Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Đường Á không ở H thị tiêu phí quá nhiều thời gian, ra khỏi nhà ga cậu liền trực tiếp lái xe đi tới khu thương mại bán quần áo nổi danh tại H thị, mua mấy chục bộ hành trang. Mỗi một bộ đều gồm quần áo dễ vận động với giày leo núi hoặc giày chơi bóng, quần áo mua có dày có mỏng, áo lông và quần áo mùa hè đều mua mỗi thứ một chút, dù sao ban đầu mạt thế lạnh, không có nghĩa là về sau sẽ vẫn tiếp tục lạnh, cậu không biết tình hình sau này, đành phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ.

Đường Á còn mua vài cái ba lô leo núi, làm thứ trung chuyển lấy đồ từ không gian, cũng giả bộ cho vật dụng, thức ăn, nước uống, còn có vũ khí, trong ba lô đều phải cho vào mấy thứ, như vậy ngày nào đó không gian đột nhiên biến mất, chính mình cũng không đến mức trên người cái gì cũng không có. Sau đó cậu liền đi thẳng đến G thị —- phụ cận H thị, cậu muốn mua máy móc nông nghiệp.

Máy gặt, máy xay, xăng máy phát điện, máy gieo hạt… Đến khi đồ muốn mua đã mua đủ, Đường Á cũng chỉ còn không đến một vạn, số tiền đó cậu dùng để thuê một kho hàng với một chiếc máy xúc đất, máy xúc mang vào không gian đào một cái ao sâu hơn 5m, rộng 10m. Đường Á cơ hồ đổ hết nước trong thùng mới đổ đầy chín phần ao.

Đem máy xúc thu hồi, cả ao đều đầy nước, một nửa chứa nước lạnh, một nửa chứa nước ấm, đợi sau khi máy móc cậu mua đều chuyển đến, Đường Á thu lại kho hàng. Số tiền còn lại một nửa Đường Á mua cá con, lại mua vài cái thùng lớn, còn lại, dùng để mua đèn pin, dây leo núi, chocolate, vật nhỏ linh tinh có khả năng sẽ dùng đến.

Đến lúc này, Đường Á thu thập vật tư gần như hoàn thành, nói là gần như, bởi vì cậu còn có việc chưa làm, cũng là việc rất quan trọng —- thu thập đủ xăng. Xe phải dùng tới xăng, máy móc cũng phải cần đến xăng, cậu nhất định phải thu thập đầy đủ xăng mới được. Có lẽ là đời trước chết vì thiếu thứ này, Đường Á đối với xăng có chút cố chấp, hận không thể đem xăng nhồi đầy vào trong không gian.

Đường Á dạo qua các trạm xăng dầu tại G thị, cuối cùng tập trung vào một trạm ven đường cao tốc ngoại ô. Đầu tiên, trạm xăng này lớn, nhất định có đủ; tiếp theo, trạm xăng dầu tại ngoại ô, người sẽ không nhiều; cuối cùng, bên cạnh nó chính là đường cao tốc, dễ dàng đi lại. Có ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm: Trạm xăng dầu lớn, chứng tỏ máy giám thị nhất định không ít; bên cạnh đường cao tốc, tức là mạt thế đến, là nơi hầu hết mọi người sẽ đi qua, không nắm chắc thời gian, sẽ bị ngăn chặn; hơn nữa, có khả năng sẽ đối mặt không ít tang thi.

Nguy hiểm càng cao thu hoạch càng nhiều. Chỉ cần nắm chắc thời gian thật tốt, hoàn toàn có thể thành công rút lui. Không sai, Đường Á chuẩn bị đem trạm xăng dầu này thu vào không gian, đợi mạt thế đến, người ở trạm xăng hoặc là chạy trốn hoặc là biến thành tang thi, mà trong thành phố lại không có nhiều người thu thập xăng lúc chạy trốn. Đó là thời cơ tốt nhất. Cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này còn chưa qua tháng bảy, thời gian vẫn đủ, bởi vậy Đường Á không khẩn trương. Cậu hiện tại dành phần lớn thời gian ở trong không gian, theo kế hoạch rèn luyện tăng cường thực lực. Rèn luyện rồi lại trồng hai hàng cây non tại mảnh đất không xa bờ sông, nghĩ diện tích còn nhiều, trong không gian cũng trống, Đường Á nghĩ cây ăn quả sinh trưởng tương đối tốn thời gian. Lúa hay ngô thì lại không tốn quá nhiều nhiều thời gian, vừa vặn cũng sinh trưởng trong không gian, hơn nữa bên ngoài đợi không đến một tháng có thể thu hoạch.

======= Ta là phân cách tuyến thời gian trôi nhanh =========

Lại một lần đột nhiên đầu choáng váng khi đang cố sức vận động, Đường Á xác định chính mình gần đây có chút không thích hợp, thân thể đột nhiên có cảm giác suy yếu. Cậu chỉ cần vận động kịch liệt một chút hoặc thời gian dài liền sẽ choáng đầu hoa mắt, sắc mặt trắng bệch, trước mắt biến thành màu đen, quả thực choáng váng đến sắp ngất.

Loại suy yếu này hẳn là chậm rãi xuất hiện, cho nên ban đầu rất khó phát hiện, thẳng đến khi biểu hiện ra ngoài dần dần rõ ràng, Đường Á mới nhận ra. Cậu nghỉ ngơi có quy luật, không bị thương cũng không sinh bệnh, ăn uống cũng chú ý dinh dưỡng. Nếu không phải tự thân có vấn đề, như vậy, cũng chỉ có khả năng là nguyên nhân do không gian này.

Chẳng lẽ thời gian dài ở trong không gian cơ thể sẽ trở nên suy yếu? Đúng vậy, cậu trước kia chưa bao giờ thời gian dài ở trong không gian, cho dù có một chút biến hóa cũng cảm giác không ra, đến bây giờ cậu ở trong không gian đã gần nửa năm, biến hóa mới biểu hiện rõ ràng. Tựa như nước ấm nấu ếch, chậm rãi tăng nhiệt độ, đợi đến thời điểm ếch phát hiện không đúng, đã không còn cơ hội chạy trốn.

Đường Á không dám chần chừ, nháy mắt ra khỏi không gian, cầm trong tay một ba lô, trong ba lô cậu đã sớm chuẩn bị tốt bánh bích quy với nước uống, còn có một thanh mã tấu và đồ dùng thuốc thang để cấp cứu. Cậu hiện tại chỉ là đoán, còn chưa xác định. Bên ngoài đã đến tháng mười, cách mạt thế còn có hai tháng, cậu tuyệt đối không thể tiếp tục suy yếu. Thời gian còn lại chỉ có thể ở bên ngoài.

Thời điểm Đường Á ra khỏi không gian bên ngoài còn chưa sáng, cậu liền dọc theo quốc lộ chậm rãi đi, khi cậu đi đến trong thành phố, mặt trời cũng đã mọc lên.

Ven đường, trước từng nhà từng cửa hàng đều treo cờ đỏ năm sao, treo lên biểu ngữ “Chúc mừng quốc khánh”, “Đại hạ giá mừng Quốc khánh”. Đường Á thế này mới nhớ tới ngày hôm nay là quốc khánh. Thời gian dài trong không gian, trừ bỏ rèn luyện gần như không làm những chuyện khác, rèn luyện xong cậu cũng thường mệt mỏi, không có thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.

Cho dù sớm đã một mình thành thói quen, đối mặt với không gian hoàn toàn tĩnh mịch, Đường Á có khi cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Người là động vật có tính quần cư, cô độc sẽ làm một người nghẹn đến điên. Cậu đột nhiên hiểu được tâm tình nam chính trong [Một mình trên hoang đảo], nói chuyện với một quả bóng đá, bởi vì bóng bị nước biển cuốn đi mà khóc rống, cũng hiểu được Alice trong [Vùng đất quỷ dữ] vì cái gì lại lái trực thăng bay khắp thế giới tìm kiếm người sống sót. Kỳ thật chỉ là không muốn cô đơn một mình.

Từng tòa thành thị bị bỏ hoang trở thành thành phố chết, phía dưới trực thăng đều là tang thi hưng phấn tru lên. Tang thi, tang thi, nơi nơi đều là tang thi. Cái loại tâm tình toàn thế giới này chỉ còn lại có một mình… Chỉ là suy nghĩ một chút, Đường Á liền cảm thấy hoảng sợ.

Đường Á không thích, cũng không có thói quen ở chung với người khác, cậu thích im lặng, không có lấy một người bạn để thổ lộ suy nghĩ, thậm chí chưa yêu ai bao giờ, cô độc sớm ngấm vào tận xương tuỷ, chỉ cần không phải mạt thế, cậu có thể đương nhiên vô lo vô nghĩ mà sống trong thế giới nhỏ của chính mình —- nhưng mạt thế lại đột ngột đến đây.

Hiện thực bắt buộc con người trưởng thành. Cậu đã chết, sau đó sống lại, có thêm một không gian không rõ thuộc tính, cũng lại sắp trải qua một lần mạt thế nữa trong đời.

Hôm nay là 1 tháng 10, cách ngày thiên thạch rơi xuống còn 58 ngày. Đường Á không tính lại ở trong không gian, tiền trên người đã sắp tiêu hết, cậu chỉ có thể đi làm công. Trước kia cậu cũng không ít lần làm thêm vào ngày nghỉ, bởi vậy làm vô cùng thuần thục, rất nhanh tìm được công việc bao ăn —- làm phục vụ tại một cửa hàng đồ ngọt. Tiền lương không cao, nhưng Đường Á cũng không làm vì kiếm tiền.

Chủ cửa hàng là một bác gái luôn cười híp mắt, đây là cửa hàng của con gái bà, con gái xuất ngoại du học, bà không có việc gì liền tới đây hỗ trợ trông coi. Cửa hàng không lớn, thêm Đường Á cũng chỉ có tổng cộng ba người phục vụ, nhưng vị trí đẹp, là con đường học sinh trung học tan học về nhà nhất định phải đi qua. Đối tượng phục vụ chủ yếu chính là các nữ sinh thích ăn đồ ngọt của tiệm này.

Đường Á đến thực sự giúp việc làm ăn của cửa hàng phát triển không ít. Khuôn mặt cậu thanh tú, khí chất sạch sẽ, mặc đồng phục phục vụ tựa như thiếu niên bước ra từ truyện tranh, tuy cậu bảo đã gần 22 tuổi. Cho nên, rất nhiều nữ sinh đều nguyện ý đến ngồi trong cửa hàng, mua kem hoặc hoa quả dầm, vừa ăn vừa xem “Mĩ nam”, có khi còn dùng điện thoại chụp lén vài tấm……

“Tách tách!” Đường Á khóe miệng thoáng run, lại nữa. Sau khi năm giác quan càng thêm linh mẫn, thanh âm này tựa như trực tiếp vang lên bên tai, đối phương lén lút cầm điện thoại cất đi giống như động tác quay chậm, hai nữ sinh nhỏ giọng nói chuyện với nhau cũng nghe rõ mồn một.

“Cực phẩm dụ thụ a ~”

“Gửi cho tui, gửi cho tui, tui muốn post hình lên!”

“……”

“Mông thực cong ~”

“…………”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Á: Hiện tại nữ sinh đều khủng bố như vậy sao?∑[ ° △ °]︴

Đường Đường: Mấy cô gái này có ánh mắt như lang sói, lập tức xuyên qua dáng vẻ bên ngoài thấy được bản chất a [ ̄▽ ̄]~*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui