Nhà lớn Tần gia cũng đang hỗn loạn tưng bừng, sau khi Triệu Đông Đông trở về từ bệnh viện đều không ngừng kêu khóc, một lúc gọi ba ba, một lúc lại quái dị gọi to Tần ba ba Tần thúc thúc.
Tần phu nhân cơ hồ đã chắc chắn về thân phận của đứa bé này, lần thứ hai nghe được danh xưng kia, trong lòng vẫn không nhịn được chấn động.
Đứa con trai mà bà đã nuôi nâng chăm sóc gần ba mươi năm qua, vậy mà lại nhẫn tâm lừa gạt bà như thế!
Thời điểm Tần Mục Dương đến đại trạch Tần gia, toàn thân đã bao phủ một lớp sát khí dày đặc, xe chạy thẳng vào vườn hoa của biệt thự, tiếng thắng xe chói tai không hẹn mà cùng làm cho mọi người trong phòng khách yên tĩnh lại.
Cửa không chút khách khí bị đẩy ra, ngay cả ngươi làm muốn nhận lấy áo khoác của hắn cũng bị trận thế này làm cho té ngã ra đất.
Tần Mục Dương một mặt âm trầm đi tới, trong phòng khách có chị gái và mẫu thân hắn đang ngồi trên sô pha, còn có mấy hạ nhân đúng xung quanh, và cả Triệu Đông Đông đang núp ở một góc sô pha không ngừng rơi nước mắt.
Từ ngoài cửa, Tần Mục Dương đã nghe thấy tiếng khóc của con trai, vào lúc này nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của nhóc, khóc đến nổi thở không ra hơi, đôi mắt sưng tơ đến mức cơ hồ không thể mở ra được. Trái tim của hắn giống bị người khác mạnh mẽ đâm vào một đao, cơ hồ sắp không khống chế được mà ra tay đánh người.
Triệu Đông Đông nghe được tiếng vang, khó khăn mở mắt ra, miệng hét lớn: “Ba ba ——!”
Bé vừa nha nha kêu vừa chạy tới, một đầu đập mạnh vào trong ngực của Tần Mục Dương, nước mũi nước mắt đều chét đầy lên áo hắn.
“Ba ba, nha nha nha, Tần ba ba , con muốn về nhá, con muốn gặp ba ba, con muốn về nhà…”
Âm thanh của bé đã khàn đặc, ôm chặt lấy cổ hắn như đang níu giữ cọng cỏ cứu mạng, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy đến mức sắp lả đi.
“Đông Đông ngoan, ba ở đây rồi, không có chuyện gì nữa, ba ba sẽ đưa con về nhà.”
Nói xong, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn chị gái cùng mẹ mình, quay người liền muốn đi.
“A Dương!” Tần đại tiểu thư lên tiếng gọi hắn, âm thanh mơ hồ mang theo bất mãn, “Em đang làm cái gì? Nếu đã trở lại thì mau ngồi xuống, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng.”
Tần Mục Dương xoay người, ánh mắt lạnh nhạt, “Nói chuyện gì?”
“Nói chuyện gì?” Tần phu nhân đột nhiên đứng lên, chỉ tay về phía Triệu Đông Đông, “Con hỏi mẹ muốn nói chuyện gì? Đứa bé này là ai? Con không dự đỉnh giải thích gì với mẹ sao?”
Bà nhìn khuôn mặt lạnh như băng của con trai, vô cùng thất vọng, “Nếu như không phải chị con vô tình nhìn thấy đứa nhỏ này, thì chúng ta đã cơ hồ không biết đến sự tồn tại của nó.”
“A Dương, nó là con cháu của Tần gia, mặc kệ mẹ của nó là ai, con cũng không nên để cháu của mẹ lưu lạc ở bên ngoài…”
“Bé là con trai của con.” Tần Mục Dương nhàn nhạt đánh gãy lời bà, “Cũng là con của Triệu Tịch, bé là con trai của chúng con. Cùng Tần gia không hề có một chút quan hệ.”
Hắn không do dự nữa, kéo cửa ra liền rời đi. Lưu lại Tần phu nhân với vẻ mặt ngạc nhiên hết sức, cùng với Tần đại tiểu thư cũng một mặt bất đắc dĩ.
“Ba ba…” Triệu Đông Đông vùi ở trong ***g ngực của hắn, âm thanh yếu ớt.
“Không sao rồi, chúng ta về nhà.” Tần Mục Dương hôn hôn cái đầu nhỏ của con, đem thân thể con trai càng ôm chặt hơn.
Lúc lên xe, con trai vẫn không rời khỏi người hắn, vừa mới phóng tới chỗ ngồi, vẻ mặt nhóc liền đầy hoảng sợ như sắp khóc tới nơi.
Tần Mục Dương suy nghĩ một chút, lái xe đến trước cổng tiểu khu, dừng ở lối đi nhỏ. Sau đó rút chìa khóa, xuống xe, trực tiếp ôm con trai đi bộ xuống dưới núi.
Đây là một khu biệt thự xa hoa nằm ở vùng ngoại thành, bình thường đều chỉ có xe riêng lui tới, nên ít nhất phải đi bộ gần nửa tiếng xuống chân núi, mới có thể bắt được xe bus hay taxi.
“Tần ba ba…” Triệu Đông Đông nhìn khung cảnh chung quanh, sự sợ hãi trong đôi mắt đã tiêu tán không ít, nhìn nhìn xung quanh, “Nơi này thật là đẹp, thật đẹp.”
Bé vừa phát biểu cảm nhận trong lòng, vừa nhẹ xoay cổ xem xét tứ phía.
Tần Mục Dương buồn cười, thân mật điểm chóp mũi của nhóc, “Thích không? Nếu con thích, Tần ba ba cũng sẽ mua cho con một căn nhà, chúng ta cùng ba ba con, ba người sẽ sống cùng nhau ở đây.”
“Ồ, có thật không?” Triệu Đông Đông kêu to, nhưng đầu lại lập tức gục xuống, “Nhưng mà…mấy căn nhà này rất đắt chúng ta không có đủ tiền mua…”
Trong nhận thức của bé, căn nhà lớn như vậy, xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ rất đắt. Bé không dám khẳng định ba ba sau khi nghe được chuyện này có vui hay không.
Tần Mục Dương cười ha ha, “Không sao.” Hắn nhìn vào đôi mắt của con, nghiêm túc nói: “Đông Đông, con phải nhớ kỹ một chuyện. Trên đời này, trừ ba ba của con ra, cha chính là người thân thiết với con nhất, con có thể làm nũng với cha, có thể hỏi ba mua cho con bất kì thứ gì, quan hệ của chúng ta…rất thân mật, con hiểu chưa?”
Triệu Đông Đông nghiêng đầu, lộ rõ biểu tình không hiểu.
Tần Mục Dương bất đắc dĩ, thở dài, “Con có hai người ba ba, cha cũng là ba ba của con, ba ba cùng hài tử, không phải là người thân cận nhất sao?”
“Nhưng mà…” Mọi người đều chỉ có một người ba thôi nha.
Tần Mục Dương nhìn ra ý nghĩ của nhóc, cười ha ha, hiếm thấy trêu đùa, “Ừm… Con có thể thử gọi ba con là —— mụ mụ.”
Hắn vô tội đưa mắt, “Vậy không phải là con đã có một người ba và một người mẹ rồi sao?”
“Nhưng là, nhưng là…” Hai mắt Triệu Đông Đông đã nổ đom đóm, có chút bị xoay vòng đến sắp hôn mê.
“Đông Đông của chúng ta là một đứa nhỏ may mắn, những người bạn nhỏ khác đều không có phúc khí như con, cho nên con mới có hai người ba nha.”
Tần Mục Dương tiếp tục đùa nhóc, tâm tình Triệu Đông Đông bì dời đi chổ khác, nhướng mày lên bắt đầu suy tư đến việc có nên gọi Triệu Tịch là mẹ không.
Bởi không có lái xe, hai cha con loay hoay ở chân núi một hồi mới tìm được một chiếc xe taxi đã chờ đầy khách. Tần Mục Dương ra giá tiền gấp đôi, tài xế liền không thèm nhín đến sắc mặt bất mãn của vị khách đằng sau, sảng khoái mời hai vị khách quý vào ngồi.
Kết quả lúc hai nguồi về đến nhà đã là hai giờ sau. Mới vừa vào cửa liền nghe được âm thanh nôn mửa mơ hồ, Tần Mục Dương biến sắc, đem con buông ra, nhanh chóng đi tới phòng vệ sinh, quả nhiên Triệu Tịch đang yếu ớt tựa người vào bồn rữa súc miệng.
“Đến cùng là làm sao vậy? Có phải là dạ dày xảy ra vấn đề không, hay là để anh đưa em đến bệnh viện.” Sắc mặt Tần Mục Dương đã vô cùng không dễ nhìn, vội lấy khăn mặt cho cậu.
Triệu Tịch xua tay, “Không có chuyện gì. Đông Đông đâu?”
Tần Mục Dương chỉ chỉ phòng khách, “Ở bên kia.”
Triệu Tịch vội vàng đi ra ngoài, trên đường còn thiếu chút bị quả bóng của con trai làm vấp ngã. Tần Mục Dương dở khóc dở cười, cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Đông Đông, Đông Đông…” Triệu Tịch ngồi xổm người đem con trai ôm vào trong ngực, thanh âm nghẹn ngào.
Cảm xức đã bình ổn được một lúc của Triệu Đông Đông lập tức bị ba mình lôi kéo trở ra, mếu máu, “Ba ba…”
Nước mắt từng viên từng viên rớt xuống, vai nhỏ cũng run lên từng đợt.
“Con ngoan, bé ngoan của ba.” Triệu Tịch không ngừng xoa xoa mặt của bé, giúp con lau nước mắt, miễn cưỡng kéo ra mộ nụ cười, “Bảo bối của ba ba giỏi quá, không có chút nào sợ hãi hết.”
“Nha nha nha, Đông Đông không sợ, không có chút nào sợ!” Triệu Đông Đông một bên khóc một bên lặp lại, cũng giúp Triệu Tịch lau nước mắt. Cảm xúc của hai phụ tử đều không ngừng được, quả thực là có khuynh hướng sắp khóc đến khi trời long đất lỡ.
“Được rồi, không sao rồi, hai người đừng khóc nữa.” Tần Mục Dương vô cùng bất đắc dĩ, một lớn một nhỏ ở trước mặt đang ôm nhau thành một đoàn than khóc, tâm tư vốn cứng rắn của hắn hiện tại cũng đã mềm nhũn như bánh mì nhúng nước.
Triệu Tịch hít sâu một hơi, vỗ vỗ ngực ho khan một tiếng, lúc đứng dậy, khung cảnh chung quanh đột nhiên tối đen, cậu ôm tâm trạng kinh hãi, không khống chế được xiêu vẹo lảo đảo.
Tần Mục Dương sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cậu.
“Tiểu Tịch?”
Triệu Tịch nhắm hai mắt nằm ở trong ***g ngực của hắn, trong đầu chỉ còn lại một mảnh ong ong ong rất khó chịu, đầu vừa nhức lại vừa đau, ngực cũng ngộp đến sắp không thở nổi.
“Khá hơn chưa? Anh đi gọi Cao Nham qua đây.” Thần sắc của Tần Mục Dương đầy vẻ lo lắng.
Triệu Tịch bắt lấy tay hắn. Tần Mục Dương không chìu theo ý cậu, vội gỡ tay đối phương đi lấy điện thoại.
“A Dương.” Triệu Tịch trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt cầu xin, “Đừng gọi người khác tới, Đông Đông vừa trở về, chúng ta nên làm gì đó ngon ngon cho con ăn, bảo bối, bảo bối đói bụng rồi…”
Triệu Đông Đông mạnh mẽ gật đầu, “Đói bụng, đói bụng. Bà cho Đông Đông đồ ăn, Đông Đông cững chưa hề đụng vào đó!”
Bé kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ thật cao, chờ ba ba biểu dương mình.
Triệu Tịch lại không nói gì, sờ sờ mặt con, trong mắt dẫn theo vài điểm đau thương.
Tần Mục Dương nhu nhu mi tâm, “Được rồi. Vậy Đông Đông phải ở bên cạnh chăm sóc ba ba, cha vào trong làm cơm.”
Hai cha con đợi hắn đi xong liền ôm chặt lấy nhau, ba hôn con một chút con hôn ba một cái. Triệu Tịch ngẩng mặt nằm trên ghế sa lông, Triệu Đông Đông liền nằm bẹp trên ngực cậu, chu chu miệng nhỏ kể lại ‘cuộc gặp gỡ bất ngờ’ vào chiều nay của mình .
Tay Triệu Tịch dần dần dừng lại, trên mặt không còn biểu tình, có chút cứng ngắc không biết làm sao.
“Ba ba!” Triệu Đông Đông dùng đôi mắt đã sưng đỏ đến mức khó xem trừng cậu một cái.
Triệu Tịch sững sờ, giây tiếp theo liền đau lòng chua xót, “Sao lại sưng to đến như vậy, đợi lát nữa cơm nước xong ba ba sẽ xoa xoa cho con.”
“Ân ân.” Triệu Đông Đông gật đầu, tiếp tục kéo ba ba kể chuyện.
Nấu xong cơm tối, Tần Mục Dương lại đem bát đũa thức ăn bày hết lên trên bàn, nhưng chỉ thấy có mỗi Triệu Đông Đông đang ngồi trên ghế.
“Ba ba con đâu?” Tần Mục Dương hỏi.
“Đi ngủ rồi!” Triệu Đông Đông chỉ tay về phía phòng ngủ.
Tần Mục Dương cau mày đặt đũa xuống, đi tới phòng ngủ, bên trong lẳng lặng như tờ, tựa hồ còn có thể nghe được cả tiếng hít thở đều đặn của Triệu Tịch.
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, Triệu Tịch trong khoảng thời gian này dường như rất dễ mệt mỏi, tình hình sức khỏe cũng kém cực kì. Hắn nghĩ, có lẽ mình nên cứng rắn đem người đến bệnh viện khám qua một lượt mới được.
Quyết định xong, hắn liền đóng cửa lại, đi tới phòng khách bới một chén cơm đầy cho Đông Đông, sau lại quay vào nhà bếp nấu cháo. Khẩu vị Triệu Tịch gần đây cũng nhạt miệng hơn, đồ ăn hơi có mùi nặng chút cậu đã không chịu ăn. Ngược lại, hai ngày trước, lúc hắn nấu điểm tâm cháo với dưa muối, cậu lại rất chịu khó ăn đến hết.
Cảm thán khẩu vị của người yêu càng lúc càng quái dị trong lòng, hắn vẫn không quên chấp hành nhiệm vụ lấy cái muôi khuấy nồi cháu, một bên còn phải dựng thẳng tai, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Triệu Đông Đông đem cái muỗng gõ vang đến động trời, hiển nhiên là đang ăn rất vui vẻ.
Tần Mục Dương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ có nên chuyển trường cho con trai, hoặc là, nên chọn trước một trường tiểu học tương đối tốt cho con một chút.
Chuyện ngày hôm nay, có một lần, sẽ có lần thứ hai. Tần phu nhân đã biết thân phận của Đông Đông, đối với thằng con trai không có ý định kết hôn là hắn, thì đứa cháu này đại khái chính là hy vọng duy nhất của bà.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng mẹ hắn sẽ dùng những thủ đoạn nào để cướp Đông Đông vào tay bà trong tương lai.
Tần Mục Dương cảm thấy dị thường đau đầu, có lẽ.. sẽ lại là một hồi sóng gió nữa đây. Thân phận cụ thể của Đông Đông, hắn dù sao cũng nên điều tra ra trước mẹ mình một bước.
Hơn mười một giờ khuya Triệu Tịch mới tỉnh lại, bụng đói đến kêu ùng ục, người bên cạnh như nghe thấy động tĩnh lập tức vươn người dậy, mở đèn bàn lên.
“Làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?”
Sắc mặt Triệu Tịch ửng đỏ, “Không có chuyện gì, có chút đói bụng. Anh ngủ tiếp đi, em đi rửa mặt một chút.”
Cậu vừa ngồi dậy định xuống giường, Tần Mục Dương liền vội ngăn lại, không nói một lời mở cửa đi ra. Cháo dưới nhà bếp vẫn còn khá nóng, hắn múc vào nữa bát, rồi bê vào phòng ngủ.
Triệu Tịch nhận lấy, ánh mắt rõ ràng sáng lên một chút, tiện đà miệng cũng mở lớn uống hết một ngụm.
Cháo nấu không quá nồng, nhưng dưa muối bỏ vào so với trước đây còn nhiều hơn. Lúc Triệu Tịch ăn xong bát cháo còn chưa tới hai phút.
Tần Mục Dương có chút sững sờ.
“Còn nữa không?” Triệu Tịch lúng túng, chờ đợi nhìn hắn.
“Khụ, còn nhiều lắm.” Tần Mục Dương thu hồi ánh mắt, nghẹn cười đi nhà bếp múc tiếp cho cậu.
Lần này múc đầy bát, Triệu Tịch sờ sờ bụng, liền rột rột rót hết vào miệng, cuối cùng còn liếm môi, còn chưa mở miệng đã bị đối phương cự tuyệt.
“Ngày mai hãy ăn tiếp. Buổi tối ăn quá nhiều sẽ không tốt cho tiêu hóa.”
Tần Mục Dương bưng mâm không phóng tới nhà bếp, rồi nhanh chóng trở lại giường ngủ. Triệu Tịch vò bụng, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm nay em ăn cũng không được bao nhiêu, ăn nhiều một chút cũng đâu có sao.”
“Ái chà chà.” Tần Mục Dương lần này thật sự cười ha hả, đem người ôm qua, mò bụng của cậu, “Tiểu Tịch của anh lúc nào đã biến thành chú heo tham ăn rồi, hơn nửa đêm còn muốn ăn nhiều như vậy?”
Triệu Tịch không nói nữa, đánh rớt tay hắn, nằm xuống, “Buồn ngủ, ngủ.”
Tần Mục Dương hôn cậu vài cái, âm thanh ôn nhu, “Hảo, ngủ ngon.”
Hai người dựa vào nhau, chìm vào giấc mộng.