...!đoàn phim còn có vai nào khác tốt thì sắp xếp một vai cho Chu Nhược Nhược."
Nghe xong, nhà sản xuất thở phào nhẹ nhõm: "Có, có ạ, tôi sẽ thu xếp ngay.
Trương tổng đừng lo."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Nhất Chu nhìn về phía Trương Tử Oánh vẫn đang đứng: "Được rồi, con yên tâm đi làm việc đi."
Trương Tử Oánh vẫn có chút không chắc chắn, nhưng cô cũng biết điều mình không thể được voi đòi Hai Bà Trưng được nữa.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, cảm ơn cậu ạ.
Con nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."
Nhìn Trương Tử Oánh nghe lời, lông mày của Trương Nhất Chu giãn ra, ông phất tay: "Đi đi."
wattpad: 30June04
______
Thám tử tư nhanh chóng đưa thông tin của Chu Nhược Nhược cho Thẩm Thiên Thiên, cô phát hiện ra rằng Chu Nhược Nhược và bố cô dường như không có bất kỳ quan hệ bất chính nào, ít nhất là không có trong thông tin hiện tại.
Ngược lại lại phát hiện ra Chu Nhược Nhược và Trương Tử Oánh hình như là bạn học thời cấp ba, và bọn họ có một mối quan hệ khá tốt.
Chậc, đúng là phát hiện ngoài ý muốn mà.
Chu Nhược Nhược năm lớp 12 được một chuyên gia săn tìm ngôi sao phát hiện và ký hợp đồng với một công ty giải trí.
Cô ấy có năng lực không tệ, sau khi ra mắt, cô đã đóng hai phim truyền hình và một phim điện ảnh, nhanh chóng tích lũy được một lượng fan.
Đúng lúc các sản phẩm Trang sức Thẩm thị được đổi mới và cô được chọn làm người phát ngôn mới.
Hiện tại xem ra Chu Nhược Nhược có thể làm đại ngôn Trang sức Thẩm thị là nhờ Trương Tử Oánh đã giúp cô.
Hơn nữa, theo tin tức hiện tại, Chu Nhược Nhược dường như cũng đã tham gia vào đoàn phim, mặc dù không phải đóng vai Thục phi.
Trương Tử Oánh vậy mà lấy danh nghĩa Trương Nhất Chu để nâng Chu Nhược Nhược, mối quan hệ giữa hai người này tốt như vậy sao?
Nếu đã muốn nâng cô ta nhiều như vậy, thì bà đây cũng không để cô toại nguyện đâu.
Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi gọi cho nhà sản xuất Vương.
"Vương tổng, tại sao tôi lại thấy tên Chu Nhược Nhược trong đoàn đội?" Thẩm Thiên Thiên không cho nhà sản xuất cơ hội mở miệng, ngang tàng ngang ngược nói: "Tôi đầu tư 30 triệu cho đoàn phim dưới danh nghĩa cá nhân.
Tôi không muốn thấy Chu Nhược Nhược trong kịch bản."
Nhà sản xuất hít một hơi dài: "Cô chắc chứ?"
"Tôi giống như đang nói đùa sao?" Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Là do tôi đưa không đủ sao?"
Dù không hiểu hai cha con nhà họ Thẩm này đang đấu đá nhau cái gì nhưng nhà sản xuất vẫn rất vui.
Với 30 triệu của Thẩm Thiên Thiên thì 10 triệu đầu tư của Trương Nhất Chu hoàn toàn có thể phớt lờ qua.
"Nếu cô nghiêm túc, tất nhiên hết thảy mọi thứ đều sẽ theo cô."
Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Tốt!"
Trước khi bộ phim 《Tiểu sử Nàng hậu》khởi quay, rất nhiều vấn đề đã xuất hiện trong khâu tuyển chọn diễn viên, giang cư mận* cho rằng đây là cung đấu trong đời thực và còn hấp dẫn hơn cả cốt truyện.
*Thì là cư dân mạng nhưng editor thích viết vậy chứ không có gì hết.
¯\\_(ツ)_/¯
Trương Tử Oánh không ngờ rằng cậu của cô đã chào hỏi rồi, nhà sản xuất cũng đã đồng ý rồi, cuối cùng vẫn là thay thế Chu Nhược Nhược.
Giang cư mận đặt ra một nghi vấn rất hợp lý, không biết Chu Nhược Nhược này đã đắc tội với ông chủ lớn nào?
Tất nhiên, Thẩm Thiên Thiên không thể chi nhiều tiền như vậy chỉ để hạ bệ mỗi Chu Nhược Nhược được.
Dù sao cũng là kịch bản cô viết, cho tác phẩm của mình một chút tiền thì nên gọi là đầu tư nhỉ?
Hay còn gọi là quản lý tài chính hợp lý.
Nhưng rõ ràng là Trương Nhất Chu không nghĩ vậy, sau khi biết Thẩm Thiên Thiên cũng đã đầu tư 30 triệu NDT cho nhà sản xuất, một cuộc điện thoại gọi đến yêu cầu cô đến văn phòng.
Lần này, Thẩm Thiên Thiên ngoan ngoãn đến.
"Con đầu tư 30 triệu vào một bộ phim truyền hình, cuối cùng chỉ có thể hồi vốn lại 10 triệu là cùng.
Thẩm Thiên Thiên, con là không có đầu óc hay là nghĩ rằng mình có tiền?" Trương Nhất Chu tức giận nhìn con gái.
"Con dùng tiền của bản thân để đầu tư, tại sao bố lại tức giận như vậy?" Thẩm Thiên Thiên bình tĩnh nhìn ông: "Con có dùng tiền của công ty đâu."
Trương Nhất Chu cười lạnh một tiếng: "Tiền của con ở đâu ra? Tiền đầu tư của Phó Từ Hành cho con trước đây sao?"
"Không cần bố quản chuyện đó." Thẩm Thiên Thiên nhìn ông, cười cười nói: "Con ngược lại lại cảm thấy rất kỳ quái đó, bố nâng Chu Nhược đến như vậy làm gì? Bố đã nhìn trúng một cô gái nhỏ đó rồi sao? Trâu già gặm cỏ non hửm, đừng có mà ăn như thế!"
Trương Nhất Chu nghe được những lời cô nói, sắc mặt xanh mét: "Thẩm Thiên Thiên, đấy là con đang nói chuyện với bố mình sao? Con đang nói nhảm cái gì vậy?"
"Được rồi, là con đang nói nhảm." Thẩm Thiên Thiên nhìn ông, chậm rãi nói: "Con tin rằng bố và Chu Nhược Nhược trong sạch, nhưng còn Tịch Mỹ Ngọc thì sao?"
Nghe thấy cái tên Tịch Mỹ Ngọc, sắc mặt Trương Nhất Chu hơi thay đổi, mặc dù ông chỉ biến sắc trong chớp mắt nhưng vẫn bị Thẩm Thiên Thiên bắt được.
Tịch Mỹ Ngọc là người phát ngôn hiện tại của Trang sức Thẩm thị.
Khi Thẩm Thiên Thiên đang điều tra Chu Nhược Nhược, cô cũng tiện thể điều tra người phụ nữ này.
Tịch Mỹ Ngọc không phải là minh tinh mà là người mẫu.
Khi còn trẻ, cô ta thường đi diễn cho các thương gia và từng là người mẫu xe hơi.
Bây giờ đã ngoài 30 rồi, bởi vì lớn tuổi nên cô dần dần bị ngành công nghiệp này đào thải.
Không biết vì nguyên nhân gì mà cô ta đã trở thành người mẫu và người phát ngôn của Trang sức Thẩm thị.
Thẩm Thiên Thiên đặt một vài bức ảnh trước mặt Trương Nhất Chu: "Bố có muốn giải thích gì về việc này không?" Trong ảnh, Trương Nhất Chu và Tịch Mỹ Ngọc đang ngồi ăn tối cùng nhau.
Trương Nhất Chu sắc mặt trầm xuống: "Con đang điều tra ta?"
"Là bố không cẩn thận nên bị chụp lén, giờ bố lại trách con điều tra bố sao?" Thẩm Thiên Thiên cúi đầu nhìn hai người trong bức ảnh, cũng khá giống bữa tối của hai người bạn cũ.
Thay vì phỏng đoán lung tung, tốt hơn hết là hỏi thẳng.
Cô hỏi: "Vậy...!mối quan hệ giữa bố và cô ấy là gì?"
"Ta không có mối quan hệ gì với cô ấy." Trương Nhất Chu mặt lạnh nói: "Đừng nói linh tinh trước mặt mẹ, bà ấy sẽ suy nghĩ nhiều."
Thẩm Thiên Thiên không biết có nên tin lời ông nói hay không.
Có thực sự là tình bạn thuần khiết giữa một người đàn ông và một người phụ nữ? Đặc biệt nữa là người đàn ông này còn là cha ruột của cô nữa chứ.
"Bố thực sự chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với mẹ đúng không?" Thẩm Thiên Thiên xác nhận một lần nữa.
Ông bất giác liếc mắt một chút: "Không có."
Thẩm Thiên Thiên rơi vào trầm tư.
Khi trả lời về mối quan hệ với Tịch Mỹ Ngọc, ông có vẻ rất thẳng thắn.
Nhưng khi trả lời câu hỏi này, ánh mắt ông rõ ràng bất giác liếc một chút, đó là biểu hiện của một lời nói dối.
Nói cách khác, ông và Tịch Mỹ Ngọc có thể thực sự không có quan hệ gì, nhưng ông đã làm những điều có lỗi với mẹ cô.
"Được." Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Hiện tại con tin bố."
Trương Nhất Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lấy lại giọng điệu giáo huấn cô một trận: "Phó Từ Hành đầu tư cho con, con liền làm ra chuyện tốt nhỉ, bỏ ra 30 triệu để đầu tư cho một bộ phim truyền hình.
Thật nực cười!"
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Cô có chút tò mò hỏi: "Bố, bố chưa bao giờ tin rằng con có thể làm tốt một việc sao?"
Trương Nhất Chu không trả lời, im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Thẩm Thiên Thiên tự giễu cợt: "Vậy thì bố có biết khoản đầu tư 30 triệu của con ở đâu ra không?"
Không đợi Trương Nhất Chu trả lời, cô đã đi thẳng đến bàn ông, dùng máy tính của ông để tìm danh sách, sau đó lật máy tính lại cho ông xem.
"Con đã trả hơn 10 triệu tiền thuế bản quyền của《Tiểu sử Nàng hậu》, bố đoán xem con thực sự đã kiếm được bao nhiêu tiền?" Thẩm Thiên Thiên đứng lên: "Là một người cha, bố chưa bao giờ tìm hiểu kỹ về con, bố thật là một phụ huynh không đủ tiêu chuẩn."
Thẩm Thiên Thiên rời đi, Trương Nhất Chu nhìn chằm chằm vào dữ liệu trước mặt, sửng sốt đến mức không biết phải làm gì tiếp theo, thâm tâm mất một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh được.
wattpad: 30June04
______
Sau khi Thẩm Thiên Thiên kết hôn với Thịnh Lạc, cô ở nhà buồn chán và bắt đầu viết tiểu thuyết.
Chỉ là tùy ý viết không ngờ lại được tổ độ, càng viết càng có tên tuổi, cuối cùng là ngoài tầm kiểm soát.
Cô cũng chưa từng muốn giấu giếm để gia đình không biết, nhưng không ai trong nhà quan tâm cô mỗi ngày đang làm gì.
Trong mắt họ, cô ở nhà chính là "đồ phế thải".
Bây giờ cô lại chủ động nói với bố mình, nhìn thấy sự khó tin trong mắt của Trương Nhất Chu, cô có chút sảng khoái.
Đi quanh tòa soạn một vòng, An Nhiên đã sắp xếp nhiếp ảnh gia liên hệ với studio của Hà Cẩm Sắt làm việc.
Đúng lúc danh tiếng gần đây của Hà Cẩm Sắt đang phất lên thì xuất bản một trang bìa chẳng khác gì như diều gặp gió sao.
"Nhưng nội dung chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị mà phát hành vào lúc này liệu có kịp không?" Triệu Tiểu Hi lo lắng: "Có gấp gáp quá không vậy?"
"Đừng lo, cứ từ từ làm nội dung, trang bìa chỉ là tăng "nhiệt" trước thôi." Thẩm Thiên Thiên nói: "Một sản phẩm tốt không có nghĩa là chất lượng phải tốt nhưng marketing chắc chắn phải tốt.
Hơn nữa, ai nói với mọi người rằng đây mới là vấn đề đầu tiên?"
"Ý cô là sao?" Mọi người đều khó hiểu.
Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Ảnh bìa của Hà Cẩm Sắt sẽ được lưu giữ để sử dụng.
Tôi sẽ mời một số bạn bè tới nữa.
Triệu Tiểu Hi, cậu tổ chức đội biên tập chuẩn bị nội dung, sẽ sớm thôi."
Ảnh bìa do Hà Cẩm Sắt chụp là để dùng sau này, dĩ nhiên bây giờ phải làm sao để tạp chí của họ trở nên phổ biến trong giới phú bà trước đã, cách đơn giản nhất là mời những phú bà tham gia.
Về vấn đề này, cô cần nhờ mẹ Thẩm Mỹ Đình giúp đỡ rồi đây.
Hôm nay Thẩm Thiên Thiên đi đón chó sớm, vừa hay Giang Lâm đang ở phòng khám, nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đến anh liền cười chào hỏi: "Thiên Thiên, hôm nay cô tan làm sớm nhỉ?"
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Ừ, mọi chuyện gần như đã giải quyết xong."
"Vừa hay phòng khám chúng tôi sắp có hoạt động này, cô có nhã hứng tham gia không?" Giang Lâm nói, chuyển một tấm áp phích quảng cáo cho Thẩm Thiên Thiên: "Vào thứ bảy này có một cuộc đua dành cho thú cưng tại phòng khám của chúng tôi."
"Chà, nghe có vẻ rất thú vị phết!" Thẩm Thiên Thiên nhìn vào tấm áp phích, có lẽ là thân mời những chú chó đã từng đến đây khám đến để tham gia cuộc đua nhỏ này, cũng là để gia tăng quan hệ hữu nghị giữa mấy con chó.
"Nếu A Hoàng tham gia, chắc hẳn nó sẽ con đẹp nhất trong cả đám." Giang Lâm cười cười.
"Triển liền sợ gì, A Hoàng nhà tôi muốn đăng ký!" Thẩm Thiên Thiên cảm thấy vào lúc này cô giống như một người mẹ già hy vọng con mình sẽ thành tài vậy.
Thịnh Lạc: "..." Cũng tốt, anh có thể nhân cơ hội này lẻn ra ngoài.
Trong những ngày qua, trong đầu anh đã lên kế hoạch về tuyến đường đến bệnh viện.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thiên Thiên và Triệu Tiểu Hi đã nói về công việc trong video WeChat.
Nghe thấy tiếng chó sủa, Thẩm Thiên Thiên nghĩ đến hoạt động mà Giang Lâm mới đề cập.
Thuận miệng nhắc đến chuyện này với Triệu Tiểu Hi, hỏi cô ấy có muốn đưa Luna đến tham dự không.
Triệu Tiểu Hi cảm thấy thú vị và cũng sẽ đến tham gia.
Sau khi cả hai cúp máy, Thẩm Thiên Thiên nhận thấy WeChat có một chấm đỏ, có ai đó đã add cô.
Thẩm Thiên Thiên nhấp vào và thấy rằng Phó Từ Hành là người đã add.
Hình đại diện trống, tên WeChat là Phó Từ Hành, khá đơn giản.
Cô cong môi cười chậm rãi đồng ý.
Sau khi