Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Phòng ngủ chỉ có một cái giường lớn duy nhất, Đường Ngao lại ôm Đường Á không chịu buông tay. Mãnh thú thế nhưng giờ yếu ớt khó có thể chống cự; Đường Á cũng không muốn nhẫn tâm đẩy ra, trên thực tế cậu cũng không muốn làm vậy, chỉ là phát sinh vài vấn đề khiến cậu không được tự nhiên thôi, dù sao cũng không phải chuyện lớn.

Khi còn học đại học cậu cũng nghe nói qua các nam sinh thường trợ giúp lẫn nhau. Cậu không biết Đường Ngao nghĩ gì lại đột nhiên biểu hiện yếu ớt như vậy, nhưng rõ ràng thiếu niên này là do chính mình nuôi lớn, chính mình mang nó vào không gian, thay nó ra quyết định nên tất nhiên chính mình phải chịu trách nhiệm.

N thị đã khôi phục cung cấp điện nhưng mà hạn chế thời gian, giống như bọn họ được cung cấp miễn phí nhà cho mười ngày để ở, nếu muốn điện chỉ có thể kiếm điểm để mua. Bọn họ đến N thị là vào buổi sáng, đợi có kết quả kiểm nghiệm đã là buổi chiều, mùa đông trời thường tối sớm, tuyết tạm thời ngừng thế nhưng lại bao phủ một tầng mây không có một tia nắng chiếu xuống. Buổi chiều sau 4 giờ tầng mây trắng dần dần chuyển sang màu xám, cuối cùng chậm rãi biến thành màu đen tĩnh lặng, trên bầu trời không có lấy một ngôi sao, bóng tối bao phủ toàn bộ thành thị, chỉ có nơi binh lính tuần tra đi qua sẽ mang đến một chút ánh sáng, lại rất nhanh bị bóng đêm che khuất.

Trong phòng không có lấy một tia sáng, Đường Á bị Đường Ngao ôm eo tuy rằng không quen thế nhưng đồng hồ sinh học cùng chuyện vừa mới trải qua mang đến mỏi mệt khiến cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Nghe hô hấp Đường Á trở nên vững vàng, trong bóng đêm xuất hiện một đôi mắt màu đỏ, Đường Ngao hơi xiết chặt tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt Đường Á khi ngủ thật lâu, đôi mắt thú dần dần khép lại.

Khi tầng mây phía trên được ánh dương nhuộm thành màu vàng, N thị dần dần từ trong tĩnh lặng cũng dần thức tỉnh, bắt đầu một ngày sinh hoạt tại mạt thế. Tường thành cao tuy đã được xây dựng thế nhưng tường vây vẫn còn nhiều chỗ chưa được hoàn chỉnh, rất nhiều máy móc không có điều kiện sử dụng vào thời điểm này cho nên sức người mới là thứ quan trọng nhất; đây cũng là nguyên nhân quan trọng duy nhất nước Z thành lập căn cứ người sống sót.

Đường Á cảm giác ngủ rất sâu, có thể là do mỏi mệt cũng có thể là do xung quanh cậu có khí tức vừa ấm áp lại vừa an tâm, chờ cậu tỉnh lại đã là gần 9 giờ. Cậu vừa khẽ động liền cảm thấy cánh tay ôm lấy chính mình chặt hơn, ngẩng đầu lên, thì thấy một đôi mắt đang nhìn chính mình, đây là lần đầu tiên Đường Á gần gũi quan sát ánh mắt Đường Ngao như vậy: Đôi mắt của thiếu niên rất sâu, nếu không chú ý kĩ thoạt nhìn sẽ giống như mắt của loài người, chỉ là sắc đen bóng, thế nhưng quan sát gần sẽ phát hiện con ngươi của thiếu niên rất lớn, con ngươi mang một màu sắc sâu thẳm chỉ cần nhìn qua thì ngay cả linh hồn cũng muốn bị hút vào, không thể nào dời mắt được.

Đường Ngao cảm thấy Đường Á hoảng hốt, dã thú thoả mãn trông có vẻ lười biếng, cằm để tại đỉnh đầu Đường Á cọ cọ, chân thậm chí còn gác trên đùi Đường Á, giống như đem cả người Đường Á đều ôm vào trong ngực, kín không kẽ hở —- Đường Á tuy rằng đã rửa sạch tay thế nhưng đối với khứu giác nhạy cảm của dã thú, vẫn có thể ngửi được toàn bộ hương vị trên người Đường Á là của mình, chứng tỏ con người này chỉ duy nhất là của hắn…… Thật tốt……

Bị đẩy ra, Đường Ngao hơi oán giận phát ra âm thanh ư hử, không cam lòng lại cọ cọ một cái rồi mới buông tay. Đường Á lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, từ trong chăn nệm chui ra, lấy cho mình cùng Đường Ngao hai bộ quần áo khác biệt, sau đó giải quyết bữa sáng, cuối cùng đem phòng thu thập lại như lúc ban đầu.

Mở cửa phòng, Đường Á phát hiện cửa của hai phòng còn lại vẫn đóng chặt, cửa lớn cũng còn khóa bên trong. Đám người Phương Chí Lập một đường bôn ba rốt cục có thể nghỉ ngơi, có lẽ mệt đến không chịu được liền ngủ say như chết, thế nhưng chìa khóa lại chỉ có một cái nằm trong tay Đường Á, cậu suy nghĩ, vẫn là đem chìa khóa đặt ở trên bàn, cậu chuẩn bị cùng Đường Ngao đi đến tòa hành chính xem thử, đến lúc đó mặc kệ là tiếp nhận nhiệm vụ hay là bị quân đội mang đi, bọn họ đều không có khả năng nhanh chóng trở về, chìa khóa cũng không quan trọng, chi bằng để lại cho người cần.

Hai người xuống lầu, đi đến một ngôi nhà lầu nhỏ ở ngã tư đường thì phát hiện mọi người đang vội vàng làm việc, không ai nói chuyện với nhau, đều vì sinh tồn mà nỗ lực đấu tranh với thế giới hoang đường này. Cậu không ngừng bước, trực tiếp hướng đến đại sảnh hành chính, Đường Ngao gắt gao đi theo phía sau cậu. Kỳ thật ngày hôm qua sau khi tiến vào N thị, Đường Á cơ hồ có thể xác định Quý Chính Vân không ở N thị, bởi vì cậu nhìn thấy binh lính mặc quân phục không cùng loại, hiển nhiên không phải một đội, chỉ không biết Quý Chính Vân là sau khi trở về lại ra đi hay là không hề trở về, cho nên cậu cần xác định một chút.

Một thanh niên cùng một người thiếu niên cao lớn cũng không có gì khiến người chú ý, Đường Á rất nhanh đi tới nơi đã định, lúc này là buổi sáng 9 giờ, chính là thời điểm đông người tới nhận nhiệm vụ nhất, nhân viên công tác đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, bọn họ xuất hiện tựa như một giọt nước hòa vào sông lớn, không gợi ra sự chú ý cho bất cứ người nào.

Đường Á dẫn Đường Ngao nhìn thông báo treo ở đại sảnh —- kỳ thật chỉ có cậu xem, dù sao Đường Ngao biến hóa mới hơn hai tháng, có thể nói cũng đã rất giỏi rồi, chữ đối với hắn là quá nhiều quá phức tạp, hơn nữa hắn vẫn đi theo bên cạnh Á Á, chỉ cần có thể nói chuyện, trao đổi với Á Á là đủ, dã thú cũng không ham thích những kí tự rối rắm kia.

Đường Á xem xong thông báo, liền đi đến lĩnh nhiệm vụ, bởi vì hạng mục công việc cùng nhiệm vụ đều liệt kê rõ trên thông báo, mọi người chọn công việc cho mình rồi đi xếp hàng, cho nên đội ngũ ngắn lại rất nhanh.

Nhân viên công tác khi nhìn thấy Đường Á liền nhận ra cậu thanh niên này bởi vì cậu là người đầu tiên đăng kí giết tang thi. Lần đó nhiệm vụ chấp hành thành công nhưng hy sinh mấy chục binh lính, nhân viên công tác vẫn không thấy thanh niên giao trả thẻ nhiệm vụ, nên cho rằng cậu đã chết, mà điều này cũng không có gì kỳ quái, những người không hiểu rõ thực lực của chính mình; lại tỏ vẻ dũng cảm với đám tang thi chắc chắn là chết.

Sau này Quý Chính Vân nhận được lệnh đến B thị, liền mang theo quân đội hộ tống viện khoa học cùng các giáo sư có liên quan chạy không ngừng về B thị. Đội trưởng mới được bổ nhiệm tới thay ông. Chuyện này đã qua hơn hai tháng, nhân viên nọ không nghĩ rằng người này lại có thể trở lại hơn nữa còn không bị một vết thương.

“Còn giữ thẻ không?”

“!?” Đột nhiên nghe được một hỏi câu, Đường Á sửng sốt một chút lập tức cũng nhận ra nhân viên công tác, nhất thời khóe miệng run rẩy thật không biết là vận may hay là vận xui: cậu còn chưa nghĩ ra biện pháp hỏi về quân đội liền có người chủ động đưa lên tin tức, nhưng đồng thời, cũng mang ý nghĩ cậu hoàn toàn bại lộ. Đường Á đem tay đút vào túi giả bộ lấy thẻ, thực ra là từ trong không gian lấy ra mảnh gỗ thô sơ mà cậu đã sắp quên đi.

Nhân viên tiếp nhận mảnh gỗ rút ra trang giấy kiểm nghiệm một chút xác định không sai một chữ, sau đó kéo ngăn kéo lấy ra trang giấy có hai cái con dâu hoa văn phức tạp đưa cho Đường Á. Đường Á tiếp nhận liền phát hiện là chất liệu giống như chất liệu của tiền, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, chỉ to bằng lòng bàn tay, tờ đầu tiên có chữ “hai trăm”, một cái khác trương là “một trăm”, tính lại thì đúng là 300 điểm. Có thể lĩnh được điểm tức là nhiệm vụ hoàn thành,cũng chứng minh Quý Chính Vân cùng đoàn xe an toàn trở lại……

Xác định chuyện này, Đường Á rốt cục nhẹ nhàng thở ra, còn về phần điểm trên tay xem như một phần may mắn vậy.

Xa xa một đôi mắt vừa tham lam vừa oán hận nhìn chằm chằm vào Đường Á , bị Đường Ngao phát hiện nhìn lại, lập tức hoảng sợ núp vào.

“Sao vậy? Đường Ngao.” Đường Á thấy hắn đột nhiên quay đầu nhìn sang một chỗ nào đó, chính mình nhìn thì lại không thấy có gì liền nghi hoặc hỏi. Đường Ngao lắc lắc đầu, hắn cảm thấy một cỗ ác ý, lúc quay lại thì mất đi, không rõ ràng cụ thể là sao, nhưng mà……

Mục đích đã hoàn thành, Đường Á trong lòng buông lỏng cảm giác, tạm thời cậu không cần tiếp nhiệm vụ, không bằng thừa dịp hiện tại khó có được thời gian rảnh rỗi mang Đường Ngao đi dạo một vòng. Bọn họ cho tới nay đều quá mức bận rộn quả thực không có tâm tư thả lỏng, cần biết nhiều một chút thì mới có thể kéo dài sự sống. Hơn nữa Đường Ngao còn chưa từng nhìn qua bộ dạng của thế giới này đâu, thế giới này cũng không phải chỉ có tang thi ăn thịt người, cũng có rất nhiều tốt đẹp này nọ, nếu hắn có thể tìm thấy hứng thú gì đó cũng không tồi……

Đường Á mang Đường Ngao đi tới chợ mới mở gần đây, ở nơi đó có một vài cửa hàng khôi phục hoạt động, những người này hơn phân nửa là người bản địa, nhiều nhất là tùy tiện trải tờ báo hay gì đó, bày đủ loại hàng hóa chờ người bên ngoài tới trao đổi. Dù sao cái gọi là công bằng cũng chỉ là đối với phần lớn người thường mà thôi, giai cấp đặc quyền cho dù ở đâu hay bất cứ thời đại nào cũng sẽ không thiếu, huống chi bọn họ chỉ là chiếm vị trí tương đối tốt, lại không phải kiểu ngồi không mà được hưởng, bên trên càng không có khả năng quản. Nước Z rắc rối nhất là quan hệ, loại chuyện này có thể gây bứt dây động rừng; lại phải cật lực không gây ra chuyện xấu; cũng không có ai nguyện ý quản.

Cửa hàng bán phần lớn là đồ dùng sinh hoạt cùng nhu yếu phẩm, hỗn tạp hệt như mấy quán ngoài vỉa hè, hẳn là chủ quán đều đem những vật không muốn dùng nữa đều bán ra, cái nào có thể bán liền bán hết, phần lớn là đồ thủ công mỹ nghệ, ba lô đã cũ, đồ trang sức linh tinh…. Kỳ thật Đường Ngao cũng không cảm thấy mấy cái nỳ có gì hay mà xem, chuẩn xác mà nói phần lớn mấy thứ này dùng để làm gì hắn cũng không biết, hơn nữa mấy thứ này lại chẳng liên quan đến Á Á, hắn cũng không muốn biết. Chỉ là, nhìn thấy Á Á đi lại khắp nơi, khó có được bộ dáng thả lỏng, hắn cảm giác cứ đi mãi như vậy cũng đáng.

“Á Á !” Đột nhiên vang lên một âm thanh mừng rỡ cắt ngang Đường Á, lúc này cậu vừa mua được một vỏ sò, bởi vì vừa rồi Đường Ngao nhìn vật nọ nhiều hơn một chút, cậu tưởng rằng hắn thích liền dùng một túi bánh bích quy nhỏ đổi lại, cự tuyệt chủ quán nhiệt tình giới thiệu đồ vật khác, Đường Á đang muốn đưa vỏ sò cho Đường Ngao thì nghe thấy giọng nói này, theo tiếng nhìn lại, là một người phụ nữa chừng năm sáu mươi tuổi: “Bà là……”

“Bác là bác gái của cháu đây! Á Á!” Bà ta đi tới gần, ngữ khí thân thiện tựa hồ cảm thấy Đường Á không nhận ra bà là chuyện không đúng cỡ nào.

Đường Á nghe nói như thế kinh ngạc một chút, bác trai của cậu mới năm mươi mấy tuổi, bác gái cũng mới năm mươi, bởi vì không có tóc bạc nên bình thường thoạt nhìn có thể nói không quá bốn mươi tuổi, nay tính ra mới nửa năm không gặp, lại có thể già đi nhiều như vậy! Giờ đây tóc bạc chiếm đa số, trên mặt nếp nhăn cũng rất nhiều, màu da vàng hơn, có thể nhìn ra trong khoảng thời gian này bà sống thực gian khổ.

Trên thực tế, một nhà bọn họ cũng xác thực sống không tốt. Lúc trước vừa mua được nhà của Đường Á thì thật vui vẻ, Đường Na cùng bạn trai kết hôn không bao lâu liền có có bầu, lúc này đột nhiên mạt thế giáng xuống, virus bùng nổ, bọn họ một nhà may mắn đều không có chuyện, hơn nữa bạn trai Đường Na là hậu cần quân đội, bọn họ coi như là người nhà quân đội, cho nên bộ đội đến J thị, bọn họ đều được ngồi trên ô tô đầu tiên, được sắp xếp đưa đến N thị.

Nhưng tại N thị sinh hoạt tuy rằng an toàn lại cũng không dễ dàng, bác trai cậu là quân y, ngay từ đầu tìm công tác ở phòng khám, nhưng ông ta rốt cuộc là tuổi lớn, công tác quá mức bận rộn khẩn trương khiến ông rất nhanh ngã bệnh, tất cả những bệnh tật trong cơ thể cũng đều bộc lộ, theo hai tháng bị bệnh, cho tới hôm nay ngày 22 sắp tròn một tháng.

Chồng Đường Na mặc dù làm công tác hậu cần, nhưng hiện tại là thời kì đặc biệt, quản chế nghiêm ngặt. Đường Lượng thì ở tại X thị, từ khi mạt thế bùng nổ liền không có tin tức, Đường Huy ngược lại đi theo bên người, nhưng nó chỉ là trẻ con, có thể làm cái gì? Chỉ có thể giống công nhân xây dựng dùng thể lực làm việc kiếm sống, làm một ngày trở về liền gào khóc, da bả vai cùng lòng bàn tay đều trầy xước, nhưng vẫn phải làm! Bác gái cậu bắt đầu đi nấu cơm giúp người ta kiếm sống, kết quả bị phát hiện bà ta trộm tàng trữ lương thực, liền không ai chịu thuê bà nữa. Bọn họ một nhà hiện tại thật sự là bữa no bữa đói, còn có Đường Na đang mang thai, cho nên ai cũng mang vẻ xanh xao vàng vọt.

Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp lại…… Đối với bà ta mà nói chỉ qua nửa năm, nhưng với Đường Á cũng là đã hơn ba năm, oán khí lúc trước đã sớm tiêu tán, hơn nữa nhìn thấy bọn họ sống không tốt, Đường Á trong lòng tuy là có giận thế nhưng là cũng đã tiêu tan. Nhưng không giận cũng không có nghĩa Đường Á sẽ quên hết tất cả chuyện trước đây họ gây ra. Bác gái là kẻ không có lợi sẽ không làm, hiện tại đối cậu thân thiện như vậy, cũng chỉ là muốn thứ gì đó từ trên người cậu mà thôi.

“Đến đến ! Chúng ta là người một nhà a, lâu như vậy không gặp, nhất định phải nói chuyện……” Bà ta nói xong định nắm cánh tay Đường Á, lại bị một bàn tay gạt bỏ như gặp ôn dịch, nhất thời sắc mặt bà ta cứng ngắc, hiện ra một khuôn mặt tươi cười, nói: “Đây là bạn của Á Á sao? Thật là cậu nhóc tuấn tú! Lớn lên cao như vậy, ăn không ít đi? Cùng nhau đến cùng nhau đến, chúng ta cùng nhau tụ họp!”

Đường Á thở dài một hơi, vỗ vỗ cánh tay Đường Ngao trấn an xao động của hắn, cuối cùng vẫn đi theo người phụ nữ cứ một bước lại quay đầu, e sợ bọn họ không theo kịp.

_____

.

Tác giả có lời muốn nói: Nhà bác của Đường Á khi đến N thị thì Đường Á đã rời đi, cũng chính là khi Đường Á ở tại X thị, cho nên không gặp phải……

Lăn lộn cầu bình luận cầu người thu ~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui