Ngoài cửa có keo dán chó dứt mãi không ra, Lâm Vãn Kỳ không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể chôn thân trong phòng khách sạn.
Mãi tới giữa trưa, trợ lý Tiểu Dương mới nhắn tin bảo tuyết rất nhiều không thể dọn sạch sẽ, sợ có nguy hiểm, hôm nay không thể tiến hành quay phim.
Hình như là cậu ta nói đúng rồi, Lâm Vãn Kỳ nghĩ nghĩ.
Sau đó lại vỗ vào đầu, trong lòng thở dài.
Bảo là không nghĩ tới mà, sao lại vẫn nghĩ đến cơ chứ.
Lát sau, Tiểu Dương trở lại mang cơm trưa cho cậu, lúc vào cửa vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Cậu ta đặt thức ăn lên bàn, hướng Lâm Vãn Kỳ nói: "Lâm ca, em nghi ngờ ngoài kia có fan tư sinh."
Lâm Vãn Kỳ lo lắng, sợ sự tình buổi sáng bị chụp được: "Có chính xác không? Cậu thấy ở đâu?"
"Em không quá chắc chắn." Tiểu Dương nhíu nhíu mày: "Theo lý thuyết thì khách sạn của đoàn phim sẽ không cho người ngoài vào, nhưng mà lúc em về thì thấy ngoài cửa có một người đàn ông cứ thập thà thập thò."
"......" Lâm Vãn Kỳ nói, "Đừng động vào hắn."
Tuy rằng hôm nay xem như nghỉ, Lâm Vãn Kỳ cũng không nhàn rỗi.
Vì Hạ Hằng ngồi xổm canh trước cửa, cậu liền dứt khoát ở trong phòng đọc kịch bản.
Bộ phim này cậu đóng vai nam hai, những cảnh quay nhỏ đã tiến tới hậu kì, tiếp sau đây là những cảnh quay chính.
Bộ phim này có quy mô khá lớn, từ đạo diễn đến quay phim và diên viên đều vô cùng chuyên nghiệp.
Lâm Vãn Kỳ tuy rằng không phải vai chính, nhưng vai diễn của cậu cũng cực kỳ quan trọng, cần phải đặt nhiều tâm tư.
Mải mê đọc kịch bản, Lâm Vãn Kỳ không để ý thời gian đang trôi qua.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối sầm lại.
Lâm Vãn Kỳ xoa đôi mắt, định tới nhà ăn khách sạn ăn cơm tối.
Khi đẩy cửa ra, cậu phát hiện trước cửa bị cái gì đó chặn lại.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Hạ Hằng ngồi trước cửa đột nhiên đứng lên chặn cửa.
"Vãn Kỳ, anh chịu ra ngoài rồi." Hạ Hằng nhìn cậu cười thật tươi, quần áo trên người vì ngồi xổm lâu quá mà nhăn nhúm lại hết.
Lâm Vãn Kỳ thực sự cạn lời, trong lòng thầm mắng Hạ Hằng không khác gì âm hồn bất tán.
Nhìn thấy đại tổng tài cao cao tại thượng Hạ Hằng ngồi xổm trước cửa không khác gì paparazzi, trong lòng cậu khó chịu vô cùng.
Đừng có mà động tâm, cậu ta đang diễn.
Lâm Vãn Kỳ ở trong lòng thôi miên bản thân.
Điều chỉnh cảm xúc một chút, Lâm Vãn Kỳ nhìn thẳng về phía Hạ Hằng: "Cậu đang làm cái gì ở đây?"
"Em đang đợi anh tha thứ cho em." Hạ Hằng nói.
"Tôi nói rất nhiều rồi, chúng ta không có khả năng." Lâm Vãn cực kỳ đau đầu, cậu đang thực sự tin rằng Hạ Hằng không có tai, hoặc là nghe không hiểu tiếng người.
"Đừng mà." Hạ Hằng lại trưng ra cái bộ dạng đau lòng, mắt hơi hạ xuống nói: "Anh đừng giận em nữa mà?"
Lâm Vãn Kỳ thầm rủa trong lòng.
Tôi mà dám giận cậu chắc giờ tôi bị ép cho chết rồi, năm đó người lạnh nhạt vô tình là cậu, bây giờ người bày ra bộ dạng ủy khuất cũng là cậu, làm như tôi luôn là người mang nợ cậu vậy.
"Tôi không có giận dỗi." Lâm Vãn Kỳ nỗ lực bộc lộ tâm tình hòa khí: "Tôi đã hoàn toàn không để bụng, cho nên cũng mong cậu tôn trọng cảm nhận của tôi, được chứ?"
"Em tôn trọng mà," Hạ Hằng thấy thái độ của cậu vẫn không mảy may lay động, liền hơi có chút nóng nảy, "Em ở ngoài này đợi anh cả ngày mà gọi là không tôn trọng sao? Em rõ ràng cũng đã xin lỗi, vì sao anh không chịu tha thứ cho em?"
Sau khi hắn nói ra lời này, Lâm Vãn Kỳ quả thực đã bị chọc giận: "Cậu xin lỗi thì tôi bắt buộc phải tha thứ à?"
Không khác gì một đưa nhà giàu bá đạo thiếu suy nghĩ!
"Ý em không phải vậy!" Hạ Hằng rõ ràng là tới cầu hòa, kết quả lại chọc giận người ta, hắn sốt ruột giải thích, ngược lại càng nói càng loạn: "Em sẽ bồi thường thật tốt cho anh! Trước kia là em không đúng, về sau em sẽ không bao giờ lạnh nhạt với anh nữa, em đảm bảo sẽ đối với anh thật tốt......"
Lâm Vãn Kỳ hoàn toàn nghe không nổi nữa, cậu đẩy Hạ Hằng ra, phanh một tiếng mà đóng cửa lại.
Hạ Hằng thiếu chút nữa bị cửa phòng đập vào mũi, lại sốt ruột hét lớn: "Lâm Vãn Kỳ!"
"Cậu đi đi." Lâm Vãn Kỳ dựa lưng vào cửa, chỉ cảm thấy đầu ầm ầm vang lên.
Ngực cậu không ngừng đập nhanh, một hồi lâu mới cảm thấy thông khí.
"Hạ Hằng, cậu thật sự làm cho tôi thất vọng." Lâm Vãn Kỳ nói.
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu, sau đó liền vang lên tiếng bước chân.
Hạ Hằng không biết là do giận dữ hay là nản lòng thoái chí, nhưng mà đã rời đi.
Lâm Vãn Kỳ chưa ăn cơm mà đã no bụng tức, cậu nặng nề ngồi xuống mép giường, thả người vào trong đệm, trong lòng nổi một trận bi ai.
Cậu suy nghĩ, người mình từng yêu tại sao lại là người như vậy? Luôn tự cho mình là đúng?
Hạ Hằng từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến cảm nhận của mình, không hề hỏi qua ý kiến mình.
Cậu thậm chí không dám nghĩ rốt cuộc đối phương coi mình là cái gì.
Là một thứ đồ chơi, chơi chán rồi thì muốn ném đi, khi cần thì nhặt về?
Khóe mắt Lâm Vãn Kỳ cay cay, nước mắt không khống chế được muốn trào ra nhưng cậu không cho phép mình yếu đuối.
Nếu có thể sống lại, cậu nhất định sẽ không tới bữa tiệc kia, không gặp gỡ người kia..