Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chúng ta cùng bắt đầu lại một lần nữa, không được trốn tránh anh có được không?

Mắt cá chân của Triệu Tịch bị Tần Mục Dương nắm lấy, cậu lập tức đạp cho người đằng sau một phát, “Làm gì?”

Tần Mục Dương chồm tới ôm eo đối phương, khẽ cắn rái tai của cậu, “Anh thật không thể tin được, cứ như là đang nằm mơ vậy…”

Triệu Tịch trầm mặc một hồi, tựa đầu vào bờ vai của hắn, âm thanh mềm nhẹ vô cùng, “Em cũng không thể tin được… A!”

Lỗ tai bị nam nhân trực tiếp cắn vào, đau nhói, Triệu Tịch không dám giãy dụa, chỉ lo động tác hơi quá sức một tí thì lỗ tai sẽ bị cắn rơi mất!

Cậu cứng đờ người khổ không thể tả, được một lúc, khi cậu cảm thấy hàm răng của đối phương hơi buông lỏng, nhưng lại thay bằng đầu lưỡi tiếp tục khiêu khích.

Địa phương mẫn cảm nhất ở sau tai đang bị người kia liếm láp, gây nên từng trận run rẩy. Hô hấp của Triệu Tịch càng thêm dồn dập, đầu ngửa ra sau một chút. Tần Mục Dương thuận thế lấp kín môi của cậu, bắt đầu lửa nóng tiến công.

Đương lúc nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, ván cửa đột nhiên “Ầm” một tiếng bị đá văng ra, Triệu Đông Đông trần trụi gần nửa người vô tội nhìn bọn họ.

“Con,con…” Triệu Tịch suýt chút nữa đã nôn trào một ngụm máu nóng, trên mặt đủ loại màu sắc đồng thời hiện ra. Giờ khắc này cậu và Tần Mục Dương còn đang ôm chặt nhau, gương mặt của cả hai cũng chỉ cách đối phương có vài centimet.

Ai đó nhất thời gốc trụ, cũng quên mất việc chui vào trong chăn làm con rùa.

“Tần thúc thúc, chú nói sẽ giúp con tắm mà.” Triệu Đông Đông dưới ánh nhìn chăm chú của ba mình yếu ớt lên án.

“Ây…” Tần Mục Dương cười gượng, tay vẫn ôm chặt lấy eo Triệu Tịch không buông.

Triệu Tịch ở phía sau lập tức đâm hắn mấy cái, “Nhanh đi với con à!”

“Há, nha, đúng. Đi, chú dẫn con đi tắm.” Chỉ số thông minh của Tần Mục Dương cuối cùng cũng tăng trở lại, biểu hiện trên mặt cũng cấp tốc khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, lôi nhóc Triệu Đông Đông vào phòng vệ sinh.

Tâm linh bé nhỏ của Triệu Đông Đông trong năm năm nhân sinh ngắn ngủi chưa từng phải suy nghĩ những vấn đề quá lớn lao. Mà hiện tại bé đang rối rắm chống cằm nhỏ ngồi trong bồn tắm, nghe Tần Mục Dương căn dặn lúc nào thì nhấc cánh tay, lúc nào thì nhấc cẳng chân.

A…Vậy Tần thúc thúc có thể trở thành mẹ của mình không? Mẹ nhất định phải là nữ sao? Nam có thể hay không nha?

Tiểu hài tử sâu sắc xoắn xuýt, làm cho buổi tối hôm đó bé đã nằm mơ thấy mình gọi Tần Mục Dương là mụ mụ…là mẹ Tần a…

Đáng thương cho Triệu Đông Đông ngày hôm sau lúc rời giường, tinh thần không khỏi hoảng hốt một trận, khi đối mặt với gương mặt anh tuấn nhã nhặn của Tần Mục Dương suýt chút nữa đã bật thốt lên hai tiếng ‘Mụ mụ’ …

Khi Tần Mục Dương trở lại phòng, Triệu Tịch đã yên ổn nằm bên trong chăn vù vù ngủ, nghe được tiếng cửa mở, cậu mới hơi hé mắt ra lẩm bẩm, “Tắm xong rồi sau?”

“Ừm.” Tần Mục Dương cởi quần áo, cũng chui vào trong chăn.

Triệu Tịch co rúm người, giây tiếp theo đã bị hắn ôm vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu cậu.

“Anh nghĩ, chúng ta còn có chút việc phải nói với nhau.”

Thân thể Triệu Tịch run lên một cái, hết nửa ngày mới gật đầu nhẹ đến mức khó thể nhận ra.

Tần Mục Dương cười, “Không cần sốt sắng, anh chỉ là không muốn trì hoãn nữa.” Hắn nâng cằm của người trong ngực lên, “Chúng ta nếu như muốn sống cùng nhau cả đời, chung quy đều phải làm rọ mọi vấn đề, không phải sao?”

Triệu Tịch không tiếng động nhìn hắn, môi nhúc nhích một chút, “… Phải “

Cậu vẫn hơi có chút sợ sệt.

Tần Mục Dương thở dài, ôm cậu càng chặt hơn, “Đầu tiên, anh muốn cho em biết, hôn ước của anh và tiểu thư nhà họ Lâm đã hoàn toàn hủy bỏ.”

Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, “Lần trước anh đã từng nói với em, thế nhưng anh cảm thấy em giống như không coi chuyện này to tát cho lắm.”

Thanh âm của Tần Mục Dương nghe tới tựa hồ có hơi oan ức, làm cho sự lay động trong trái tim Triệu Tịch giảm bớt một ít, cậu không khỏi gương hai mắt lên quan sát biểu tình của đối phương.

“Em nhìn cái gì?” Tần Mục Dương hung tợn nhéo mặt của cậu, thở dài, “Anh từ nhỏ đến lớn chỉ thật tâm đào tim đào phổi đối tốt với một người như thế, nhưng cuối cùng lại không chiếm được sự đáp lại của người ta. Thực sự là đáng thương…”

Hắn than thở lắc đầu, mặc dù khẩu khí của đối phương mang theo hàm ý trêu chọc, nhưng Triệu Tịch biết tâm tư của hắn không phải như vậy, đối phương có lẽ là thật lòng cảm thấy bản thân rất thất bại.

“Xin lỗi.” Triệu Tịch không tiếng động ôm lấy hông của hắn, còn cà cà vào ngực của đối phương mấy cái, “Lúc đó bà của em bệnh nặng, chúng ta lại hay cãi nhau. Em không tìm được thời gian nào thích hợp để hòa giải với anh, đoạn thời gian đó…”

Triệu Tịch dừng một chút, muốn tìm từ thích hợp để nói tiếp, “Rất… Rất khó vượt qua. Bà cần phải cấy ghép tim, nhưng em lại không có tiền, sau đó em đã trở lại quán bar làm việc để kiếm tiền xoay sở. Ngày đó em bị khách nhân chuốt rượu, sau khi ói ra hết trong nhà vệ sinh em vẫn cảm thấy không thoải mái, cho nên ông chủ Vương mới đưa em về.”

Cậu bình tĩnh nhìn ánh mắt của nam nhân, “Chúng em chưa từng phát sinh chuyện gì cả, nhưng mà anh chưa chịu hỏi rõ đã ra tay đánh người, sau đó, sau đó…”

Sau đó quan hệ của bọn họ càng căng thẳng hơn, Triệu Tịch vừa phải bớt thời gian chạy về D thị, còn vừa phải ứng phó với cuộc chiến tranh lạnh cùng người yêu, hai người thậm chí có một lần nhìn thấy nhau ở ngoài, nhưng lại chọn tránh né đối phương, giả vờ như không quen biết.

Đoạn thời gian kia… Triệu Tịch mỗi lần hồi tưởng lại đều sẽ cảm thấy không thể thở nổi, ánh mắt lạnh lùng như thế, khuôn mặt không hề có chút nhiệt độ, tại thời điểm sáu năm sau gặp lại, lại một lần nữa giáng cho Triệu Tịch một cú đau điếng.

Bọn họ rất yêu nhau, nhưng cả hai lại còn quá trẻ, ở độ tuổi đó thì bất kì đôi yêu nhau nào đều có những gút mắc ngăn trở.

Cuộc sống tiêu tiền như nước lại bị chặt đứt giữa chừng, theo một người yêu tầm thường dọn vào chổ trọ chỉ có hai gian phòng, mỗi ngày ngoại trừ trầm mê trong sắc dục, thì thời gian còn lại hắn đều đi tìm bạn tốt của mình uống rượu tán gẫu. Trạng thái của Tần Mục Dương khi đó chính là như vậy.

Có lúc rõ ràng biết rất yêu nhau, nhưng vẫn vì quá nông nổi mà phạm vào một ít sai lầm bất đắc dĩ.

Mà Triệu Tịch, kể từ khi quen biết hắn cho đến khi yêu nhau bất quá cũng chỉ mới một năm, nhưng mỗi ngày cậu đều phải thầm kính ôm tâm tình lo lắng bất an.

Cậu thật ra chẳng hề tự tin vào bản thân, ái tình cũng không có khiến cho cậu mù quáng. Khi yêu cậu có thể đem tất cả chân tâm của mình bỏ vào, nhưng khi biết người nhà bệnh nặng, cậu đã ôm trái tim đầm đìa máu đỏ, dứt khoát bứt ra khỏi người ấy.

Tần Mục Dương có tiền, nhưng hắn khi đó đang chiến tranh lạnh với người trong nhà, cha mẹ Tần thậm chí đã tuyên bố nếu như hắn không trở về cưới vợ sinh con thì phải lập tức cút ra khỏi nhà.

Tính cách của Tần Mục Dương vốn kiêu ngạo, có lúc cậu nghĩ, đối phương nguyện ý cùng cậu ở trong một căn phòng nhỏ như vậy, chỉ sợ cũng vì trong lòng hắn đang tồn tại một tia giận dỗi với người nhà mà thôi.

Khi đó Triệu Tịch, cũng không tin Tần Mục Dương.

Người thân mà cậu đã sống nương tựa từ nhỏ nay lại rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Tần phu nhân lại như Chúa cứu thế xuất hiện ở trước mặt cậu. Chi phiếu cùng tất cả giấy chứng nhận đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần cậu nói một câu đồng ý, người bà thân yêu của cậu sẽ lập tức được cứu chữa, Tần Mục Dương cũng có thể trở về với cuộc sống tiểu thiếu gia nhà giàu.

Đúng thế, là tình yêu. Nhưng một khi ái tình đã dung nhập vào cuộc sống, tiếp xúc với tất cả những tiểu tiết trong sinh hoạt hằng ngày, thì vị trí của tiền tài sẽ lập tức thể hiện sức mạnh vi diệu vốn có của nó.

Tần Mục Dương đã từng hài lòng sao? Hiện tại nghĩ đến, Triệu Tịch có lẽ cũng không dám khẳng định.

Hắn có lẻ vui vẻ, thế nhưng sẽ không hài lòng.

Cấp bậc cuộc sống biến hóa quá nhanh, cho dù là tình nhân thân thiết cũng không cách nào làm cho Tần nhị thiếu gia chân chính buông xuôi được sinh hoạt xa hoa trước kia.

Hắn yêu tình nhân trong thái tim, nhưng đồng thời cũng đang chờ đợi người nhà sẽ chủ động hòa giải, chuẩn bị trở về với quỹ đạo sinh hoạt cũ.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ phải sống cả cuộc đời như thế.

Ai đúng ai sai, người nào yêu nhiều hơn, người nào yêu ít hơn.

Không ai nói rõ được, hiện tại đã sáu năm trôi qua, hai người gặp lại sau, lần nữa đào bới những chuyện cũ ra, tinh tế phân tích.

Loại cảm giác đó tuyệt đối không thể nói là tốt được.

Tần Mục Dương cảm giác viền mắt của mình tựa hồ có hơi toả nhiệt, cánh tay hắn dùng sức, hận không thể đem người này khảm sâu vào thân thể của chính mình.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…Anh hiểu được, anh đã thật sự hiểu rõ.” Tiếng nói của hắn vô cùng trầm thấp, còn mang theo một chút khàn khàn.

“Để cho em nói xong, được không?” Triệu Tịch vươn hai tay che miệng của hắn, cúi đầu, “Em khi đó cũng không tín nhiệm anh, em không còn dám đề cập với anh chuyện mượn tiền. Em nghĩ, em đã nghĩ… Hay là anh trở lại Tần gia sẽ sống tốt hơn.”

“Triệu Tịch!” Tần Mục Dương đột nhiên cắn lên cổ cậu một cái, ánh mắt hung ác, “Năm đó là anh quá ngu xuẩn, hiện tại anh đã nhận thức được tất cả. Nhưng những ý nghĩ như thế này—— anh hi vọng em có thể triệt để bóp chết chúng đi!”

“A?”

Tần Mục Dương thở dài, “Anh rất xin lỗi, anh lúc đó đúng là quá sơ ý. Nhưng mà bây giờ, nếu như em nguyện ý tin tưởng anh, chúng ta sẽ sống cùng nhau, những chuyện như vậy chắc chắn sẽ còn tái diễn trong tương lai, anh hi vọng khi đó…Em có thể thật kiên định, tín nhiệm anh hơn, được không? Có được hay không?”

“Công ty của anh không hề dùng một phần tiền nào của Tần gia, tất cả nhân viên cũng là do chính anh tự tay bồi dưỡng.” Hắn tiếp tục giải thích, “Cho nên, bất kể là em, hay là Đông Đông, anh đều có năng lực bảo vệ cả hai.”

Triệu Tịch không nói lời nào, hạ thấp đầu xuống không nhúc nhích.

Tần Mục Dương đợi hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, mới nghi ngờ vươn tay mò mặt cậu. Triệu Tịch rất nhanh né tránh, sắc mặt Tần Mục Dương lại chìm xuống, cứng rắn cố định khuôn mặt của cậu.

Triệu Tịch bị ép ngẩng đầu lên, khắp khuôn mặt đều là nước mắt, đôi mắt đỏ chót đang bi thương nhìn hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Em không biết, em thật sự không biết. Em lúc đó quá loạn…bệnh của bà em đã không thể kéo dài…Em không biết, không biết…” Triệu Tịch lẩm bẩm nói, cả người bắt đầu không ngừng run rẩy.

Tần Mục Dương trong lòng lạnh lẽo, đem người ôm chặt, xoa xoa sống lưng của người yêu, “Tin tưởng anh, xin em hãy tin tưởng anh một lần nữa. Chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, tin tưởng anh, được không? Chúng ta lại sẽ làm lại từ đầu, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nấng Đông Đông, chăm sóc cho con, đợi đến lúc con thành niên có thể cưới vợ, chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch. Em trước đây không phải nói muốn đi đến thị trấn nhỏ ở phía nam sinh sống sao, chúng ta liền chọn một nơi có phong cảnh tốt, sau đó liền chuyển tới.”

Hắn điệp điệp bất hưu phác hoạ bức tranh tương lai, nước mắt của Triệu Tịch nhỏ xuống bờ vai hắn, cắn răng gật đầu, “… Được.” (điệp điệp bất hưu =nói liến thoắng, luôn mồm)

“Tiểu Tịch…” Tần Mục Dương cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cậu, âm thanh ôn nhu gần như nỉ non, “Chúng ta cùng bắt đầu lại một lần nữa, không được chạy trốn anh có được không?”

“Không trốn…Cũng sẽ không bao giờ chạy trốn nữa.” Triệu Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, quàng tay qua cổ của hắn, bắt đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn của đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui