Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế


Editor: Lập Lòe
Mặc dù sổ đỏ vẫn còn trong tay của Trần Nhã Lan, nhưng Cố Thu hoàn toàn không có ý định quanh co uyển chuyển để đàm phán tình cảm với bà ta.

Cô đang nắm trong tay đòn sát thủ, lẽ nào lại sợ không lấy lại được hai cuốn sổ đỏ đó?
Dù sao đã trùng sinh một lần, ai cũng đừng nghĩ bắt cô phải chịu ủy khuất nữa.

Trần Nhã Lan muốn dùng thủ đoạn cũ với cô, vừa khóc vừa gào lại bắt cóc đạo đức* để ép buộc cô, nằm mơ đi!
*sử dụng các giá trị đạo đức/ nguyên tắc đạo đức để ép buộc hoặc áp đặt lên người khác thực hiện một hành vi nào đó theo ý muốn của họ.
Trần Nhã Lan không gọi điện lại, có lẽ đã thật sự tức giận, nhưng Cố Thu chẳng quan tâm, cô chỉ để điện thoại ở chế độ im lặng mà không để ý đến.
Bây giờ là hai giờ chiều, Cố Thu suy nghĩ một lát, nhận ra mình tạm thời không có chuyện gì để làm, liền tìm một câu lạc bộ thể hình, đăng ký thẻ tháng.


Thay đồ tập, cô lên máy chạy bộ và bắt đầu chạy ầm ầm.
Nhưng chỉ sau vài phút, cô kém chút đem mình chạy đến mức nôn ra.
Huấn luyện viên tiến lại gần: “Bạn học, em bình thường không tập luyện phải không? Không thể vừa lên đã chạy mạnh như vậy được!”
Cố Thu nhìn cánh tay mảnh khảnh và đôi chân nhỏ nhắn của mình, cảm nhận trái tim bịch bịch như muốn nhảy ra ngoài, có chút nhụt chí.
Tại sao cô lại đem mình trở nên yếu đuối như gà thế này? Bình thường chạy bộ một chút, vận động một cái thì sẽ chết sao? Rõ ràng luôn luôn bị bắt nạt, vì cái gì không nghĩ đến việc rèn luyện bản thân chứ?
Nhưng cô lại nhớ tới mình thường xuyên bị Lưu Nhược Yên chơi xỏ, dẫn đến việc chỗ này bị thương, chỗ kia bị bệnh, thật sự không có thời gian và cơ hội để rèn luyện thân thể.
Thôi được rồi, không hoàn toàn là lỗi của mình.
Cô nghĩ nghĩ, mạt thế sẽ đến vào ngày 3 tháng 1, từ ngày 3 đến ngày 5, trời sẽ mưa đen, người bị dính mưa đen sẽ biến thành Zombie, hoặc mắc phải các bệnh về da, còn một số ít người may mắn thể chất sẽ được tăng cường.
Đời trước Cố Thu thuộc nhóm thứ ba, mặc dù thể chất không được tăng cường nhiều, nhưng có lẽ đủ để giúp cô sống sót qua nhiều lần cận kề cái chết.
Nếu không lần này dầm mưa nhiều hơn một chút để tăng cường thể chất? Nhưng liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Bởi vì khó chịu, đầu óc cô hơi mơ hồ, nghĩ đến một đống những điều không đâu, sau đó cô mới nhớ ra, hỏi huấn luyện viên bên cạnh: “Có biện pháp nào để giúp tôi khỏe mạnh và cường tráng hơn trong thời gian ngắn không?”
Sau một lát, Cố Thu nhìn số tiền ba ngàn tệ vừa chi ra trên điện thoại, lâm vào suy tư, liệu khoản chi phí này có phải là một loại thuế đánh vào sự thiếu thông minh của mình không?
Huấn luyện viên cao lớn, buộc tóc đuôi ngựa cười tủm tỉm nói: “Em này, chủ yếu là công năng tim phổi của em không tốt, lượng cơ bắp trong cơ thể cũng không đủ, chạy bộ không có tác dụng quá lớn.

Tiếp theo, tôi sẽ huấn luyện toàn bộ các nhóm cơ trên vai, lưng, ngực, cánh tay, bụng, mông, đùi và bắp chân của em, phối hợp với chế độ ăn dinh dưỡng, cam đoan sẽ thấy hiệu quả.”
Cố Thu nghe cảm giác còn rất đáng tin, cảm thấy yên tâm một chút, sau đó buổi chiều nay bắt đầu buổi tập luyện với tạ.
Một loạt các bài tập nằm ngửa đẩy tạ và nằm nghiêng đẩy tạ khiến cô cảm thấy như ngực, vai và cánh tay không còn là của mình nữa.

Sau một lúc nghỉ ngơi, lại làm một loạt các bài tập cơ bụng, plank, chống đẩy gối, sau đó là bài tập dây thừng, cuối cùng là chạy bộ nhẹ nhàng trong hai mươi phút.

Hai vòng tập luyện cứ thế trôi qua.
Thời điểm Cố Thu bước ra khỏi câu lạc bộ, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Về khách sạn tắm rửa rồi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Cả cơ thể Cố Thu vẫn còn mệt mỏi, cô lười biếng nằm thêm một lúc, sau đó cầm điện thoại lên kiểm tra, Trần Nhã Lan lại gọi đến hơn mười cuộc điện thoại.
Mở WeChat ra, cô thấy Trần Nhã Lan gửi rất nhiều tin nhắn, mấy dòng cuối cùng là:
“Mẹ đang ở Kim Quế Viên.
Con dám thuê người đến trang trí nhà sao.
Đừng quên sổ đỏ đang ở trong tay mẹ.
Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng hòng có được căn nhà đó!!!”
Cố Thu nhìn chằm chằm vào ba dấu chấm than đó một lúc, không ngạc nhiên khi Trần Nhã Lan tìm đến Kim Quế Viên, vì cô quay về huyện Tây Vũ, nơi mà cô có thể đến cũng không nhiều, Kim Quế Viên là một trong số đó.

Cô chậm rãi mặc quần áo tử tế, ra ngoài mua một ly trà sữa, vừa uống vừa gọi một chiếc xe, xuyên qua hơn nửa huyện để đến khu biệt thự nổi tiếng của giới thượng lưu.
Lưu gia ngay ở chỗ này.
Mặc dù Lưu gia cũng có nhà ở trung tâm thành phố, nhưng Lưu Hoành Phú rêu rao rằng mình phát đạt nhưng không quên cội nguồn, nên đã đem nơi ở của gia đình đặt ở huyện.
Người giúp việc nhìn thấy cô trở về, giật mình không nhỏ, vội vàng mở cửa cho cô.
Cố Thu vừa bước vào đại sảnh, một chiếc gạt tàn thuốc đã bay thẳng vào mặt cô.
“Mày còn dám trở về!”
Lưu Hoành Phú nổi giận chất vấn.
Lưu Nhược Yên từ lầu hai chạy thình thịch xuống, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô: “Cố Thu, tao liều mạng với mày!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận