“Có phải bà ta muốn cướp con khỏi em hay không?
Triệu Đông Đông đang ngồi xổm ở trên lề đường thì trực tiếp bị người ôm đi, bởi vì tình huống của nhóc khá đặc biệt, bình thường hai người cha của nhóc vẫn nhờ bác Tôn ở phòng bảo vệ chăm nom bé một lúc. Mà mấy ngày gần đây cũng chưa từng xuất hiện tình trạng đón nhóc về quá muốn, nên bác Tôn cũng không cảnh giác như trước, ai ngờ…
Lại là quái a di lần trước, Triệu Đông Đông nhăn khuôn mặt nhỏ hết sức tức giận.
Tần Nhã Lâm có chút lúng túng, cánh tay vừa vươn ra định xoa đầu bé lập tức rụt trở về, ho nhẹ một tiếng, “Bé ngoan, cô dẫn con đi ăn ngon chịu không?”
“Con không cần! Con phải về nhà!” Triệu Đông Đông lớn tiếng ồn ào, không chút nào để ý tới lời dụ dỗ được ăn ngon.
“Con đi theo cô đến một nơi, xong việc cô liền đưa con về nhà.” Tần Nhã Lâm nhẫn nại hết mức.
“Không muốn không muốn! Con phải về nhà! Nha nha, con phải về nhà, ba ba ba ba, Tần thúc thúc, Tần ba ba, nha nha nha, Đông Đông phải về nhà…”
Bé oa oa khóc lên, mới đầu còn có hơi diễn trò, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng ‘thờ ơ không động lòng’ của người trước mặt, sự sợ hãi cùng cảnh giác trong lòng bé đã tăng đến cao độ.
“Nha nha nha nha, ba ba mau tới cứu Đông Đông, Đông Đông bị quái a di mang đi! Ba ba…”
Tần Nhã Lâm đau đầu, không để ý nhóc nữa, dặn dò tài xế tăng nhanh tốc độ.
Xe tại chạy tới cổng một căn biệt thự rộng lớn nằm lẻ loi trong một tiểu khu sang trọng thì dừng lại, cửa vừa mở ra, một người phụ nữ trung niên liền xông tới.
“Trời ạ, trời ạ…” Tần phu nhân khiếp sợ nhìn hài tử, nửa ngày vẫn nói không ra lời.
Tần Nhã Lâm nhu nhu mi tâm, “Mẹ, đừng quá kích động, cẩn thận chọc bé khóc nữa bây giờ.”
Lời còn chưa nói hết, tiếng khóc vừa dừng lại không bao lâu lại tiếp tục vang lên. Viền mắt của Tần phu nhân có chút đỏ, ôm lấy bé con vừa đi vào phòng khác, vừa hỏi: “Cháu ngoan không khóc, nói cho bà nội biết, cháu tên là Triệu Đông Đông sao?”
Triệu Đông Đông thấy bà trông hiền lành, liền hít mũi, khụt khịt đáp: “Dạ, bà, bà có thể gọi con là Đông Đông.”
Tần phu nhân không kiềm chế được vuốt ve khuôn mặt của bé, miêu tả ngũ quan nhỏ xinh của nhóc. Thật…quá giống. Cho dù mọi người đã bị Tần Mục Dương bá đạo yêu cầu xóa sạch sẽ tất cả hình ảnh phim chụp, nhưng là một người mẹ đã sinh ra rồi nhìn con mình khôn lớn, không có ai so với bà có thể nhớ rõ ngũ quan của con trai mình hơn hết.
Có lẽ là vì cuộc sống khó khăn từ nhỏ, nên Triệu Đông Đông dù đã gần sáu tuổi vẫn không cao cho lắm, trên mặt cũng không có nhiều thịt. Ngoại trừ cặp mắt kia không giống với con bà, thì những nơi khác đều tương tự với Tần Mục Dương khi còn bé, vô cùng thanh tú, vô cùng giống với con gái.
“Chuyện gì thế này, chuyện gì đã xảy ra…” Tần phu nhân lẩm bẩm vò tóc của bé, trong lòng là một mảnh kinh hãi.
Ràng buộc huyết thống đối một người mẹ như bà là phi thường nhạy cảm, bà thậm chí không cần làm giám định, đã cơ hồ có thể khẳng định đứa bé này là cháu trai của mình. (=,= ghê thật!)
“Nhã Lâm, con coi chừng Đông Đông hộ mẹ một lúc….” Tần phu nhân hốt hoảng đi lên lầu, từ trong ngăn kéo phòng ngủ lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
Từ trên xuống dưới nhà họ Tần, không có ai còn lưu giữ hình của Tần Mục Dương khi còn bé, nhưng Tần phu nhân vẫn lén giữ lại một tấm duy nhất trong chiếc hộp này.
Trong ảnh là Tần Mục Dương lúc bốn tuổi, khi đó, cha Tần hiếm thấy dành ra thời gian rãnh rổi dắt mẹ con họ đi chụp hình.
Lúc ấy Tần Mục Dương vừa mới bốn tuổi, tư liệu mà bà điều tra được cho thấy Triệu Đông Đông cũng đã hơn năm tuổi, nhưng vóc người của đứa bé này so với khi thằng con bà lên bốn cũng không sai biệt lắm.
Không khó để biết được cuộc sống mấy năm qua của Triệu Tịch ra làm sao, nếu như nói bà trước đây còn đối người trẻ tuổi này còn mang chút đồng tình, như vậy hiện tại chỉ còn lại một cơn lửa giận tràn đầy!
Hậu thế đối với gia tộc của bọn họ quan trọng như thế nào, không có ai so với bà rõ ràng hơn. Gặp tình trạng của Tần Mục Dương hiện tại lại như thế, Tần phu nhân cũng đã khuyên giải con trai hồi tâm đến nản lòng, hiện tại trời xanh lại đột nhiên bang cho bà một niềm vui bất ngờ.
Tần phu nhân chạy xuống lâu, nhanh tiếng dặn dò: “Lão Vương, đi đem xe lái ra trước cổng. Vương tẩu, liên lạc với bác sĩ Trần, chúng ta mau đến chổ hắn một chuyến. Nhã Lâm, con đem cháu ôm lên xe, mẹ đi gọi điện thoại!”
Từ ngày hôm qua, sau khi Tần đại tiểu thư trở về, toàn bộ bầu không khí trong căn nhà liền trở nên rất quái dị, bọn hạ nhân không dám phỏng đoán, đành phải nhanh chóng làm theo những gì bà chủ căn dặn.
Triệu Đông Đông hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vào lúc bé chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh ở căn nhà xa lạ này, thì lại đột nhiên bị người ôm lấy, lần thứ hai bị xách vào trong xe.
Bầu không khí rất ngột ngạt, cho dù bà bà đang ngồi bên cạnh nói chuyện rất ôn hòa, nhưng bé vẫn không cầm được cảm thấy hốt hoảng.
Bé sẽ bị bán đi sao? Bé sẽ bị đưa đến pháo đài đen tối của quái vật sao?
Triệu Đông Đông nhìn phong cánh lóe lên ngoài cửa sổ, yếu ớt khẩn cầu, “Bà ơi, con, con muốn về nhà, các ngươi đưa con về nhà được không? Ba ba con sẽ cho mấy người tiền, con còn có Tần ba ba, Tần ba ba của con rất lợi hại, ba sẽ cho các người rất nhiều rất nhiều tiền, bà đưa con về nhà, đưa con về nhà đi…”
“Tần ba ba?” Tần phu nhân sững sờ hỏi ngược lại, “Tần ba ba của con tên gọi là gì?”
Viền mắt của Triệu Đông Đông đỏ lên, nháy mắt mấy cái lại rớt xuống một khỏa nước mắt, Tần phu nhân đau lòng lập tức ôm lấy nhóc, “Xin lỗi xin lỗi, là bà nội không đúng, xin lỗi, bà sẽ không hỏi nữa.”
Bà chủ Tần gia luôn luôn khôn khéo nghiêm khắc, vào lúc này ngay cả nguyên nhân làm cho nhóc con khó chịu cũng không nắm bắt được, chỉ có thể bật thốt một tràng tiếng xin lỗi.
Tài xế cùng với Tần Nhã Lâm ngồi ở hàng ghế trước âm thầm than thở, không biết tiếp theo sẽ lại phát sinh chuyện gì đây.
Xe rất nhanh chạy đến cổng bệnh viện, đây cũng là nơi Tần phu nhân sinh con trước kia, mà người đi ra đón tiếp bọn họ không ai xạ chính là bác sĩ Trần-người chuyên phụ trách khám bệnh cho già trẻ lớn bé Tần gia.
Tần Mục Dương khi còn nhỏ đã từng xét nghiệm máu ở đây, hiện tại chỉ lấy máu của Triệu Đông Đông thử một chút liền có thể biết được kết quả.
Tần phu nhân đã không còn sự tao nhã của ngày trước, đành phải để cho Tần Nhã Lâm mang theo nhóc con đi lấy máu. Triệu Đông Đông dọc theo đường đi đều vô cùng không phối hợp, y tá gấp đến đầu đầy mồ hôi, suýt chút nữa đã đâm chệch kim tim, Tần Nhã Lâm sầm mặt lại, Triệu Đông Đông khóc càng lớn tiếng hơn, cuối cùng vẫn là Tần phu nhân chạy tới ôm lấy bé con, không ngừng nhẹ giọng thủ thỉ mới khiến cho bé bình ổn tâm tình lại một chút.
***
Tới gần giờ tan việc, Triệu Tịch mới nhận được điện thoại của bác Tôn. Cậu vội vàng chạy tới nhà trẻ, lão nhân gia hơn năm mươi tuổi mặt đã đầy nước mắt, không ngừng khom lưng xin lỗi cậu, khổ sở đến mức cả người đã run bân bật.
Triệu Tịch đã chạy thẳng một đường tới đây, hiện tại cậu chỉ cảm thấy đầu choáng váng vô cùng, khí tức cuồn cuộn trong ngực, làm cho cậu suýt chút đã cúi đầu nôn ra.
Bác Tôn không ngừng khoa tay múa chân, âm thanh đứt quãng miêu tả lại tình hình, “Cháu nó nói hai người các cậu hôm nay sẽ tới sớm, nên mới đứng ở ngoài chờ. Mắt của bác lại không nhìn rõ lắm, còn chưa kịp phản ứng, thì đã có một người trẻ tuổi xông ra, ôm lấy cháu bé đi mất…”
Nói tới chỗ này, ông tựa hồ lại cảm thấy hối hận hơn về sự lơ là của mình, ông tiếp tục cúi đầu, không ngừng xin lỗi: ” Triệu tiên sinh, thật sự rất xin lỗi cậu, nếu như cháu nó có xảy ra chuyện gì, bác, bác…”
Triệu Tịch đầu óc trống rỗng, lẩm bẩm hỏi, “Sau đó thì sao? Bác có nhớ mặt người đó không?”
Bác Tôn lắc đầu, “Quá nhanh, có một chiếc xe đã đậu sẵn ở ven đường, hắn ta trực tiếp ôm bé vào trong rồi lái đi…”
Thân thể Triệu Tịch hơi lung lay, đôi mắt khép hờ, tựa hồ không cách nào đứng thẳng. Phía sau đột nhiên có một đôi tay vươn tới đỡ lấy cậu, thấp giọng nói: “Còn biển số xe thì sao? Bác có nhớ được gì không? Loại xe đó trông như thế nào?”
Triệu Tịch hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, Tần Mục Dương liền gửi đến cậu một ánh mắt động viên.
“Biển số xe không thấy rõ, xe, xe màu đen, rất lớn…”
Tần Mục Dương sầm mặt lại, ôm sát cánh tay của Triệu Tịch, “Cháu biết rồi. Việc này cũng không trách bác được. Bác cứ yên tâm Đông Đông sẽ không sao đâu.”
Nói xong hắn liền ôm lấy Triệu Tịch rời đi. Còn chưa tới trước cửa xe, Triệu Tịch đột nhiên tránh khỏi tay hắn, lùi về sau hai bước, ánh mắt băng lãnh.
“Anh biết là ai làm đúng không? Là người nhà họ Tần, là mẹ của anh?”
Câu hỏi tuy là nghi vấn, nhưng khẩu khí lại là khẳng định.
Nhìn vẻ mặt bi thống của Triệu Tịch, Tần Mục Dương thở dài một tiếng, tiến về trước muốn kéo lấy tay của cậu, “Chắc là người nhà của anh, em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Anh nói thì hay lắm!” Triệu Tịch lớn tiếng rít lên, “Em làm sao coi như không có gì được? Bọn họ tại sao lại đột nhiên mang Đông Đông đi, đến cùng muốn làm gì? Tại sao không nói với em một tiếng mà đã mang con trai của em đi?”
Trên mặt cậu lúc này một điểm huyết sắc cũng không có, tinh thần gần như đã hỏng mất, cậu tuyện vọng nhìn người đàn ông ở đối diện, “A Dương, anh nói cho em biết, mẹ anh tại sao lại bắt con trai của em, bà ta muốn làm cái gì, có phải bà ta muốn cướp con khỏi em hay không?”
“Tiểu Tịch, em hãy nghe anh nói. Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì đâu. Đông Đông là con trai của em, cũng là con của anh, ai cũng không có quyền cướp Đông Đông khỏi chúng ta, em hiểu không?”
Rõ ràng, làm sao không hiểu được chứ? Sự kinh hoảng trong lòng Triệu Tịch càng lúc càng lớn. Tại sao bà ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, tại sao không nói một tiếng đã mang con đi…
Ngực đột nhiên nổi lên một cơn buồn nôn, cậu lập tức che ngực ngồi xổm xuống, phun tất cả những gì trong dạ dày ra ngoài.
Mấy ngày nay cậu ăn rất ít, mỗi lần vừa đặt mông ngôi vào bàn thì liền không còn khẩu vị, hiện tại trong bụng cũng không có đến một mẫu thức ăn, những thứ cậu nôn ra đều toàn là nước chua.
Tần Mục Dương sợ hết hồn, cuống quít ngồi xổm xuống ôm bờ vai của cậu, rồi vỗ nhẹ sau lưng đối phương.
“Khụ khục…” Triệu Tịch hoàn toàn không ngừng được, thân thể vô lực cơ hồ sắp té ngã ra đất, trước mắt chỉ còn lại một mảnh trắng toát, cậu hoảng hốt suy nghĩ chẳng lẽ mình sẽ nôn đến chết ngay tại nơi này sao?
Thân thể bỗng nhiên nhẹ hẫng, trực tiếp bị người bé ngang lên. Tần Mục Dương gật gật đầu với bác Tôn đứng cách đó không xa, rồi ôm người đi thẳng, đặt vào trong xe. Triệu Tịch nằm ở phía trên, giơ tay phải lên che lấy đôi mắt, trong chốc nước mắt trong suốt liền chảy ra.
Tần Mục Dương nhìn mà đau lòng muốn chết, hắn cúi đầu nhẹ hôn lên khóe mắt của cậu, Triệu Tịch lại quay đầu tránh đi.
“Tiểu Tịch…”
“Anh có chắc là con sẽ không có chuyện gì? Đông Đông sẽ trở về với em chứ?” Triệu Tịch lẩm bẩm hỏi hắn.
Tần Mục Dương cầm lấy tay cậu hôn hôn, đôi mắt chợt lóe một tia tàn nhẫn, “Anh bảo đảm, không ai có thể mang con của chúng ta đi!”
“Được.” Triệu Tịch nhắm mắt lại, dường như đã vô cùng uể oải.
“Trước tiên anh sẽ đưa em về nhà, chuyện này cứ để anh xử lý.”
Tần Mục Dương ngồi vào ghế trước, từ gương chiếu hậu quan sát người yêu nằm phía sau. Sắc mặt âm trầm đến mức đóng băng, không ai nhìn thấy tay hắn cơ hồ đã có chút run lên. Rõ ràng là rất muốn tăng tốc độ lên hơn một trăm tám mươi kilomet trên giờ, nhưng vì bận tâm người phía sau, hắn không thể không thả chậm tốc độ.
Lúc về đến nhà, Triệu Tịch vẫn chưa tỉnh, không biết là đang ngủ, hay là đã hôn mê. Khí trời tháng chín chỉ hơi se se lạnh, nhiệt độ của máy điều hòa trong xe cũng rất vừa phải, vậy mà cả người cậu đều đã ướt đẫm mồ hôi, phần tóc mái rối tung dính bệch ở trên trán, tô điểm cho cả khuôn mặt càng thêm tiều tụy.
Tần Mục Dương thở dài, cũng không đánh thức cậu dậy. Sau khi đưa người lên giường, dàn xếp ổn thỏa, hắn mới đứng ở cửa nhìn cậu thêm một lần, sau đó đi tới phòng khách gọi điện thoại, tiện đà cầm lấy chìa khóa xe xuống lầu.