Cảnh tuyết trên Bắc Hào Sơn là đẹp nhất.
Trọng Lâu thường lôi cái này ra khen và lấy làm tự hào.
Dù sao thì Viêm Sơn địa thế thấp hơn nên mùa đông không có tuyết đọng, điều này khiến hắn càng đắc ý hơn.
Hiện giờ đã vào tháng giêng, dù là Yêu tộc cũng vẫn phải trải qua Tết Âm Lịch.
Lúc này Trọng Lâu cầm đầu mấy lang yêu trẻ tuổi tìm một bãi đất trống để nướng thịt dê xiên.
Đây là tập tục ăn tết của Bắc Hào Sơn.
Suốt mười lăm ngày, chỉ cần ra cửa đi tới chỗ nào trong tộc cũng thấy đám lang yêu đang nướng thịt dê.
Hoặc bọn họ tụ tập tốp năm tốp ba, hoặc đơn giản mời bạn bè thân thích.
Dù là người không quen biết nhưng chỉ cần đi lên nói lời chúc tốt lành là sẽ được chia mấy xiên thịt để ăn.
Tiểu Xuân làm khách phương xa nên đương nhiên có được đãi ngộ ấy.
Hơn nữa nàng còn là cô nương —— trong đám lang yêu trẻ tuổi này cô nương chính là vật hiếm —— thế nên phàm là chỗ nào nướng thịt thì mấy xiên đầu luôn được dành cho nàng.
Bọn họ từ chợ đen về đây đã bốn ngày nhưng lúc nào Doanh Chu cũng rúc trong phòng không ra khỏi cửa, không gặp ai.
Hắn nói là dưỡng thương nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy hắn đang cáu.
Có điều nàng không hiểu vì sao hắn cáu.
Nếu là vì Hàn Thấm thì quá vô lý.
Ngay cả khi ở trấn Bạch Thạch Hà bọn họ cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì.
Dù lần này cuối cùng bọn họ cũng lấy được nước suối mà không cần dùng tới da rắn của hắn nhưng người ta có ý tốt cơ mà? Chẳng lẽ hắn trời sinh đã ghét da rắn à? Giống như nàng ghét mấy thứ rậm rạp chi chít ấy?
A, nàng quá tệ!
Thế mà nàng lại không biết Doanh Chu sợ cái gì.
“Làm sao bây giờ?”
Tiểu Xuân nhìn giá thịt nướng và nản lòng cúi đầu buồn bã, “Có phải tình trạng của hắn rất nghiêm trọng không? Là do lần tỉ thí trước à?”
Trọng Lâu cắn một miếng thịt dê đầy mồm sau đó không thể bụng nói, “Hắn đúng là bệnh không nhẹ, nhưng chẳng liên quan gì tới việc tỉ thí.”
Anh họ nhẹ nhàng bâng quơ chỉ đường cho nàng, “Ngươi ấy, chỉ cần nướng hai xiên thịt rồi tự mang tới cửa dỗ hắn hai câu là hắn sẽ lập tức khỏe như voi, tình thần phần chấn ngay.”
“Thật vậy chăng?”
Nàng nghĩ dù sao họ cũng là anh em quen biết nhiều năm nên chắc chắn sẽ hiểu rõ đối phương.
Tiểu Xuân hoàn toàn tin tưởng lời Trọng Lâu nói và không hề nghi ngờ.
Nàng tìm Trầm An xin mấy xiên thịt rồi hỏi hắn cách nướng thịt, cách bôi nước sốt.
Cuối cùng nàng cầm thịt chạy hổn hển tới chỗ Doanh Chu.
Trong căn phòng phủ tuyết lúc này ánh sáng tối tăm, cửa sổ cũng buông rèm vải nên dù là ban ngày nhưng nơi này trông như hoàng hôn.
Có điều dù màn che có dày cũng khó mà che hết ánh tuyết lấp lánh.
Vẫn có một tia sáng len qua khe hở và chiếu lên mặt đất.
Doanh Chu đang ôm đầu gối ngồi ở mép giường.
Phản phệ đã tới, đau đớn dần lan khắp cơ thể.
Giờ phút này hắn không duy trì hình người được nữa mà là bộ dạng nửa thú vốn bị người trong tộc chê cười.
Trong góc phòng có ba thùng nước suối chỉnh tề.
Trên chăn là mấy cành mai đỏ nở bung còn dưới giường toàn là cánh hoa.
Hắn ngắt một cánh cánh hoa và lẩm bẩm.
“Đi tìm nàng nói chuyện.”
Ngón tay lại bứt một cánh hoa.
“Không đi.”
“Đi tìm nàng nói chuyện, không đi; đi tìm nàng nói chuyện……”
Doanh Chu nhìn chằm chằm một cánh hoa cuối cùng, “Không…… Đi……”
Hắn ném bông hoa qua một bên và hừ một tiếng rồi hung hăng túm đóa hoa tiếp theo và nghiêm túc đếm.
“Đi tìm nàng nói chuyện……”
Đúng lúc này đôi tai chó vốn đang gục xuống lập tức giật giật.
Có người nào đó đang chạy trên mặt tuyết và dần tiến tới phòng hắn.
Người ấy thở hổn hển và dần thả chậm tốc độ.
Tiếng gõ cửa lập tức vang lên, theo đó là giọng nói mang theo vui sướng của đối phương.
“Doanh Chu? Doanh —— Chu —— Ngươi tỉnh ngủ chưa?”
Hắn nắm lấy bông hoa rồi lẩm bẩm: “Tiểu Xuân……”
Giây tiếp theo hắn luống cuống tay chân nhảy xuống giường rồi nhét đống hoa mai vào chăn sau đó nhấc chân gạt đống cánh hoa chồng chất về phía góc tường.
“Doanh Chu? Ngươi có ở trong không?” Tiểu Xuân cố chen tới trước cửa nhìn qua khe xem tình huống bên trong thế nào.
Nàng tự lẩm bẩm, “Sao tối thế nhỉ……”
Hắn đang muốn đáp lại thì thình lình phát hiện phòng ngủ này toàn không khí u ám, thế là vội kéo mành lên.
Ánh nắng đột ngột chiếu vào khiến người ta khó mà mở mắt.
Doanh Chu theo bản năng giơ tay che mặt sau đó đi tới cửa.
Lúc đầu ngón tay sắp sửa chạm vào then cửa hắn mới ngây ra.
Không đúng.
Lúc này hắn mới phản ứng lại……
Mình hẳn là nên tức giận chứ? Sao lại tích cực thế làm gì?
Bản thân mình cực khổ đi đàm phán với Vọng Hải Triều, vất vả lắm mới lấy được nước suối cứu mạng ấy thế mà vừa quay đầu nàng đã trò chuyện vui vẻ với con mãng xà kia…… Trong nháy mắt ấy hắn thấy cả người bốc khói, trong lòng là bóng ma mà yêu sinh này hắn sẽ không bao giờ quên.
Mặc kệ như thế nào, ít nhất hắn phải khiến nàng hiểu lúc nàng và nam nhân khác đùa bỡn hắn sẽ không vui.
Doanh Chu điều chỉnh hô hấp thật tốt rồi nén vui vẻ trong mắt lại sau đó ra vẻ âm trầm lạnh mặt kéo cửa ra.
Người ngoài cửa còn đang mải rình xem nên vừa mở cửa hắn và nàng đã không hẹn mà cùng nhìn thẳng vào mắt nhau.
Con ngươi trong trẻo của nàng có ánh sáng nhàn nhạt, vừa nhìn thấy hắn nó đã cong thành trăng non, quả thực quá đỗi xinh đẹp.
“Hóa ra ngươi có ở trong phòng.” Tiểu Xuân giơ hộp đồ ăn nặng trĩu và nói, “Suýt nữa ta đã tưởng ngươi không có ở đây.”
Doanh Chu ngây người nửa khắc sau đó vội chuyển tầm mắt và mơ hồ ừ một tiếng: “Ngươi, ngươi tới…… có việc sao?”
“Có.”
Nàng lấy lòng mà dâng cái hộp lên sau đó cười tủm tỉm dán tới trước mặt hắn, “Ta tới cảm tạ ngươi.”
Doanh Chu: “Cảm tạ ta?”
“Đúng vậy.” Tiểu Xuân mở nắp hộp và nói, “Không phải ngươi trải qua trăm cay ngàn đắng giúp ta tìm được linh dược cứu mạng sao? Ta cảm tạ ngươi cũng là bình thường.”
Một mùi thơm cay ngọt chui vào mũi.
Thịt dê nướng thơm phức kích thích khứu giác quá mức nhanh nhạy thế là hắn lập tức nuốt nước miếng.
“Hê hê, thơm không? Ta nướng nửa canh giờ đó.
Sợ ngươi ăn không đủ nên ta đã tìm bọn họ xin thêm mấy xiên cánh gà.”
Doanh Chu thấy nàng nghịch mấy cái xiên sau đó vui vẻ nói, “Hai xiên này là nhị biểu ca nướng, phía dưới có mấy xiên có tương ớt ngọt do Trầm An nướng.
Năm xiên này đều là ta nướng —— sắp nguội mất rồi, ngươi ăn nhanh đi.”
Hắn thầm nghĩ rõ ràng ban đầu vì hắn nên nguyên thân của nàng mới bị đánh gãy …… Nhưng nàng lại chưa từng trách hắn.
Doanh Chu hơi mấp máy môi và chần chừ hỏi: “Ngươi…… tự tay nướng cho ta à?”
“Đúng vậy.” Nàng trả lời vô cùng dứt khoát.
Rốt cuộc hắn cũng vươn tay về phía mấy xiên thịt, đã thế cái đuôi của hắn còn vui vẻ lắc lắc qua lại cực kỳ tí tởn.
Dù sao cũng đang tức giận cơ mà, sao lại dễ dàng bị dỗ ngọt thế này?
Bề ngoài Doanh Chu không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng hắn lại đang nỗ lực nén bản tính của mình xuống.
Hắn gần như rít lên với một nửa dòng máu của Tế Khuyển trong người mình.
Sao ngươi lại mặt dày thế hả? Sao có thể không biết ngượng ngùng chút nào vậy?
Cái đuôi to màu xám trắng kia hoàn toàn ngó lơ ý chí của chủ nhân.
Nó vẫn tiếp tục vui sướng lắc lắc cọ qua cửa như cái chổi lông gà.
Tiểu Xuân đứng trên tuyết, ánh mắt dạng dịu dàng nhìn hắn ăn xiên nướng.
Dù tới giờ nàng vẫn không hiểu vì sao Doanh Chu lại tức giận nhưng dựa theo cách nói của Bạch Ngọc Kinh thì chó là loài thú đơn giản nhất trên đời này.
Dù tâm tình có chán nản cũng chỉ cần xoa đầu, cho ăn một bữa ngon là chúng lại vui vẻ ngay.
Lời này quả nhiên không sai.
*
Doanh Chu lại ngâm mình trong phòng ba ngày đau đớn do phản phệ mới dần qua đi.
Lúc này mới mùng 9, không khí năm mới vẫn còn, khoảng cách tới lập xuân chỉ còn vài ngày.
Mà với lang tộc đã thành niên thì ngày đó còn quan trọng hơn đêm ba mươi tết.
Theo lời của người trong tộc thì nó giống như vào ngày Thất Tịch con người ta cầu xin Chức Nữ có được tay nghề thêu thùa khéo léo.
Còn đối với sói xám thì mỗi khi tới tháng giêng và tháng hai chúng sẽ bước vào kỳ động dục, vì thế đây là khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp.
Nay tuy đã tu thành hình người, đã thoát thai hoán cốt và có thể áp chế thú tính nhưng lang tộc vẫn theo khuôn phép cũ và kiên trì không để mất bản sắc.
Quy chế của các đời là sắp xếp một đại hội xem mắt vào ngày lập xuân mà cả tộc có thể tham gia.
Mấy ngàn năm qua tập tục này vẫn được duy trì không suy.
Chỉ tiếc là mấy năm nay không khí không được rực rỡ như trước, dù sao thì lứa này nam nhiều nữ ít, thật sự là lực bất tòng tâm.
Doanh Chu nhịn đói cũng sắp mười ngày.
Đang định ra ngoài tìm một bữa ăn ngon nhưng chưa kịp mon men tới giá nướng thịt bên cạnh Trọng Lâu hắn đã nhìn thấy con mãng xà không biết xấu hổ nào đó đang giơ một xiên thịt dê bóng nhẫy lên chào hỏi mình.
“Óe.”
Doanh Chu: “……”
Vì sao cái tên ngoại tộc này lại ở đây?!!!
Anh họ cực kỳ ngạc nhiên: “Thì hắn bảo hai ngươi là bạn bè?”
“Hắn nói mà huynh cũng tin à? Đệ móc đâu ra tên bạn tộc rắn hả?!”
Trọng Lâu không hề để ý mà chỉ Tiểu Xuân, “Yêu quái vớ vẩn đệ quen còn ít hả?”
“……”
Thật sự là không thiết ăn uống gì nữa.
Vừa thấy cái thứ đầy vảy lại máu lạnh này là hắn no rồi.
Doanh Chu buồn đầu lang thang không mục tiêu trong gió lạnh.
Mùi thịt nướng theo gió chui vào mũi, chân hắn vừa đá văng một viên đá thì nghe thấy có người gọi.
“Doanh Chu thiếu gia.”
Trước một căn phòng đọng tuyết dày nặng là một cô nương lang tộc trẻ trung.
Mặt mày nàng ấy trầm tĩnh, cử chỉ đoan trang, đến lời nói cũng không mang theo cảm xúc.
Người này nhìn có vẻ quen mặt, hình như là cô nương hầu hạ bên cạnh vị trưởng bối nào đó.
Nàng ấy nghiêng mặt và nhàn nhạt nói: “Lão thái thái mời ngài vào phòng nói chuyện.”
À, đúng……
Doanh Chu hoảng hốt nhớ ra đây là người hầu của bà ngoại mình.
“…… Ta đã biết.”
Lão thái thái kiêm bà nội trong miệng Trọng Lâu cũng chính là mẹ ruột của mẹ đẻ Doanh Chu.
Nói ngắn gọn thì chính là bà ngoại hắn.
Trong tộc sói xám bà ấy có địa vị tương đương Đại Tư Tế.
Là người mang dòng máu vương tộc chính thống nên con cháu bà đông đúc.
Bà sinh cho Lang Vương đời trước mười một đứa con cả trai và gái nên tới giờ vẫn được cả tộc trên dưới kính trọng.
Doanh Chu cũng không có hiềm khích gì với bà, chỉ cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Đây chắc là tâm tình của người dưới khi nói chuyện với bề trên, thật là bất an.
Hắn vào phòng bà ngoại, ánh mắt và đầu đều rũ xuống, cả người thành thật nhìn thảm lông cáo màu trắng trên mặt đất rồi chắp tay chào hỏi.
“Lão thái thái.”
Đối phương hình như mới ngủ trưa dậy nên giọng cũng mơ màng: “À, Doanh Chu à…… Nghe nói cháu về núi đã nhiều ngày mà sao không tới thăm bà già như ta hả?”
Có lẽ vì đứa con gái út lưu luyến phàm giới nhiều năm đã trở về bên cạnh nên thần sắc của bà không tồi.
Dù tuổi già sức yếu nhưng đôi mắt kia vẫn sắc bén.
Bà vươn tay cấm chén trà người hầu vừa bưng lên và thong thả uống.
Doanh Chu nghe thế thì đành phải ăn nói khép nép và nhận sai: “Gần đây nhiều chuyện bận rộn…… nên cháu nhất thời sơ sẩy và quên mất.
Mong lão thái thái thứ lỗi.”
“Aizzz, người một nhà sao phải lỗi hay không lỗi.” Lão thái quân buông chén trà, hai tay đặt trên đầu gối và nói tiếp, “Trong tộc nhiều người trẻ tuổi nên sau khi mẹ cháu qua đời ta cũng không chăm sóc cháu được tốt.
Từ nhỏ cháu cũng phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Doanh Chu vẫn khách sáo trước sau như một, “Làm gì có chuyện đó.”
“Đừng khách sáo như thế, dù sao chúng ta cũng là những người thân thuộc nhất của cháu.” Bà ấy mở lời hướng dần tới mục đích của mình, “Hơn một trăm năm nay trong nhà vẫn luôn cảm thấy thẹn với mẹ cháu.
Kể cả bác cả của cháu cũng áy náy khi đã không quan tâm đến nàng lúc nàng gả tới Viêm Sơn.
Bây giờ tuổi ta đã lớn nên lúc nào cũng nghĩ tới làm thế nào để bồi thường cho hai mẹ con cháu.”
Sau đó bà ấy làm như chợt nhớ ra việc gì, “Vừa khéo mấy ngày nữa là tới lập xuân rồi……”
Xem đi.
Bẫy tới rồi nè.
Biết ngay bà ấy muốn nói chuyện này mà.
“Lúc mẹ cháu còn ở trên đời thường viết thư cho ta nói là hy vọng tương lai Doanh Chu có thể cưới được một cô nương tốt, vẻ ngoài xinh đẹp lại biết thương yêu người khác, gia thế cũng không thể quá kém.
(Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Bà ngoại tuy đã già cả hồ đồ nhưng vẫn nhớ thương việc này đó.”
Doanh Chu cắn răng thầm nghĩ: Thôi ngài đừng nhớ thương nữa, ngài tiếp tục già cả hồ đồ đi.
Đương nhiên bà lão không nghe thấy lời chửi thầm này và vẫn nói tiếp, “Không phải dì năm của cháu gả tới tộc Bạch Lang ở Li Sơn sao? Năm nay bên kia phái người đến mang chút quà…… Là Tam công chúa của Bạch Lang Vương.
Cháu còn nhớ nàng ấy không? Lúc còn nhỏ hai đứa từng gặp rồi đó……”
Doanh Chu làm gì nhớ cô Tam công chúa nào.
Ngay cả việc mẹ hắn có từng thư từ qua lại với bà ngoại hay không cũng chẳng ai nói rõ được ấy.
“Cô nương nhà người ta đặc biệt lặn lội ngàn dặm từ Li Sơn tới đây.
Lúc trước dì năm của cháu sửa sang lại đồ đạc thì thấy bức họa của mấy đứa nhỏ trong nhà.
Từ khi nhìn thấy cháu Tam công chúa cứ nhớ mãi không quên, ngày đêm tơ tưởng.
Bà ngoại đang định tìm thời gian cho hai đứa gặp mặt một lần cháu thấy sao? Một bên trai tài, một bên gái sắc, tuổi tác cũng xứng đôi……”
Bà ấy nói có vẻ hay nhưng tóm lại là xem mặt chứ gì nữa?
Doanh Chu không còn lời gì để nói mà lặng lẽ nhe răng.
Đám trưởng bối của lang tộc toàn bắt hắn ra ngoài “hòa thân”.
Chủ ý này cũng không phải mới có 1-2 năm.
…… Thế nên hắn mới không muốn về Bắc Hào Sơn..