Sau khi Tần Mục Dương bưng cháo tiến vào, Triệu Tịch dựa vào đầu giường ăn được gần nữa bát. Nói là đói bụng, cậu đích xác cảm thấy như vậy, nhưng lúc ăn vào lại không hề có chút khẩu vị.
“Không hợp miệng sao? Không đúng, anh nấu giống y mấy lần trước cơ mà?” Tần Mục Dương tiếp nhận bát, vô cùng nghi hoặc.
Triệu Tịch cũng không giải cho hắn, vào tình huống lần trước cậu chưa nhận được sự đãi ngộ như thế này, cũng không có tâm tình đi quan tâm khẩu vị có thay đổi hay không.
“Không có chuyện gì, lát nữa đói bụng em lại ăn tiếp.” Triệu Tịch trấn an hắn như thế.
Tần Mục Dương đặt chén xuống, than thở một hơi, sờ sờ trán của cậu, lại tự sờ trán của mình, cuối cùng mới hơi yên lòng ôm người vào trong lòng, vòng tay ra sau vuốt vuốt lưng đối phương.
“Em làm anh sợ muốn chết, em có biết lúc anh trở về không nhìn thấy ai trong nhà, anh đã hoảng sợ đến mức nào không? Anh đã nghĩ mình hết hi vọng rồi, đời này phải sống kiếp cô đơn cho đến khi chết. Thực sự là rất khủng khiếp…”
Triệu Tịch không lên tiếng, Tần Mục Dương tiếp tục nói: “Anh trước đây đã từng nói với em, anh muốn trị cho dứt cái tính biệt nữu này của em. Cho nên, anh cảm thấy mình nên nghiêm túc, trịnh trọng thanh minh với em thêm một lần nữa.”
Triệu Tịch khẩn trương lên, nháy mắt nhìn cằm của hắn.
Tần Mục Dương cười, nâng mặt cậu lên, “Em đã đáp ứng sống cùng anh, đúng hay không?”
Triệu Tịch gật đầu.
“Cũng đã đồng ý với anh, bất luận có chuyện gì, em cũng phải nói ra hết, không thể trốn tránh, đúng hay không?”
Triệu Tịch do dự, lại gật đầu.
“Như vậy ——” Tần Mục Dương trừng phạt cắn mạnh lên môi cậu một cái rồi thả ra, “Vậy lần này là chuyện gì? Tại sao không chờ anh trở lại, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà. Ngay cả việc để anh kinh ngạc em cũng không thể chấp nhận sao? Tiểu Tịch, em quá vô tình với anh rồi!”
Triệu Tịch cúi đầu, khàn giọng nói: “Em không có như vậy, em cho là anh…”
“Cho là anh không cần em, không cần Đông Đông? Hay là em nghĩ, anh xem em là quái vật, hả?”
Triệu Tịch mím môi không nói lời nào.
“Xin lỗi.” Tần Mục Dương lần nữa áy náy nói, “Thật sự xin lỗi. Anh lẽ ra nên gọi điện nói cho em trước. Lúc lên máy bay anh phải tắt điện thoại, đến bên kia chưa tới hai giờ anh đã quay trở về, trong đầu chỉ toàn là ý định muốn làm rõ chuyện này, nên đã không chú tâm đến cảm nhận của em, thật sự rất xin lỗi.”
Triệu Tịch lắc đầu, “Không sao, giờ cũng đã ổn rồi.” Đối phương có thể trở về, có thể tiếp nhận bọn họ, đây đã là chuyện may mắn nhất đối với cậu hiện tại.
Tần Mục Dương lại không hài lòng, “Không nên dùng ngữ khí như vậy, anh không thích. Tiểu Tịch, em đã quá bi quan, em đã không có tự tin vào chính mình, cũng không chịu đặt niềm tin vào anh.”
Khẩu khí của hắn dần trầm xuống, “Anh thừa nhận, ngay lúc đó anh thật đã rất khiếp sợ, sợ hết cả hồn. Nhưng đó vẻn vẹn chỉ là phản ứng đơn thuần khi lần đầu nghe được chuyện này, không phải đối với em, đối với con, em hiểu chưa? Tình cảm của chúng ta đã trải qua biết bao khó khăn, anh mới có thể cùng em đi đến bước này, anh làm sao có thể vì vậy mà bỏ rơi em? Em thật là khờ quá đi!”
“Ừm…” Triệu Tịch nỉ non nhúc nhích đầu một chút, cầm lấy tay hắn, mềm nhẹ đặt lên bụng của mình, “Em vẫn chưa xác định, thế nhưng có thể…chúng ta sẽ có một đứa con nữa, em, anh…”
“Anh rất vui vẻ.” Tần Mục Dương ngăn chặn môi của cậu, tay phải nhẹ nhàng xoa lên nơi mềm mại kia, “Nếu như đúng là hài tử, anh đương nhiên sẽ rất vui mừng. Em xem, anh vốn yêu thích đàn ông, đã sớm không dám nghĩ đến chuyện có con rồi. Một mình Đông Đông đã đủ khiến anh hạnh phúc, anh cũng không muốn đi điều tra người đã sinh ra con là ai, hiện tại, em lại muốn tặng cho anh một món quà quý giá như vậy, anh sao có thể không vui được cơ chứ?”
Hắn thấp giọng cười rộ lên, nhiệt độ nơi bụng của Triệu Tịch đặc biệt cao hơn những nơi khác, Tần Mục Dương vuốt vuốt một hồi đột nhiên nói: “Bởi anh cứ tự hỏi tại sao chổ này lại mập lên đến như vậy.”
Đây chính là cảm giác hắn nhận ra được khi ôm cậu ngủ mỗi buổi tối.
Triệu Tịch không nói, bỏ tay của hắn ra, “Chớ có sờ nữa, em khó chịu.”
Vừa nghe hai từ “Khó chịu”, Tần Mục Dương liền hoang mang lo sợ, “Khó chịu? Làm sao đột nhiên khó chịu? Vừa không phải còn rất tốt sao? Không phải chứ, anh mới sờ có mấy cái mà đã xảy ra vấn đề rồi?” Lẽ nào sau này hắn cũng không thể sờ bụng của vợ yêu? Tần Mục Dương có chút buồn rầu nghĩ.
Triệu Tịch cũng không rõ cho lắm, tự mình sờ sờ vài cái, do dự nói: “… Có chút trướng trướng.” Còn có chút đau, nhưng không phải rất nghiêm trọng, mấy ngày nay cậu thường sẽ như vậy, cậu không biết nên xem đây là một vấn đề không tốt hay không.
Tần Mục Dương lại không yên tâm như vậy, lập tức đi ra ngoài điện thoại cho Cao Nham, vội vội vàng vàng đem tình huống bên này nói ra. Cao Nham cũng không phải bác sĩ chuyên khoa sản, làm sao biết mấy chuyện lặt vặt này được, thế nhưng, bụng căng trướng thế này cũng không phải chuyện tốt lành gì đi?
Vì vậy bác sĩ Cao đành phải suốt đêm gọi điện thoại cho đàn em kiêm lão bà tương lai của mình, đồng thời sử dụng tất cả các kiểu kỹ năng làm nũng bán manh, cuối cùng mới chốt được thời gian ngày mai đem hai người họ tới.
Trái tim của Tần Mục Dương rốt cục đã được thả về đúng vị trí, lơ đãng mò cái trán…đều đã ra đầy mồ hôi.
Cái cảm giác này…thật rất kỳ quái a!
Tần nhị thiếu có chút bất mãn xem nhẹ ánh mắt nghi hoặc của Triệu Đông Đông, tận lực ra vẻ tự nhiên trở lại phòng ngủ.
Triệu Tịch thấy sắc mặt của hắn có hơi tái lại, cũng khẩn trương lên, “Làm sao vậy? Đã xảy ra vấn đề gì sao? Hay là, hay là…”
“A? Hả, không có, không có.” Tần Mục Dương lúng túng một chút, ho nhẹ, “Cao Nham đã sắp xếp xong xuôi, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra, sẽ không có chuyện gì, em yên tâm đi!”
“Ồ.” Triệu Tịch nhắm mắt, nhu nhu đầu, ngáp một cái.
“Mệt rồi sao? Buồn ngủ?”
Triệu Tịch gật đầu, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đồng hồ…còn chưa tới tám giờ nữa.
Triệu Tịch ngượng ngùng tiến vào chăn, cũng không giống tối hôm qua lăn qua lộn lại trằn trọc, cậu cơ hồ vừa mới dính gối liền đã ngủ say.
Mà ở bên cạnh, Tần nhị thiếu nhìn thấy người yêu nhanh chóng chìm vào trạng thái ngủ mê, hắn sờ mũi một cái, cũng cảm thấy sự mệt mỏi đang lan tràn trong cơ thể, liên tục ba mươi mấy tiếng làm việc không nghỉ ngơi, hắn cũng rất muốn đi ngủ à!
“Ba ba, Tần ba ba ——” Triệu Đông Đông đứng ở cửa nhỏ giọng gọi hắn.
Tần Mục Dương mới ngáp được nửa cái liền giật mình, nha…hắn còn phải làm vú em nữa, còn có một tên nhóc con chờ hắn chăm sóc…
Ngày hôm sau, Triệu Tịch theo định kì khoảng hơn năm giờ, liền dựng dậy bò vào phòng vệ sinh ói một chuyến. Tần Mục Dương mới đầu còn hơi kinh hãi, tiếp sau liền híp mắt hối hả bò dậy thuận lưng cho người yêu, vắt khô khăn, lau mặt, một chuỗi động tác cho dù nhắm mắt hắn cũng có thể làm được.
Đến sáng sớm gần chín giờ, Cao Nham điện thoại tới, bảo đã đến dưới lầu nhà họ.
Trường học của Triệu Đông Đông đã được nghĩ từ hôm qua, mà sự tình hiện tại lại xảy đến quá gấp gáp, nhóc con chỉ có thể cùng đi với người lớn đến bệnh viện.
Bầu không khí trên xe tương đối nghiêm túc, Triệu Tịch mặt ngoài bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay được Tần Mục Dương nắm chặt đã đổ đầy mồ hôi. Thật lòng, cậu vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Cao Nham cũng không giống như thường ngày trêu chọc cậu nữa, chỉ tình cờ hỏi Triệu Đông Đông vài câu, sau đó liền từ gương chiếu hậu quan sát đôi uyên ương khổ mệnh đằng sau, thỉnh thoảng còn len lén ngắm trộm bụng Triệu Tịch.
Đến bệnh viên, Diêu Vũ Quân đã chờ sẵn ở cửa. Cô cùng học một trường đại học với Cao Nham, so với hắn thì nhỏ hơn một lớp, hai người mới quen biết được hai năm thì Cao Nam liền tốt nghiệp đi du học, cả hai cũng vì thế mà gián đoạn liên lạc đến mấy năm. Sau đó Cao Nham rốt cục về nước, bắt đầu con đường dài dằng dặc truy đuổi lão bà nhà mình.
Đương nhiên, những thứ này đều do Tần Mục Dương phân tích ra. Bên phía Cao Nham lại giải thích rằng: Tiểu học muội sau khi bị tôi bỏ rơi lại chạy tới theo đuổi tôi đó!
Vóc dáng Diêu Vũ Quân không cao, vô cùng thanh tú, ở thành thị phương bắc này, nơi mà mọi người đều có chiều cao trung bình cỡ một mét sáu mươi lăm trở lên, cô lại càng trông nhỏ nhắn đi rất nhiều, dường như có vẻ giống với phụ nữ ở quê hương của Triệu Tịch hơn.
Cậu vừa gặp đã có ấn tượng rất tốt với người con gái này.
Diêu Vũ Quân nhìn thấy mọi người bước tới, cũng không thể hiện thái độ quá thân mật, càng không biểu hiện sự hiếu kì gì, nhìn ra được cô là một người có giáo dưỡng rất tốt.
“Tần thiếu gia, Triệu tiên sinh.” Cô gật đầu chào hỏi, nhưng không hề liếc mắt nhìn Cao Nham, dẫn mấy người đi vào.
“Phụ nữ luôn hẹp hòi như vậy.” Cao Nham bất mãn theo ở phía sau, còn có thêm bạn nhỏ Triệu Đông Đông bị mọi người quên lãng, hai chú cháu nương tựa lẫn nhau, lẽo đẽo đi theo sau mông người ta.
Phòng kiểm tra đã sớm xin được phép sử dụng, trong hành lang cũng không có mấy người. Diêu Vũ Quân dùng chìa khóa mở cửa, rồi nhanh như chớp đóng lại trước khi Cao Nham kịp đặt chân vào phòng.
“Anh cũng phải giúp đỡ mọi người nữa chứ!” Cao Nham kêu to, “A Dương, cậu nói có đúng hay không!?”
“Ba ba.” Triệu Đông Đông cũng tuột lại ở cửa tha thiết mong chờ.
Biểu tình của hai người trông vô cùng đáng thương, Triệu Tịch trong lòng mềm nhũn, “Cô có thể cho bọn họ vào được không?”
Lúc Cao Nham cùng Triệu Đông Đông cùng tiền vào, Tần Mục Dương đi tới dặn dò, “Đông Đông, ba ba có chuyện phải làm, con chờ chúng ta một chút nha, con phải ngoan ngoãn nghe lời, không được quậy phá đó!”
Triệu Đông Đông nghe lời răm rấp gật đầu, “Ân ân.”
Tần Mục Dương hài lòng sờ đầu bé, Cao Nham mắt nhìn thẳng ngồi ở một bên, bất động. Tần Mục Dương nhìn hắn một chút, liền không nói gì.
Diêu Vũ Quân ra hiệu cho Triệu Tịch nằm lên trên giường, Triệu Tịch còn có chút mâu thuẫn trong lòng, do dự một hồi lâu, mới bị Tần Mục Dương tha tới.
Vừa vén áo lên, mọi người còn không cảm thấy gì, Diêu Vũ Quân đã trước tiên hít vào một hơi.
Cô lấy tay ấn ấn vài nơi trên bụng Triệu Tịch, “Có cảm giác không? Anh có thấy đau hay không?”
Triệu Tịch cảm thụ một chút, “Hoàn hảo, không có đau lắm.”
“Ừm. Chờ lát nữa em sẽ dùng cái này bôi lên da của anh, nhẫn nại một chút, thứ này có hơi lạnh.”
Triệu Tịch gật đầu. Diêu Vũ Quân mang găng tay vào đem thuốc xoa đều lên bụng cậu. Triệu Tịch run một cái, Tần Mục Dương bên cạnh lập tức khẩn trương run rẩy theo
“Thả lỏng, chớ khẩn trương.” Lời này ngoại trừ nói với người trên giường, còn dùng để trấn an ba người đang mon men ở kế bên.
“Khụ.” Cao Nham vội ho một tiếng, ôm Triệu Đông Đông rút đầu về.
“Trời ạ…” Diêu Vũ Quân đột nhiên kinh hô thành tiếng, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Mọi người theo tầm mắt của cô nhìn sang, chỉ thấy màn hình vừa rồi con đen như mực, giờ khắc này đã hiện lên hình ảnh, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mọi người vẫn có thể quan sát được một vật thể đang chuyển động, theo động tác di chuyển của Diêu Vũ Quân, điểm nhỏ kia cũng động đậy một chút.
“Bác sĩ Diêu…” Tần Mục Dương khô khốc gọi, “Đó, đó là là…”
Hiếm thấy Tần nhị thiếu luôn luôn lạnh lùng tự tin cũng nói lắp, Cao Nham thu hồi khiếp sợ, đi tới vỗ vai của hắn.
“Chúc mừng cậu, được làm cha nữa rồi nha! Đúng là một đứa trẻ đó!”
Tuy hắn không thuộc chuyên khoa phụ sản, nhưng hắn vẫn có thể xem hiểu được những hình ảnh trên màn chiếu. Chấm nhỏ có hình dạng tương tự trẻ sơ sinh lại chưa phát triển hoàn toàn kia, lại chính là thai nhi lẽ ra nên nằm trong bụng của nữ nhân a!
Biểu tình của Diêu Vũ Quân càng thêm nghiêm túc, đem ảnh in ra, đưa cho Triệu Tịch.
“Đứa bé đã được13 tuần. Hai người quá không cẩn thận, thai nhi đã dần thành hình, nhưng thân thể người lớn lại kém cỏi như thế, thai nhi còn chưa mất đi đúng là kỳ tích.”
Tác phong nói chuyện trước giờ của cô vốn luôn khá bình tĩnh, đối Tần Mục Dương cũng luôn luôn lễ phép. Mà giờ khắc này thiên tính bác sĩ không kiềm được mà bốc phát, làm cho cô có chút không khống để được lên tiếng la rầy.
Cô chỉ vào bụng Triệu Tịch, “Biến hóa rõ ràng như vậy, hai người cũng không phát hiện ra sao? Còn có anh, Triệu tiên sinh, Cao Nham nói anh đã sinh một đứa con rồi, làm sao vẫn là như kẻ không có kinh nghiệm như thế? Đã 13 tuần! Hơn ba tháng rồi! Hài tử đều đã thành hình, các ngươi mới chạy đến làm kiểm tra, em thật không biết cha mẹ bây giờ có phải là đều không cẩn thận như vậy không?”
Tiếng nói của cô rất băng lãng, nhưng tay vẫn cẩn thận lau dung dịch trên bụng Triệu Tịch.
Tần Mục Dương từ lâu đã đơ người, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bụng Triệu Tịch, quả thật là có chút không thể tin được, thế nhưng, thế nhưng…hắn làm sao biết được người yêu của mình đã mang thai, không phải là đau bao tử sao?
Tần nhị thiếu cảm thấy được có chút vô tội a, đáng thương để cho nữ bác sĩ còn nhỏ hơn hắn gần hai tuổi lên tiếng giáo huấn.
“Hơn ba tháng sao?” Triệu Tịch đột nhiên lên tiếng hỏi.
Diêu Vũ Quân thả áo của cậu xuống, “Ừm.”
Triệu Tịch cầm tấm hình kia lên xem, hài tử chỉ mới vừa mới thành hình, không nhìn ra được giới tính. Bảy năm trước cũng vậy, sau khi cậu đưa bà sang nước Mỹ chữa bệnh, con trai lúc đó cũng đã gần bốn tháng. Trọng lúc vô tình té xỉu trên hành lang bệnh viện được Giang Phàm đỡ lấy, cậu thế mới biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ.
Ba tháng, ba tháng… Triệu Tịch nhẹ nhàng nhìn ngắm, viền mắt không tự chủ liền ướt át. Giống như có thần giau cách cảm, cậu ngẩng đầu, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt của Tần Mục Dương.
Nam nhân đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn ngắm chấm nhỏ trên hình, “A, thoạt nhìn rất xấu a, giống như người ngoài hành tinh a.”
Triệu Tịch bị hắn chọc cho nở nụ cười, “Con mới ba tháng, làm sao mà biết xấu đẹp cho được.”
“Há, như vậy a.” Tần Mục Dương nghe lời nói phải, cúi người hôn cậu một cái, “Cám ơn em, bảo bối của anh.” Cám ơn em đã tha thứ cho anh, cám ơn lúc trước đã sinh Đông Đông ra…cũng cảm ơn em đã trở về bên cạnh của anh.
Sống ba mươi năm cuộc đời, Tần Mục Dương tuy không phải chưa từng trải qua chuyện kinh thiên động địa, nhưng lần này thật sự là quá vô thường. Như giờ khắc này, hắn đang bị bác sĩ lôi ra, căn dặn một đống chuyện cần chú ý trong thời gian mang thai, trong đầu hắn ngoại trừ ngỗn ngang tên những món ăn thức uống rườm rà phức tạp thích hợp cho người mang bầu, thì căn bản không còn chổ để nhét những thứ khác.
Hai người không kiềm được buồn rầu một lúc. Ba tháng đầu vốn là thời gian nguy hiểm nhất, mà Triệu Tịch trời đất xui khiến thế nào, thân thể lại càng không được, dinh dưỡng cũng không đầy đủ, dưới tình huống bất ngờ thế này, bọn họ sẽ phải cận trọng hết mức để tránh khỏi những biến cố khó lường có thể xảy ra.
“Nhiêu đây thôi, anh đã nhớ rõ chưa? Nhị thiếu gia!” Diêu Vũ Quân vẫn lễ phép xưng hô với hắn như vậy.
Tần Mục Dương dựa vào tường mà đứng, không phải hắn đang đùa giỡn gì, mà sự thật nếu như không thứ để tựa vào, hắn khả năng đã chẳng thể đứng vững được tới giờ.
Hắn chưa bao giờ biết việc mang thai cần phải chú ý đền nhiều thứ và phức tạp như vậy.
Đồng thời trong lòng hắn, cũng lan tỏa một cảm giác đau lòng cùng tự trách.
Vậy còn Tiểu Tịch của hắn, làm thể nào có thể một mình tha hương nơi đất khách quê người vượt qua tám tháng gian nan kia cơ chứ? Tần Mục Dương nhắm mắt lại, có chút không dám đi vào.
“Nếu có bất kì vấn đề thì cứ điện thoại cho em, việc làm kiểm tra vào mấy tháng sau, em đều sẽ chuẩn bị thật kỹ.” Diêu Vũ Quân cười cười, nhìn người trong phòng một chút, “Nhị thiếu, chức trách của bác sĩ là cứu người và giúp người. Em tuy rất kinh ngạc, cũng cảm thấy rất khó mà tin nổi, thế nhưng, anh xem, nơi đó thật sự có một sinh linh đang hiện diện, em hi vọng anh có thể mở rộng lòng mình hơn, không nên nghĩ đến những chuyện lung tung khác làm gì.”
“… Được.” Tần Mục Dương cảm kích, hắn biết đối phương là đang giảng giải cho mình hiểu, sợ hắn không tiếp thụ mà từ bỏ ba cha con họ.
Bất quá, đây hoàn toàn là ý nghĩ dư thừa. Hắn thở dài, bây giờ không phải là hắn muốn vứt bỏ ba người kia, mà là ba người kia có thể hay không đột nhiên bỏ rơi hắn a…
Diêu Vũ Quân gõ gõ tập giấy, “Chuyện của hai người, em sẽ không hỏi nhiều. Thế nhưng, anh ta là bệnh nhân của em, đứa bé này…dù sao cũng không tầm thường. Sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng phải lập tức gọi điện thoại nói cho em biết, nhất định phải thật cẩn thận.”
Nói xong lời cuối cùng, nữ bác sĩ vốn thành thục kia rốt cục nở nụ cười, hiếm thấy trêu ghẹo, “Nhị thiếu gia, anh nói là mình vốn yêu thích đàn ông, có phải là đã quyết định nhận con nuôi từ trước rồi không? Chắc lần này anh kinh hỉ lắm ha?”
Tần Mục Dương híp mắt gật đầu, vô cùng bình tĩnh, “Kinh hỉ.” Dừng một chút, lại cường điệu: “Rất kinh hỉ.”
Diêu Vũ Quân cười ha ha, “Được rồi, em không nhiều lời nữa. Tất cả mọi phương diện đều phải cẩn thận hơn một chút, nếu có khả năng, anh vẫn nên mỗi tháng đưa người tới chổ em làm kiểm tra một lần đi!”
“Được. Cảm ơn em.” Tần Mục Dương sờ sờ đầu của cô. Năm đó lúc mọi người còn học đại học, Cao Nham cùng Diêu Vũ Quân mỗi ngày đều tranh cãi ầm ĩ, tính cách của hắn hồi đó cũng rất nổi loạn, thường hay theo Cao Nham trêu đùa cô, tình cảm của hai người thậm chí còn tốt đến mức như anh em trong nhà.
Diêu Vũ Quân vỗ vỗ tay hắn, “Anh cũng đã làm cha rồi, không thể tùy tiện lén phén với người phụ nữ khác nữa đó!”
Tần Mục Dương thu tay về, mắt trợn trắng, “Vâng, biết rồi.”
Diêu Vũ Quân hài lòng gật đầu, quay người trở về phòng bệnh tiếp tục căn dặn Triệu Tịch.
Thấy làm GĐ khá là sung sướng ấy nhỉ, mở công ty xong quăng đó cho cấp dưới làm, còn mình ở nhà ôm vợ