Trong Núi Có Hồ Ly


Thư sinh kia quả nhiên là vui mừng cực kỳ, tiểu nương tử tuy nói là mị sắc tràn ra ngoài, thật là mê hoặc người khác.

Nhưng luôn luôn giống như thuốc cao nhơn nhớt méo mó dính dính mà dán ở trên người tiểu đạo cô kia, lại có vẻ ý vị sâu xa.

Tuy rằng trong lời nói có hơi ngả ngớn là có ý với hắn, nhưng lại không hiểu rõ lắm, nhất thời cũng không dễ suy đoán tiểu nương tử này muốn như thế nào.
Nhưng mấy lời vừa nãy tiểu nương tử kia nói ra, quả thật là gắn một viên thuốc an tâm vào trái tim đang rối rắm bị lửa lớn thiêu đốt của hắn, quả thật là có ý với hắn.

Xem lúc này bóng đêm đang dày đặc, ngoài miếu đêm đen gió lớn, cô nam quả nữ củi khô bốc lửa ở cùng một phòng, nếu như không phát sinh chuyện gì thì thật là thẹn với mấy cuốn sách rách nát mà bản thân gian khổ học tập mười năm.
Tiểu hồ ly mắt lạnh đảo qua cặp mắt gian tà bị dục vọng làm mờ lý trí kia, ý cười bên môi càng đậm một ít.

Bên mép lại nói, "Vị tiểu tướng công này lộ ra thần sắc như sói đói này để làm chi, thật sự là hù ta sợ."
Thư sinh kia rất là hèn mọn nói: "Hôm nay đoàn tụ sum vầy vào ngày tốt cảnh đẹp, tiểu nương tử lại trong lòng ngưỡng mộ tiểu sinh đã lâu, chúng ta tốt nhất là không nên phụ lòng đoạn thời gian tốt đẹp này." Nói xong liền muốn cởi áo tháo thắt lưng, vươn cặp móng vuốt Lộc Sơn(*) kia muốn chạm vào tiểu hồ ly yêu mị.
Trong lòng hắn nghĩ đang qua đêm ở miếu hoang, dù sao bốn bề vắng lặng, hai người này chỉ là hai thiếu nữ yếu đuối, sao có thể phản kháng được một đại nam nhân như hắn.

Quả nhiên là ông trời có mắt, lại để hắn nửa đường đi thi gặp gỡ chuyện động lòng người như vậy, phàm là qua tối nay, nữ tử này có thế nào cũng sẽ mất trinh tiết, chỉ có thể đi theo bản thân.

Ngày kia có tên trên bảng vàng, lại được thánh thượng quan tâm, lấy một công chúa tiểu thư gì gì đó, trái ôm phải ấp, kiều thê mỹ thϊếp, thực sự khiến người ngoài ghen tị chết.

Trong lòng càng nghĩ càng kích động, ý dâm và vẻ tham lam lộ ra từ bên trong cũng càng thêm khiến người ta chán ghét.
Chỉ có điều móng vuốt dơ bẩn kia còn chưa đụng được tới nửa góc áo của tiểu hồ ly, liền bị một trận đạo khí cương liệt quăng tới cửa miếu bên kia vốn đã không thể chịu nổi chút sức nặng nào, theo sau một tiếng "Ai u", thư sinh kia liền rất là thân mật rơi xuống trên đống xương vụn còn chưa có quét tước sạch sẽ cùng với cửa miếu.

Thư đồng mới vừa chạy tới nâng chủ tử nhà mình dậy, trong lúc lơ đãng liền thấy một cái xương trắng có vẻ âm u rùng rợn, nhìn hình dáng kia ứng với xương sọ, hai cái động tối om có vẻ là hốc mắt kia nhìn chằm chằm khiến hắn suýt nữa đại tiểu tiện mất khống chế.
Bên tai chợt nhớ tới tiểu nương tử kia đã từng nói, hai tỷ muội nàng là yêu mỵ tinh quái ở trong núi biến thành, nhìn lại xương cốt trắng bóng trên mặt đất kia, trong lòng lộp bộp một cái, không lẽ thật sự trùng hợp đụng phải hồ ly tinh ăn tươi nuốt sống con người.
Thư sinh kêu kêu la la ô hô ai tai khóc cha chửi mẹ từ trên mặt đất bò lên, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy một tiếng cười quyến rũ, quả nhiên là mềm tới xương, trong nháy mắt hắn không còn cảm thấy trên người có chỗ nào đau đớn.
Tiểu nương tử kia lại giống như một mỹ nữ rắn, mềm nhũn như không có xương cốt mà quấn ở trên người tiểu đạo cô đang vẻ mặt hung ác.

Đôi môi xinh đẹp làm cho bản thân chảy nước bọt ba thước thì lại thuận lý thành chương, thậm chí có chút gấp gáp sợ bị từ chối mà dính ở trên miệng tiểu đạo cô, quả nhiên là một ngụm máu tươi nghẹn tại cổ họng, bị nghẹn thật là khổ sở.
Tư vị vô cùng mềm mại ngọt ngào ở ngoài miệng kích thích tiểu đạo cô bỗng nhiên hoàn hồn, vừa rồi nàng đã làm gì? Lại bởi vì không khống chế được luồng lệ khí trong cơ thể mà đả thương một phàm nhân, chính xác mà nói là bởi vì nghe được con hồ ly tinh này liếc mắt đưa tình, đàm hôn luận gả với phàm phu tục tử kia mà phản ứng ghen tuông quá lớn, suýt nữa không cầm được pháp thuật trong cơ thể, suýt nữa đánh chết tên thư sinh suy thận kia, quả nhiên là một sai lầm không thể hiểu được, nàng sao lại để bụng con hồ ly tinh này như vậy?
Nhất cử nhất động của nàng, một tia giận hờn một nụ cười tươi, quả nhiên là buộc một sợi dây vô hình vào trong lòng mình, một khi nàng vừa có động tác gì, cả trái tim của mình đều bị nắm đi.

Trời xanh ơi, tiểu đạo cô nàng đã bị hồ ly tinh này bỏ cổ độc, còn là pháp thuật rất mạnh, sao giống như là bệnh rất nặng, bệnh có xu thế trở nên nguy kịch!
Đầu lưỡi tê rần, tiếng thở dốc vô cùng ồ ồ kia kéo suy nghĩ đã bay đến chân trời góc biển của tiểu đạo cô trở về, nàng đây là đang làm gì, tiểu đạo cô đẩy ra con hồ ly trong lòng đang tự mình chìm đắm trong nụ hôn đến ánh mắt mê ly, như si như say, thậm chí cực kỳ không tiết chế mà nắm lấy bàn tay của mình xoa đến một chỗ cực kỳ mềm mại to tròn...
- ----------------------------------
(*)Lộc Sơn chi trảo [禄山之爪] hoặc còn gọi là An Lộc Sơn chi trảo.

Liên quan đến câu chuyện An Lộc Sơn từng làm xước bộ ngực Dương quý phi, vì không để Đường Huyền Tông phát hiện việc này, còn phát minh cái yếm để che giấu gian tình của họ...!Đặt ở hiện tại mà nói, 'An Lộc Sơn chi trảo' đại khái chính là móng vuốt heo (Việt hoá là bàn tay răm mận dê xồm đó).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui