Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Không có người đáp lại.

“Ai đó?!” Đường Á hỏi lại lần nữa, sẽ không phải mình nghe nhầm đó chứ?

“Hừ! Loài người ngu xuẩn, nhìn lên trên!” Cẩn thận lắng nghe, thanh âm thật sự truyền từ trên xuống, Đường Á vừa ngẩng đầu, thấy được làn sương đỏ phía trên dần nhạt màu, chậm rãi tụ lại…… Không đúng, là bị thứ gì đó ở trung tâm hấp thu! Mây đỏ rất nhanh tan hết, lộ ra kẻ nói chuyện —- một hạt châu? Đường Á nhìn kỹ, không phải là viên ngọc châu bay vào mắt mình lúc trước sao!?

“……” Từ khi có không gian, Đường Á lại có một thế giới quan mới —- hạt châu này… thành tinh? Hiện thực thành khoa học viễn tưởng giờ lại biến thành tiên hiệp?

******* Ta là phân cách tuyến hai người bắt đầu thương lượng *******

Đường Á pha cho chó nhỏ một bình sữa (bình nhựa, sữa bột đều tìm trong kho hàng của siêu thị), định cho nó uống, kết quả tiểu gia hỏa bốn chân còn yếu ớt dám chống thân mình đi tới đầu giường bên kia, cách Đường Á rất xa. Đường Á vừa tới gần, liền phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, nếu không phải lông nó còn ngắn, nói không chừng đã dựng đứng lên.

Đường Á cũng không đành tới gần, buông máy sấy, lấy máy sưởi từ kho hàng siêu thị nối vào máy phát điện, đặt gần chó nhỏ, mặt khác cầm một cái đĩa nhỏ để bình sữa ấm lên đó, sau đó đi ra xa, chuẩn bị cùng ngọc châu nói chuyện.

Ngọc châu nói, nó là Tuyết hồ ngàn năm bên trong viên ngọc. Tuyết hồ khi độ kiếp bị một đạo sĩ vô sỉ đánh lén, độ kiếp chưa thành, thân thể bị thiên lôi đánh tan, chỉ còn lại một viên ngọc có thần thức, né tránh đạo sĩ, lưu lạc tại nhân gian nhiều năm. Đến khi bị máu của Đường Á dính vào đánh thức nó, sau đó Đường Á cho không ít nguyên châu (hạt châu cung cấp năng lượng, viết gọn lại là nguyên châu) vào không gian khiến linh thức thức tỉnh, nó vô cùng biết ơn…


Đường Á tỏ vẻ, thân là một trạch nam, không có khả năng chưa bao giờ đọc tiểu thuyết, hơn nữa cậu còn đọc không ít, đoạn chuyện xưa này cũng quá quen tai. Chắc chắn kế tiếp ngọc châu, không, hiện tại là Tuyết hồ, nhất định nói sẽ báo đáp cậu, sau đó cầm ra một quyển bí tịch tu tiên để cậu tu luyện, sau khi tu luyện sẽ trường sinh bất lão, phá toái hư không rời khỏi địa cầu, từ nay về sau vô ưu vô lo —- cậu tin mới là lạ!

Như nó nói, nếu thực sự lưu lạc nhân gian mấy ngàn năm, sao trước cậu nó không một lần vô tình chạm phải máu người khác, mở ra không gian? Không gian cần năng lượng duy trì, nếu không sẽ thu nhỏ lại rồi tan vỡ, người mở không gian thế nào lại không biết, nghĩ đến mình trước đây bị hấp thu đến mức cơ thể suy yếu còn thường xuyên đau đầu, phải đến khi phát hiện nguyên châu có thể cung cấp năng lượng cho không gian thì mới ngừng hút năng lượng của cậu, không thì sớm đã bị tra tấn đến chết… Bởi vậy có thể thấy, người có được không gian này cũng chẳng phải chuyện gì tốt, nhưng khi đó không có tang thi! Trừ phi cậu tìm đến nguồn năng lượng khác, nếu không cứ ở trong không gian không ra hoặc không ra được, cuối cùng chỉ có thể bị không gian hấp thu đến chết.

Về phần báo đáp… Lúc trước một viên nguyên châu có thể hồi phục không gian về nguyên trạng, còn mở rộng không ít, sau đó cậu ném vào ít nhất cũng trăm viên nguyên châu, không gian thế nhưng một chút biến hóa cũng không có. Cậu vốn tưởng là không gian tồn trữ năng lượng, giờ xem ra hoàn toàn không phải —- mà là bị Tuyết hồ hấp thu!

Tuyết hồ khôi phục thần thức vào lúc nào, Đường Á không biết, nhưng cậu biết mình từ tối hôm qua chưa từng ra ngoài mãi cho đến vừa rồi tới trạm xăng dầu, cũng chưa giết tang thi, dĩ nhiên cũng không ném nguyên châu vào không gian, nó tỉnh khẳng định đã sớm tỉnh, nếu nó thực sự có ý muốn báo đáp cậu, thì nên chủ động nói chuyện mà không phải tự lộ ra sự tồn tại của chính mình sau đó mới giải thích với cậu.

Nói nó không phải muốn âm thầm thu lợi, ai tin? Ít nhất Đường Á sẽ không tin tưởng. Lại nghĩ đến vừa rồi thân thể chính mình không chịu khống chế và chó nhỏ đột nhiên run rẩy kêu đau, Đường Á cảm giác không thoát khỏi liên quan với nó.

Không thể không nói, Đường Á đoán gần như không sai. Tuyết hồ từ khi Đường Á quăng viên nguyên châu thứ chín thứ mười vào không gian thì thức tỉnh, nó ở trong tầng sương đỏ trên trần không gian, quan sát Đường Á, hơn nữa ngay từ đầu nó cũng không muốn Đường Á biết đến sự tồn tại của nó.

Bởi vì Tuyết hồ lúc trước dung hợp không gian với ngọc châu của chính mình chính là vì hấp thu năng lượng sinh mệnh tiến vào không gian giúp nó khôi phục sức khỏe đồng thời tái tạo thân thể, cho nên dù ý thức Tuyết hồ còn chưa thức tỉnh, không gian vẫn không ngừng hấp thu năng lượng để cung cấp cho nó. Cho nên trước khi nó tỉnh, đa phần năng lượng nguyên châu Đường Á quăng vào trong không gian đều bị nó hấp thu. Sau khi tỉnh lại? Đương nhiên vẫn hấp thu, chỉ là biến bị động thành chủ động mà thôi.


Thức tỉnh không lâu, phát hiện con người này tự giác cung cấp năng lượng cho không gian, Tuyết hồ liền có ý muốn cứ âm thầm nhận lợi như thế. Nó tiếp xúc qua không ít loại người, biết cho dù hút khô một người thì năng lượng thu được cũng là cực kỳ bé nhỏ, cho nên bình thường nó sẽ chậm rãi hấp thu máu người, cho người đó một thời gian khôi phục. Cho nên, Đường Á mới cảm giác mình yếu đi, mà không phải bị hút khô.

Những người này đều tưởng, có thể ra vào không gian là do bọn họ không giống bình thường, cũng lợi dụng không gian làm rất nhiều chuyện, tỷ như thời kì chiến tranh buôn lậu vũ khí. Bọn họ giấu bí mật về không gian thật sự rất kĩ, cho rằng đây là miếng bánh to từ trên trời rơi xuống, chỉ có mình nhặt được, tự nhiên sẽ không muốn cùng người khác chia sẻ bí mật này. Nhưng thời gian trôi qua, Tuyết hồ dù tiết chế, người đó vẫn suy yếu không bổ kịp, suy yếu mà chết. Nó đành phải đợi người tiếp theo mở ra không gian, sau đó, nó đợi được Đường Á.

Tuyết hồ đã từng tiếp xúc với loài người, biết nếu con người coi không gian là của mình sẽ cam tâm tình nguyện vì không gian trả giá, cho nên nó không định cho Đường Á biết nó tồn tại. Kết quả không lâu sau, nó phát hiện một khả năng giúp nó lấy lại thân thể, nó đợi mấy ngàn năm, chính là đợi một ngày có thể có lại thân thể. Vì thế nó nhịn không được vận dụng đa phần năng lượng nó tích góp được để khống chế thân thể người này, đem mục tiêu mang vào không gian.

Người này cũng thực tự giác dùng nước trong không gian chữa thương cho thân thể nó sắp sống nhờ. Dòng sông băng là một cái linh tủy địa mạch trong lãnh địa trước đây của nó, bị nó mang vào trong không gian. Chảy bên trong dĩ nhiên tích lũy linh khí tinh hoa, đối với yêu vật có công hiệu khai trí, tẩy tủy, củng cố tu vi, lúc trước yêu thú ngàn năm nhiều như vậy, chỉ có nó có cơ hội độ kiếp thành tiên, chính là dựa vào linh tủy này. Chỉ là hiện tại nó không có thân thể, không thể hấp thu linh khí trong đó, cho nên nó mới vội vã nhào nặn thân thể.

Linh tủy thường không có công hiệu gì với người không tu đạo, bởi vì con người không thể hấp thu linh khí, uống xong nhiều nhất chỉ giúp bài độc dưỡng nhan, miệng vết thương khép lại nhanh một chút, đa phần linh khí sẽ tích lũy ở trong thân thể, khiến thân thể luôn ở trạng thái tốt nhất —- đương nhiên, nếu mất nhiều máu vẫn sẽ suy yếu, linh khí chỉ duy trì thân thể không có độc tố, tạp chất và khác khí quan ở trạng thái hoạt động tốt mà thôi. Cho nên dù người thường uống rất nhiều linh tủy, bởi vì không hấp thu được, dù không nổ tan xác mà chết, nhưng cũng thực lãng phí.

Đợi thân thể mục tiêu hồi phục sức khoẻ, Tuyết hồ liền chuẩn bị đoạt xác. Kết quả tiến vào thân thể này, nó từ trong máu cảm thấy một cỗ uy nghi trấn áp, nó vốn định cứng rắn đoạt lấy, nhưng trong nước lại đột nhiên xuất hiện gương mặt cự thú hồng hoang (thú tiền cổ có thân hình rất lớn) dữ tợn, mặt nguời mình trâu, nanh hổ móng người, tiếng gầm gừ như trẻ con. Mắt cự thú lớn như đèn ***g hung ác nhìn hồ ly lông trắng thoát ra từ ngọc châu, uy nghiêm khiến cho Tuyết hồ ngã xuống trước mặt nó tỏ vẻ thần phục, thân thể lạnh run. Đây là chênh lệch đẳng cấp xuất thân không thể vượt qua, tựa như tiếng hổ gầm có thể hù chết con thỏ.

Thật lâu sau, thú hình mới chậm rãi biến mất, Tuyết hồ lại phủ phục trong chốc lát mới chậm rãi có sức ngồi dậy. Đợi ngàn năm mới có thân thể thích hợp thế nhưng lại đoạt không được, ngược lại thiếu chút nữa mất mạng, dù là Tuyết hồ tu hành nhiều năm vô cùng kiên nhẫn, cũng nhịn không được mắng một câu: “Chết tiệt!” Kết quả liền bị Đường Á phát hiện.


Đoạt xác không thành, lại bị con người phát hiện, Tuyết hồ đành phải nói chuyện với Đường Á, kết quả phát hiện người này lại chẳng đòi hỏi gì, nếu là trước đây, con người đã sớm chủ động đề suất tìm nguyên châu cho nó, chỉ là khi đó không có nguyên châu…… Từ khi nào thì loài người trở nên thông minh như vậy?

“Muốn nguyên châu? Được, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi dùng cái gì để đổi?”

Ta là Bích Khê yêu vương, giúp ta chính là vinh hạnh to lớn của ngươi, ngươi thế mà còn muốn lợi ích?!

“Ta mạo hiểm tính mạng mới lấy được nguyên châu, ngươi không biết xấu hổ lấy không đồ vật được ‘loài người ngu xuẩn’ này dùng mệnh đổi lấy sao? Còn có nguyên châu cung cấp cho ngươi năng lực thức tỉnh, ngươi dùng cái gì trao đổi?” Đường Á nhìn hướng giường bên kia, tiểu gia hỏa hướng máy sưởi ấm áp dịch tới, lông đã khô một nửa, đang lặng lẽ nâng chân lại gần bình sữa, còn cảnh giác nhìn bốn phía, rất có tư thế nếu phát hiện động tĩnh sẽ lập tức đào tẩu tình nguyện tiếp tục chịu đói, Đường Á nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Ta giết ngươi! Cùng ta nói chuyện còn dám chần chừ!

“Đương nhiên, ta chỉ là một con người đấu không lại ngươi. Ngươi có thể khiến ta đau đầu, khống chế cơ thể của ta, tất nhiên có thể dễ dàng giết chết ta.” Tiểu gia hỏa chạy tới cạnh đĩa, đang ngửi tới ngửi lui, lông xù lên khiến nó thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, giống con gấu nhỏ, chỉ có lấy tay sờ mới cảm thấy thân thể ốm yếu chỉ da bọc xương.

…… Ngươi hiểu được là tốt!

“Bên ngoài hiện tại khắp nơi đều là nguyên châu. Mày giết ta, không biết khi nào mới tìm được người kế tiếp mở không gian. Khi đó bên ngoài còn có nguyên châu hay không cũng không biết được.” Tiểu gia hỏa vươn đầu lưỡi, lại cảnh giác quan sát bốn phía, sau đó nhanh chóng liếm một cái, lại lui về phía sau vài bước, xác thực không động tĩnh mới bắt đầu can đảm hơn, trong lúc uống sữa còn không quên cảnh giác nhìn xung quanh. Nó hẳn là đói bụng lắm!


Không sai… Nhưng mà…

“Không bằng chúng ta trao đổi. Ta cho ngươi nguyên châu, ngươi giúp ta mạnh hơn. Ta càng mạnh, lấy được nguyên châu càng nhiều, ngươi cũng có thể nhào nặn thân thể càng nhanh, đôi bên cùng có lợi.”

Ta khiến ngươi không khoẻ, ngươi không phải cũng sẽ cung cấp nguyên châu cho ta?

“Ta không nhất định phải liều mạng vì nguyên châu. Một viên nguyên châu có thể khiến không gian khôi phục hơn nữa còn lớn hơn, ta chỉ cần thỉnh thoảng ném một viên vào không gian để bảo đảm đầu mình không đau nữa là được. Tốc độ như vậy, ngươi sẽ không vừa lòng đi?”

……

“Vậy quyết định thế nhé.”

Uống xong sữa, bên miệng tiểu gia hỏa dính một vòng sữa trắng, ợ một cái thỏa mãn.

____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui