Trong Phim Ngoài Đời

Edit: Pink2205

Bà Lâm và Hôi Hôi đang chơi đùa trong sân, Quý Hoài Thịnh chào bà rồi đứng sang một bên nhìn họ.

Mấy tháng không gặp, Hôi Hôi lại lớn hơn rồi, cũng khỏe hơn nữa. Nó kéo thân thể mũm mĩm chạy quanh sân. Ánh mắt Quý Hoài Thịnh dừng trên người nó, cũng cùng nó đi tuần quanh sân hai vòng.

Sau hai vòng, Hôi Hôi chạy về chuồng chó, nhảy lên cắn cái dây ở mép ô. Quý Hoài Thịnh nhìn cái ô kia, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Anh đến gần, nhìn thật kỹ, khi thấy ba chữ cái màu đen “JHS” thì ngơ ngác, đây là chiếc ô trước kia anh từng dùng.

Trong lòng Quý Hoài Thịnh đột nhiên sinh ra rất nhiều nghi vấn, anh quay lại phòng ngủ lầu hai, đi đến bên giường.

Lâm Chi còn đang ngủ say, tiếng hít thở nhè nhẹ của cô quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh. Sau khi mang thai, ở cô luôn toát lên vẻ rạng rỡ của người mẹ, trông vô cùng dịu dàng hiền thục.

Quý Hoài Thịnh cúi đầu ghé sát vào tai Lâm Chi, hôn nhẹ lên gáy cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần dụ hoặc: “Chi Chi, chiếc ô trắng trên chuồng chó từ đâu ra vậy?”

Sợ cô bị chói mắt, trước khi đi ngủ anh đã kéo rèm lại, bây giờ trong phòng tối đen. Lâm Chi đang ngủ mê man, nghe tiếng nói trầm thấp mê hoặc bên tai, cô mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh một cái, rồi nhắm mắt lại.

Cô lẩm bẩm như đang nằm mơ: “Anh đưa cho em.”

“Đưa lúc nào?”

“Tám năm trước, ở đại học Kinh Châu, lần đó anh nhờ em dẫn đường.”

“Tám năm? Lâu vậy rồi mà chưa hỏng ư?” Quý Hoài Thịnh hơi kinh ngạc. Vừa rồi anh đã nhìn rất kỹ, chiếc ô kia vẫn mới tinh, không giống dùng thường xuyên.

“Trước đây em tiếc không dùng, dùng túi bọc rất cẩn thận.” Lâm Chi lẩm bẩm, cọ mặt vào gối, nói tiếp: “Lúc ấy em thích anh như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, coi chiếc ô kia như bảo bối, đương nhiên sẽ không hỏng.”

Quý Hoài Thịnh kinh ngạc nhìn Lâm Chi, tám năm… Cô đã thích anh từ tám năm trước? Cô giấu giỏi thật, không lộ ra chút manh mối nào.

Nếu coi như bảo bối, vì sao bây giờ lại dùng che mưa cho một con chó. Quý Hoài Thịnh cảm thấy chiếc ô kia là tín vật lần đầu gặp nhau của anh và Lâm Chi, là cột mốc lịch sử trong mối quan hệ của họ.

Anh cảm thấy đem ô cho chó dùng là khinh thường tình cảm chân thành thuần khiết của Lâm Chi, thế là đi xuống lầu cất ô đi.

Giọng nói của Quý Hoài Thịnh đột nhiên biến mất, Lâm Chi yên lặng ngủ thêm một lúc nữa, không lâu sau lại bị tiếng chó sủa đinh tai nhức óc đánh thức. Cô mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh không còn vẻ mơ màng nữa.

Khi xuống lầu một, Lâm Chi thấy Quý Hoài Thịnh đang lấy chiếc ô trắng che trên chuồng chó xuống. Còn Hôi Hôi cắn ống quần anh, sủa không ngừng.

“Quý Hoài Thịnh, anh làm gì vậy?” Lâm Chi đứng ở cửa phòng khách, gọi một tiếng.

“Anh muốn lấy cái ô xuống.” Quý Hoài Thịnh tiếp tục việc đang làm.

Hôi Hôi sủa lớn hơn, đó là ô của nó, nó không cho phép người khác cướp đi.

Từ khi Lâm Chi mang thai, tình mẫu tử tràn ngập, nhìn đôi mắt đen long lanh ánh nước của Hôi Hôi cứ như là nhìn thấy một đứa trẻ tay không tấc sắt bị bắt nạt, bèn mắng Quý Hoài Thịnh: “Đó là ô của Hôi Hôi, anh tranh của nó làm gì?”

“Đây vốn là ô của anh, có ý nghĩa rất quan trọng.”

“Anh đưa cho em thì là ô của em. Em vứt đi, Hôi Hôi nhặt về thì là ô của nó. Một người đàn ông cao lớn như anh tranh giành với một con chó, không biết xấu hổ sao.” Lâm Chi khinh thường nhìn anh.

Nghe những lời chế giễu của cô, Quý Hoài Thịnh vẫn không thỏa hiệp: “Đây là tín vật lần đầu tiên gặp nhau của chúng ta, vì chiếc ô này em mới nhất kiến chung tình với anh. Thứ quan trọng như vậy, sao có thể dùng che mưa cho chó, phải trân trọng mới đúng.”

“Ai nhất kiến chung tình với anh, tự luyến vừa thôi.” Lâm Chi không chịu thừa nhận. Cô tiếp tục nói: “Dù sao anh lấy đồ của Hôi Hôi cũng không đúng. Lúc trước nếu không phải Hôi Hôi nhặt về thì bây giờ chiếc ô này cũng chẳng biết lưu lạc nơi nào, anh cũng chẳng thể nhìn thấy nó được, nói gì là trân trọng.”

Khi Lâm Chi nói, Quý Hoài Thịnh đã lấy được cái ô xuống, anh gấp ô lại nói: “Dù sao cũng không được, lát nữa anh bảo người mang tới cái lớn hơn cho Hôi Hôi.”

Nhưng Hôi Hôi không hiểu Quý Hoài Thịnh nói gì, chỉ biết đồ của mình bị người ta lấy mất. Nó cắn chặt cán ô, không cho anh mang đi.

Hôi Hôi có khỏe đến mấy cũng không đọ lại được Quý Hoài Thịnh cao lớn. Anh chỉ dùng sức kéo một cái, nó đã mất trọng tâm, ngã phịch xuống đất, tay chân duỗi ra thành hình chữ X, vì quá mập nên nhất thời không bò dậy nổi.

Nó nằm trên mặt đất, trông vừa đáng thương vừa bất lực, rên rỉ đau khổ. Lâm Chi đau lòng, đi qua giúp nó lật người lại.

Cô vuốt đầu Hôi Hôi, nhìn bóng lưng Quý Hoài Thịnh, oán giận: “Hôi Hôi, sau này chúng ta không cần người xấu, không chơi với anh ấy nữa, đợi lát nữa chị lấy giăm bông cho em ăn.”

Hôi Hôi cúi đầu, nhìn Quý Hoài Thịnh nức nở hai tiếng, cũng không biết có phải nghe hiểu không.

Quý Hoài Thịnh cầm ô đi vào phòng tắm, giặt sạch một lần, dùng máy sấy hong khô cẩn thận. Sau đó anh gọi điện thoại, bảo người mang đến một cái két sắt, chuyên dùng để cất ô.

Vuốt ve những chữ cái màu đen vẫn rõ nét bên mép ô, trong lòng Quý Hoài Thịnh có chút không vui. Lâm Chi yêu thầm anh tám năm nhưng lại không nhắc tới, làm anh đau khổ tìm cô ba năm, hai người còn suýt bỏ lỡ nhau. Nếu năm đó cô có thể mạnh dạn thổ lộ thì hiện tại con của hai người đã đi mua nước tương được rồi.

Anh bất mãn lấy di động ra chụp hình chiếc ô, đăng Weibo ——

“Có người rõ ràng yêu thầm tôi tám năm mà một câu cũng không chịu nói, giấu ở trong lòng không sợ nghẹn sao?”

Weibo vừa phát liền thu hút vô số người xem. Các fan bình luận sôi nổi, bài đăng nhanh chóng hót hòn họt.

Lần trước Quý Hoài Thịnh nhân lúc Lâm Chi ngủ say, dùng di động của cô cài đặt mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, nên hiện tại anh đăng Weibo, di động của Lâm Chi sẽ có thông báo nhắc nhở.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Chi cũng thấy được bài đăng của anh. Cô chỉ cảm thấy da mặt Quý Hoài Thịnh quá dày, lấy được ô rồi còn đi khoe khoang, trong lòng cô vô cùng tức giận.

Cô lên Weibo của Quý Hoài Thịnh bình luận: “Không nghẹn. Còn anh, đường đường là đàn ông mà khi dễ một con chó nhỏ, không xấu hổ sao?” Cuối cùng, cô còn bổ sung thêm một câu: “Đêm nay, cấm anh vào phòng ngủ!”

Để chống trộm, các bức tường trong nhà họ Lâm gia đều lắp camera, Lâm Chi lấy video quay lại cảnh Quý Hoài Thịnh giành ô của Hôi Hôi đăng lên Weibo, caption: “Có người rõ ràng là ảnh đế nổi tiếng toàn thế giới lại tranh giành với một con chó, không cảm thấy xấu hổ sao?”

Weibo của Lâm Chi thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng, chỉ sau hai tiếng đã đạt năm mươi triệu lượt xem, vô số lượt chia sẻ, xông thẳng lên bảng hot search.

Bình luận toàn là “Ha ha ha ha, không thể tin được ảnh đế lại là người như thế!”

Ngay cả những người thích khuôn mặt của Quý Hoài Thịnh cũng thấy thương cảm khi nhìn thân mình béo múp của Hôi Hôi ngã chổng kềnh trên mặt đất. Họ bắt đầu phản chiến, lên án hành vi ỷ mạnh hiếp yếu của anh.

Đại đa số fans đều về phe Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh có thể nói là tứ cố vô thân.

Còn Quý Hoài Thịnh đăng Weibo xong, liền log out. Anh vội vàng đặt chiếc ô bảo bối vào két sắt, đặt mật mã, còn phải mua ô mới cho Hôi Hôi, nên tất nhiên là không kịp nhìn thấy kiệt tác của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui