Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

“Coong!” Âm thanh chém vào cơ thể tang thi sức mạnh thế nhưng lại giống như chém vào kim loại, còn bắn ra tia lửa chói lóa, Đường Ngao chém tang thi sức mạnh xong thì tách ra, rất nhanh lại lao vào đánh nhau. Tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn, vòng quanh tang thi sức mạnh cơ hồ hóa thành một vệt đen, cơ thể tang thi sức mạnh khổng lồ, dù nhanh cũng không thể so với Đường ngao dáng người tương đối nhỏ lại càng thêm nhanh nhẹn, sau một tiếng rống của nó, một miếng thịt lẫn máu đỏ tươi bị chém ra.

Loại chiến đấu ở trình độ này những người xung quanh không nhúng tay vào được, nhưng trừ bỏ Đường Á đại khái cũng không ai muốn nhúng tay, đến cái bóng còn thấy không rõ, vào đó để làm bia ngắm sao? Lúc này Đường Á còn chưa lo nổi thân mình, trong bóng đêm tối đen, trong biển tang thi, bốn phía có người sống cũng có tang thi, không chỉ phải cẩn thận phân biệt không chém nhầm người còn phải cẩn thận không bị người khác chém tới, tất cả tâm trí sức lực của cậu đều dùng để phân biệt cùng chém giết, dù có nóng lòng cũng chẳng dư thời gian liếc Đường Ngao một cái, chỉ có thể đề cao thính lực chú ý động tĩnh bên kia truyền đến, nhưng trừ tiếng tang thi sức mạnh gào rống lại không có thanh âm khác. Đường Ngao thu bớt tiếng động của mình, như một lưỡi kiếm sắc bén, hoàn toàn ẩn vào trong bóng đêm, chỉ có nơi kiếm phong lướt qua mới chợt lóe tuyết sương, sau đó chính là tiếng gào thét của tang thi sức mạnh và khối thịt văng ra.

Sóng âm mà tang thi trí lực phát ra, người bình thường không nghe được, Đường Á cũng không ngoại lệ, chỉ là Đường Ngao nhanh chóng rút lui, về bên người cậu, lưu lại phía sau là tang thi sức mạnh đầu thân đã đứt lìa ngã xuống mặt đất.

“Đường Ngao!”

“Đi!” Không hỏi lại, Đường Á không chút do dự vung đao chém nửa vòng, bức lui tang thi bên người liền đi theo Đường Ngao vừa đi vừa mở đường. Hướng hai người đi người càng lúc càng ít, quả thực chính là đã bị biển tang thi ngăn lại, bên người rất nhanh liền tràn ngập tang thi, Đường Á hơi hơi nắm chặt mã tấu trong tay nhưng vẫn không chút do dự tiếp tục đi theo Đường Ngao.

Đang chạy, khung xương Đường Ngao đột nhiên vang lên tiếng biến hóa kịch liệt, quần áo rách tan, sừng và lông nhanh chóng mọc ra, bằng tốc độ mắt thường khó có thể phân rõ hóa thành một con thú lớn đen tuyền bốn chân đạp trên ngọn lửa màu đen, đôi mắt đỏ thẫm như chuông đồng quay lại nhìn Đường Á một cái, Đường Á một cước đá văng tang thi lao đến, một tay chống đỡ nhảy lên mình thú, Đường Ngao đạp một cái, tang thi tiếp xúc đến ngọn lửa đen đỉnh đầu nháy mắt kết thành băng, một giây sau vỡ tan, ngọn lửa đen chạy dọc từ đỉnh đầu xuống dưới, nơi cháy qua không lưu chút tro tàn.

Cự thú đen tuyền mang theo Đường Á trực tiếp nhảy lên không thoát ra, vô số cánh tay khô gầy xám đen vươn lên, khao khát máu thịt đang chạy trên không, độ cao Đường Ngao đi trên không trung ổn định gia tăng theo vị trí cánh tay tang thi chạm không đến, mỗi một bước nhảy hơn mười thước, thẳng đến khi cao bằng một cái ban công của tòa nhà nào đó.

“Đường Á!” Một thanh âm khàn khàn gọi cậu, cậu quay đầu, liếc mắt thấy trên ban công có một cô gái chật vật bị tang thi cắn xé, là Đường Na! Tóc cô rối tung, trên người tràn đầy máu đen, trên lưng cô là một tang thi khô gầy nhưng lực lớn vô cùng đang không ngừng cắn xé, cô kêu thảm, thanh âm khàn khàn, nhưng vẫn chặt chẽ che chở thứ bên dưới như thể nó quan trọng hơn cả mạng sống của cô. Sau lưng cô là mấy thi thể đã không động đậy, có thể thấy được diện mạo mơ hồ quen thuộc.

“Đường Á! Cầu xin anh! Van anh!” Cô ta kêu khóc, “Cứu con của em! Cứu nó!” Không biết lấy sức đâu, cô dám đẩy tang thi trên người ra lộ ra một đứa trẻ được bảo vệ bên dưới không chịu chút tổn thương nào, hai cánh tay lộ xương trắng nâng đứa trẻ lên lết thân về hướng Đường Á. Hai hàng nước mắt nhiễm máu chảy xuống hai gò má hốc hác, trong ánh mắt đỏ máu tràn đầy cầu xin: “Cầu anh! Đường Á! Chúng tôi sai rồi! Sai rồi! Nhưng đứa bé…… nó vô tội!”

“Mặc kệ thế nào nó cũng là cháu của anh…… Anh chưa từng ôm nó mà……” Trước mắt cô bắt đầu mơ hồ, cô biết chính mình cũng sẽ biến thành tang thi nhanh thôi. Cô không ngừng cầu xin cho đứa con mình sống sót! Cô không muốn ăn chính con của mình!

Một cái bọc tã lót bị ném ra, tay Đường Á cứng lại, khẽ động nhẹ lông trên người Đường Ngao, Đường Ngao một bước tiến lên cắn được tã lót suýt chút nữa rơi xuống, quay đầu ném vào trong lòng Đường Á. Cậu ôm đứa trẻ vì đung đưa mà tỉnh lại trong tay, mẹ nó đã bị tang thi bổ nhào vào, cắn trúng kinh mạch, máu màu đỏ tươi phun ra…… Không bao lâu, thi thể đầy máu giật giật, đẩy ra tang thi vẫn tiếp tục cắn xé, ánh mắt trắng bệch nhìn Đường Á trong không trung, hưng phấn gào thét lao lên, lan can không quá chắc chắn lắc lư vài cái, rốt cục kết thúc sứ mệnh của nó, không kịp phản ứng, tang thi cùng lan can cùng rơi xuống, phía dưới là vô số cánh tay vươn lên, khát vọng máu thịt tươi sống. Tang thi rơi xuống như giọt nước rớt xuống lòng sông, không tạo nổi một gợn sóng.

Đường Á siết chặt tay, nhìn ánh mắt đen láy ngây thơ của đứa trẻ trong lòng, bất giác mím môi, rốt cục nói: “Chúng ta đi.” Vừa dứt lời, cự thú đen tuyền liền nhảy lên trời cao, bước chân nhìn không lớn lại một bước đi được gần trăm mét. Gió mạnh trực diện thổi tới khiến Đường Á nheo lại ánh mắt, theo độ cao này, xuyên thấu qua bóng đêm cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn đến chiến trường kịch liệt bên dưới, có mấy nhóm người đã đến gần giới hạn của biển tang thi, mà trên bãi đất cao đã không còn bóng dáng tang thi trí lực nữa.

Đường Ngao liên tục chạy nửa giờ, cuối cùng ra hiệu Đường Á ý bảo sẽ dừng trên mái một toà nhà cao tầng, sau đó hai người một thú vào không gian. Trong không gian đã thay đổi rất nhiều, Đường Á mỗi ngày tiến vào một lần quy hoạnh khiến không gian hiện tại tốt hơn —- tuy Tuyết hồ không cho là như vậy, gà và heo đều được nuôi, đã từng cho uống linh tuỷ sau khi pha loãng —- linh tủy bị loãng rất nhiều vốn không thể nâng cao trí lực động vật nhưng vẫn có thể cải thiện thân thể chúng —- cho nên chúng nó hoàn toàn khôi phục sức khoẻ, thậm chí có vẻ rất khỏe mạnh, chỉ là bị yêu khí Tuyết hồ doạ cho ngoan ngoãn. So với lúc đầu không gian cũng đã mở rộng rất nhiều, Đường Á vẫn chưa động đến mấy chục con gà con heo kia. Cậu ở bên ngoài hơn một tháng, trong không gian đã qua một năm, số lượng gà đã tăng lên vài lần, có hơn trăm con, heo con cũng đã trưởng thành.

Đường Á tiến vào liền trực tiếp đi tìm sữa bột còn thừa, đứa bé sau khi sinh có lẽ chưa từng được ăn no, đầu quả thực lớn hơn thân nhiều, hoàn toàn không giống những đứa trẻ bụ bẫm cậu từng gặp trước đây, nhưng, nghĩ đến một nhà bác gái, người lớn vẫn luôn đói bụng thì lấy gì để cho đứa nhỏ ăn no? Điểm cậu để lại cũng không biết dùng làm cái gì……

Đường Á đặt đứa bé lên sô pha, vội vàng pha sữa. Bên kia, sau khi tiến vào không gian Đường Ngao liền biến về hình người, chỉ là trên người không mặc quần áo, hắn chưa mặc quần áo đã đi theo phía sau Đường Á, Đường Á đi một bước hắn cũng tiến một bước, Đường Á xoay người, hắn đứng bất động. Cho nên chóp mũi Đường Á lập tức chạm vào da thịt cực nóng, cậu kinh ngạc một chút, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt đen vô tội của Đường Ngao.

Đường Á bóp trán, nói: “…… Đi mặc quần áo. Trong ngăn kéo thứ ba tủ trắng, cậu biết mặc rồi đấy.”

“Ngao ô ~” Á Á hiện tại chỉ nhìn nhóc con kia mà không nhìn hắn!

“…… Đừng nháo, tôi phải cho đứa bé ăn.” Đường Á lắc lắc bình sữa trong tay, đều là tìm trong kho hàng lúc trước, vẫn chưa dùng đến, may mắn không gian lớn cho nên chưa ném, “Cậu mặc quần áo xong cho gà heo ăn, dọn dẹp một chút, thêm thức ăn cho gia súc.” Vừa nói cậu vừa thử độ ấm, đem bình sữa có độ ấm thích hợp đến bên miệng đứa bé. Đứa bé vốn liến láu nhìn xung quanh, miệng vừa tiếp xúc núm vú cao su liền cắn chặt, dùng lực hút lấy.

Đường Ngao nhanh như chớp chạy đi, nháy mắt liền mặc xong quần áo rồi phóng tới một nơi, không đến một hồi liền trở lại. Thiếu niên cao lớn ngồi xổm xuống, tay đặt trên đầu gối Đường Á, cằm tựa lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm đứa trẻ ăn sữa đến khóe miệng đều là bọt mép. Đường Á lấy khăn tay không ngừng lau cho bé. Ăn xong một bình, Đường Á sờ sờ bụng bé, cảm giác đã no liền không cho ăn nữa. Nhưng, nhìn tã lót là áo bông cũ nát một chút cũng không ấm!

Dặn Đường Ngao trông coi cẩn thận đừng cho bé lăn từ sô pha xuống, Đường Á liền đi tìm thảm lông lót cho bé, còn phải tìm bỉm cho nó… Trẻ nhỏ rất khó nuôi a! Đường Á hồi tưởng Đường Ngao khi bé, tuy cũng không khiến cậu bớt lo nhưng da dày thịt béo ép buộc thế nào cũng sẽ không có chuyện gì, không khiến cậu lo lắng, còn đứa nhỏ này…… quá yếu ớt! Hơn nữa còn không biết bé mấy tháng tuổi rồi, có lẽ, bé là thân nhân cuối cùng của cậu còn sống trên đời này……

Bên sô pha, sau khi Đường Á quay người rời đi, thiếu niên liền lộ ra biểu tình hung ác, nhe răng nanh trắng sáng với đứa trẻ, yết hầu phát ra âm thanh “Hừ hừ” uy hiếp. Đường Á là của tao! Còn dám tới gần, tao liền ăn mày!

“A a ~” Đứa bé mở to ánh mắt tròn vo hoàn toàn không thấy cảm giác nguy hiểm, còn tưởng Đường Ngao đang chơi với nó, vặn vẹo thân mình phát ra tiếng cười vui vẻ. Đường Á trở về liền thấy hình ảnh đứa nhỏ bị thiếu niên chọc cười vô cùng ấm áp, cũng thoáng thả lỏng tâm tình, lấy tay xoa mái tóc ngắn luôn rối bù của thiếu niên, sau đó mặc bỉm cho đứa bé cùng một bộ áo bông, lại quấn thảm lông, cho vào một thùng giấy kích cỡ thích hợp.

Nuôi em bé thế nào…… đây thật sự là một vấn đề lớn. Đường Á tuy đã gặp qua nghe qua một hai lần nhưng sao rõ được, Đường Ngao lại càng không cần nói. Ăn uống —- mấy hộp sữa bột hẳn là có thể chống đỡ một thời gian, quần áo —-cái này không cần lo lắng, trong không gian có rất nhiều quần áo lấy trong kho hàng siêu thị lúc trước, cho bé mặc quần áo nhỏ là được, cần người chăm sóc —- cái này khó nhất, trong không gian thì an toàn, nhưng thời gian lại khác bên ngoài, để đứa trẻ trong không gian, Đường Á rất khó nắm chắc thời gian để vào không gian cho ăn, mà trẻ con thì cần ăn nhiều lắm. Nếu không để lại trong không gian, bên ngoài nơi nơi đều là tang thi, mang theo một đứa trẻ chạy khắp nơi có bao nhiêu nguy hiểm…… Đường Á lật sổ tay nuôi dạy trẻ em, đau đầu vô cùng.

Thôi, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đường Á khép lại sổ tay, quyết định chuyện đến đâu hay đến đấy, nhưng vẫn còn việc quan trọng cần giải quyết…

“Gọi cháu là gì đây nhỉ?” Đường Á không có khiếu đặt tên, nhìn tên Đường Ngao thì biết.

“Vượng Tử.” Thiếu niên trầm thấp lên tiếng, dạo gần đây hấp thu không ít năng lượng, thiếu niên lại trưởng thành thêm một chút, khuôn mặt càng thêm kiên nghị, thoạt nhìn như thanh niên đã hai mươi tuổi.

“Tên này nghe có vẻ quen quen……” Đường Á suy nghĩ một chút, nhất thời không nghĩ ra, cảm giác tên này cũng được, dù sao đứa bé còn nhỏ, đặt tên cũng chỉ để cho dễ gọi, đứa bé hẳn là nghe không hiểu đâu nhỉ…Cứ để đó làm biệt danh, tên chính thức thì từ từ rồi nghĩ.

“Vậy gọi ‘Vượng Tử’ đi !” Đường Á dứt khoát.

Thiếu niên cao lớn thỏa mãn cười rộ lên, hắn lôi trong túi áo ra một túi đồ ăn vặt, nhìn qua khe hở có thể mơ hồ thấy chữ “Bánh bao Vượng Tử”.

“Vượng Tử gầy quá!” Thanh niên cảm thán.

Ừ, rất gầy, nuôi béo rồi ăn! Thiếu niên nghĩ.

“Đường Ngao, chúng ta đi B thị nhé.” Đường Á nói. Sau đó…… Bọn họ đợi trong không gian hơn một tháng, thứ nhất là để chăm sóc cho thân thể Vượng Tử tốt hơn một chút, thứ hai là vì mục tiêu cậu định ra, Đường Ngao đương nhiên đồng ý hai tay, nhưng Đường Á 囧phát hiện, tuy tuyết đọng đã tan, đường đã lộ rõ, nhưng chưa xem qua bảng chỉ dẫn bao giờ, dù có nhìn bản đồ, cậu cũng không thể từ nơi cách B thị vạn dặm thế này tìm ra đường tới B thị.

Cho nên, cậu nghĩ đến một biện pháp duy nhất chính là cùng đồng hành với người biết đường tới B thị. Hơn một tháng này, phần lớn thời gian bọn họ đều ở trong không gian, nhưng cách một đoạn thời gian hai người sẽ ra ngoài, khứu giác Đường Ngao linh mẫn có thể thông qua mùi truyền trong không khí tra xét gần đây có người qua lại hay không. Lúc trước Đường Ngao một hơi chạy không biết xa bao nhiêu, trong không gian hơn bốn mươi ngày, đổi thành thời gian bên ngoài cũng đươc 4 – 5 ngày, hai người vẫn không gặp được người nào.

Đợi đến khi Đường Á rốt cục nghĩ ra cái tên Vượng Tử có từ nơi nào thì đứa nhỏ tựa hồ đã rất thích cái tên này, vừa gọi bé liền sẽ cao hứng vỗ tay, cười khanh khách, ngược lại chưa thấy bé khóc bao giờ. Đều nói “Cháu ngoại giống chú”, nghe nói cậu trước đây cũng không khóc mấy đâu… Nhưng mà trong mạt thế, có thể duy trì im lặng là chuyện tốt, nếu bé khóc lớn không ngớt… Có lẽ Đường Á thật sự phải để bé lại trong không gian. Chờ khi mặt bé đã trở lại bụ bẫm, trong không khí rốt cục có hơi người truyền đến.

“Xuất phát đi.” Đường Á nói. Thiếu niên cao lớn ôm bọc tã lót gật đầu, tuy không muốn ôm đứa nhỏ mềm yếu như không xương này nhưng hắn lại càng không muốn cho Đường Á ôm, cho nên…… Chính là cảnh tượng hiện tại.

____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui