Lại qua bốn ngày, Đường Á ra khỏi không gian. Hôm nay đã là ngày 23.
Kho hàng có hệ thống cung cấp nước uống, Đường Á đã đổ đầy mấy chục thùng nhựa rồi chuyển vào không gian. Nước trong không gian không biết có bao nhiêu, lại không bình thường, không phải bắt buộc vẫn không nên dùng thì tốt hơn. Hơn nữa sau một lần tay vô ý bị dao cắt qua, Đường Á phát hiện nước trong không gian còn có tác dụng nhanh chóng chữa lành vết thương.
Chỉ là thời điểm miệng vết thương khép lại cần ngâm trong nước, đợi miệng vết thương liền, thân thể sẽ suy yếu một lúc. Hơn nữa sau khi uống nước sông, Đường Á rõ ràng cảm thấy mình không sợ nóng hay sợ lạnh, tay ngâm trong nước đá cậu lại chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Mấy ngày nay nội dung huấn luyện cũng có thay đổi thích hợp, sau khi có nỏ, cậu liền gia tăng luyện tập bắn tên. Tang thi nhất định phải một súng nổ tung đầu hoặc chém đứt cổ mới hoàn toàn mất đi năng lực hành động. Nhưng tại nước Z này đao kiếm vẫn bị quản lí rất nghiêm, lại càng không cần nói tới súng ống.
Lần duy nhất Đường Á đụng đến súng là thời điểm tập quân sự ở năm nhất, hơn nữa lúc ấy thật sự chỉ sờ, ở bãi súng sinh viên được chia thành hai nhóm. Huấn luyện viên dạy tư thế cầm súng, đứng thế nào, nằm thế nào, khi không dùng thì như thế nào…… Hơn nữa thời gian từ lúc phát súng đến lúc thu lại không đến nửa giờ, đừng nói bắn bia, đạn thật cũng chưa thấy.
Khi mạt thế mới bùng nổ, có người chạy đến cục cảnh sát nhân cơ hội tìm súng đạn. Trước không nói một người bình thường như cậu làm cách nào vượt qua tầng tầng trở ngại lấy được súng trên người tang thi cảnh sát, còn ống giảm thanh không tìm thấy có thể dùng bình nhựa tạm thời thay thế, nhưng quan trọng nhất là khi tập quân sự cậu căn bản không học được cách dùng súng, đạn chính là tiết kiệm được viên nào hay viên ấy, cậu không lãng phí nổi.
Cho nên, trong mạt thế nhặt được súng liền đại phát thần uy, một phát bạo đầu là không có khả năng, ít nhất với Đường Á là không có khả năng. So ra, không thể phủ nhận cung nỏ là lựa chọn tốt nhất —- trước mạt thế có thể mua được trên mạng, có thời gian luyện tập, mũi tên hợp kim tốc độ bắn có thể đạt tới 320m/s, hoàn toàn có thể xuyên qua đầu tang thi, hơn nữa mũi tên có thể lấy lại, khi bắn ra không có âm thanh, thích hợp bắn chết tang thi ở khoảng cách trung bình.
Nhìn thời gian còn sớm, Đường Á liền vào không gian bắt đầu nấu cơm —- nghĩ về sau có lẽ không có thời gian nấu cơm, không bằng nhân lúc này làm nhiều chút, thịt chưa có, trước làm chút rau đi.
Thời điểm Đường Á trong không gian không thể không đi ra ngoài nếu muốn đem đồ ra, nhưng khi ở bên ngoài không vào không gian cũng có thể lấy đồ, hơn nữa tuy trong không gian không nhìn được bên ngoài, di động trong không gian cũng không có tín hiệu. Đường Á dùng điện thoại định ra thời gian cụ thể, sau đó bắt đầu nấu cơm, đợi bên ngoài trải qua ba bốn tiếng, Đường Á đã làm cơm liên tục hai ngày một đêm, hai cánh tay đều mỏi nhừ không nâng nổi.
Để tiện lợi, cậu làm cơm nắm với bánh bao, còn có bánh rán hành. Nghỉ ngơi chốc lát, khôi phục thể lực, Đường Á quyết định sau này giành thời gian nấu cơm thì tốt hơn —- nấu liền không nghỉ thật không phải việc con người có thể làm, hiện tại trong não cậu đều nhồi đầy bánh bao…
Tính thời gian không sai biệt lắm, Đường Á ra khỏi không gian, cậu chuẩn bị đi lấy xe.
Đến cửa hàng sửa xe, xe đã tu sửa tốt: bề ngoài xám xịt, tuy vừa sơn mới nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác cổ xưa, rất không thu hút sự chú ý, tấm thép và thân xe được hàn lại chắc chắn không có khe hở, chấn song phòng trộm đầu xe là dùng thanh inox to bằng ngón út làm thành dạng lưới gắn vào cửa kính xe, cũng sơn một tầng màu xám. Linh kiện đã đổi thành hàng tốt hơn, các bộ phận khác cũng được bôi trơn tỉ mỉ.
Rất tốt. Đường Á vô cùng hài lòng, sảng khoái thanh toán rồi lái xe rời đi. May là cửa hàng sửa xe cách kho hàng không xa, hơn nữa đều ở ngoại ô, nếu không một chiếc xe khó coi như vậy sẽ khiến người ta chú ý. Không sai, xe việt dã sau khi sửa chữa càng khó nhìn —- ban đầu xe màu lục tuy xấu nhưng vẫn là xe, hiện tại xe màu xám tựa như một đống đất, đã thế khối đất này còn đeo tấm phòng hộ inox.
Đường Á nghĩ sau khi mạt thế đến, thảm thực vật giảm mạnh, màu xám càng khó bị phát hiện, về phần bề ngoài, nhìn đẹp cũng không thể ăn thay cơm. Tang thi cũng sẽ không vì xe đẹp mà không ăn người. Không chắc chắn, sẽ không ngăn được tang thi, có đẹp hơn nữa cũng chỉ có thể vứt bỏ, người ta còn tình nguyện đổi siêu xe mấy trăm vạn chỉ để lấy một chiếc pickup cũ.
Sau khi trở lại kho hàng và thu xe vào không gian, Đường Á nhận được cuộc gọi từ trang trại —- thịt đã được xử lý xong, đang trên đường tới.
Toàn bộ thịt đều đựng trong thùng cứng màu trắng, để bảo quản còn cho vào không ít băng khối, thịt lợn thịt dê được cắt thành miếng lớn, thịt gà được phân thành hai phần, nội tạng ăn được cũng được chứa trong một chiếc thùng khác, còn có mấy thùng trứng gà.
Đường Á trả nốt phần tiền còn lại, chờ người đi hết liền thu toàn bộ vào không gian. Vé xe là 6h tối, hiện tại mới 2h chiều, mất một tiếng đi đến trạm, cậu còn có ba tiếng.
Trả lại kho hàng và xe máy, cầm lại tiền thế chấp, Đường Á trực tiếp đi khu chợ trung tâm, nơi này có cửa hàng nhỏ chuyên bán gia vị. Gia vị đều do chủ cửa hàng tự mình dùng máy móc làm ra, nếu khách hàng có yêu cầu đặc biệt còn có thể tự làm. Đường Á mua bảy tám bao tải muối, hạt tiêu và gia vị khác cũng mua không ít, còn sang bên cạnh mua mấy chục thùng dầu ăn lớn.
Tại góc không người thu lại bao tải, Đường Á tới hiệu thuốc mua hai cái hôp y tế, cộng thêm không ít thuốc với băng gạc linh tinh dùng để băng bó.
Sau đó Đường Á lại mua mấy xe khí gas, tốn không ít thời gian trên đường, nhìn trời đã không còn sớm, Đường Á liền đi thẳng tới nhà ga.
Từ J thị đến H thị ngồi xe lửa mất 11 giờ, đến khi Đường Á ra khỏi nhà ga H thị, vừa lúc bình minh ở thành phố này.
Bình minh hoa mỹ phủ đầy không trung, bóng dáng Đường Á đổ dài trên đường cái, trên cửa kính lớn của tòa cao ốc phản chiếu rõ tầng mây kim sắc, cây ngô đồng cành lá tươi tốt đem ánh nắng phân tán rời rạc rơi trên mặt đất, trên quốc lộ chưa có nhiều người đi đường, có nhà nọ đẩy xe đẩy bắt đầu bán đồ ăn sáng thơm ngào ngạt…… Mọi vật đều yên bình, xinh đẹp.
H thị nước Z nổi tiếng là thành phố du lịch, có diện tích cây xanh thật lớn, nhất là ngày mùa hè, đi đâu cũng thấy màu xanh bừng bừng sức sống —- nhưng những điều này sẽ không kéo dài.
Đường Á không rõ cảm giác đột nhiên nảy sinh trong lòng này là gì, chỉ có cậu biết mạt thế sắp đến. Từ khi sống lại tới nay, bóng ma mạt thế vẫn bao phủ lấy cậu, cậu làm tất cả đều vì kế hoạch sinh tồn của chính mình trong mạt thế, người khác đối với việc mạt thế sắp đến lại hoàn toàn không biết gì cả, vẫn duy trì qui luật sinh hoạt như thế.
Những điều này khiến cậu cảm giác mình như người ngoài, có khi sẽ hoài nghi chính cậu —- việc này rất không ổn —- cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng căn bản không có mạt thế, cậu chỉ là mơ một giấc mơ, tỉnh mộng sẽ không có gì thay đổi: Cậu vẫn tiếp tục đau đầu vì sự nghiệp học hành, bạn bè vội vàng thi cử nghiên cứu, đám người trí thức vẫn vội vàng đi làm…
Đường Á biết cậu để tâm chuyện vụn vặt, cậu rốt cuộc chỉ là một người bình thường lớn lên trong hoà bình, cho dù có chuẩn bị đầy đủ thì trong lòng vẫn khủng hoảng. Thời điểm cậu không bận rộn sẽ bất giác suy nghĩ nhiều. Giống con người khi đi tiêm phòng, hay dùng rượu sát trùng đổ lên vết thương, lúc còn chưa chạm tới, thần kinh đã căng thẳng khẩn trương, trong lòng khủng hoảng, đến khi xong rồi ngược lại thấy tốt hơn nhiều, thậm chí sẽ nghĩ thật ra không đau như mình tưởng.
Đương nhiên, mạt thế đáng sợ hơn tiêm phòng nhiều, thậm chí khiến con người khó có thể thừa nhận. Khi mạt thế đến, ban đầu con người sẽ khủng hoảng, sẽ chết, nhưng cũng thích ứng rất nhanh, tìm đến phương pháp chính xác để tiếp tục sống sót, cùng tang thi tiến hành đấu tranh sinh tồn lâu dài.
Đường Á nhớ trước kia nghe qua một câu “Con người là sinh vật có khả năng tích nghi mạnh mẽ nhất trên trái đất”, có lẽ đến khi địa cầu tan vỡ, con người vẫn còn sống. Hiện thực không phải phim, sẽ không có anh hùng siêu nhân xuất hiện ngăn cơn sóng dữ cứu vớt nhân lại, nhân loại chỉ có thể tự cứu lấy chính mình.
Đường Á là một người bình thường, cậu chỉ khác người khác là biết nhiều hơn một chút về mạt thế, và có một không gian đột nhiên xuất hiện, những điều này cũng không bảo đảm cho tính mạng cậu trong mạt thế. Bị xe đâm, tim bị đâm thủng, hay bị lây nhiễm virus thì cậu cũng sẽ chết, về phần chết thế nào, cậu cũng không biết.
Cho nên cậu không định vung tay hô to cứu vớt mọi người, tại nước Z này làm như vậy cậu sẽ bị cảnh sát hoặc bác sĩ coi như bệnh nhân thần kinh bắt đi. Sẽ không ai tin cậu, mọi người chỉ nghĩ rằng cậu điên rồi. Bởi nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ nghĩ như vậy, sau đó nên làm gì thì cứ làm như cũ, chớp mắt là quên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...