Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế


Editor: Lập Lòe
Trần Nhã Lan vẫn còn chưa có phát giác được, nhìn thấy Cố Thu ngồi trên ghế sofa, bà ta giận dữ, nhưng vẫn cố giữ hình tượng, cau mày bước tới: “Thu Thu, lần này con thực sự quá đáng rồi, mau quỳ xuống nhận sai với chú Lưu và Yên Yên.”
Haha, lại là quỳ xuống, làm sao trong mắt những người này, mình luôn là kẻ thấp kém phải quỳ gối vậy?
Cố Thu nhìn Lưu Nhược Yên nhướng mày, ánh mắt kia phảng phất nói, xem đi, những khuất nhục này, tôi nhất định sẽ hướng cô đòi lại.
Lưu Hoành Phú càng phát phẫn nộ, giơ tay hung hăng tát mạnh vào mặt Trần Nhã Lan: “Câm miệng!”
Trần Nhã Lan bị đánh đến lảo đảo vài bước, giày cao gót trẹo ra, ngã xuống đất, đầu óc bà ta kêu ong ong, ôm mặt không dám tin nhìn chồng.
Đây là lần thứ hai trong ngày ông ta đánh bà ta, mà một cái tát này không biết mạnh hơn cái trước đó bao nhiêu lần.
Gương mặt của Trần Nhã Lan sưng lên nhanh chóng.
Bà ta không nghi ngờ gì là một mỹ nhân, bằng không thì sao có thể mê hoặc được Lưu Hoành Phú, nhưng lúc này đôi mắt hạnh trợn lên, nước mắt lăn dài như những hạt trân châu càng làm bà ta thêm thảm hại và đẹp đẽ, dễ dàng khơi dậy bản năng bảo hộ của nam nhân.
Nhưng Lưu Hoành Phú nhìn chỉ thấy bực bội và chán ghét: “Cố Thu là con gái của bà, bà làm mẹ kiểu gì vậy!”
Nếu bà ta đối xử với Cố Thu tốt hơn một chút, thì cô ta đã không trở nên điên cuồng thành dạng này!

Lúc này ông ta hoàn toàn quên mất những năm qua mình đã thêm dầu vào lửa như thế nào, đem sai lầm đổ hết lên đầu Trần Nhã Lan.
Trần Nhã Lan không hiểu sao ông ta lại nói vậy, nhưng bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức khóc nức nở: “Tôi làm mẹ kiểu gì sao? Làm mẹ kế khó đến mức nào ông không biết sao? Tôi phải đối xử tốt với Yên Yên và Bằng Bằng gấp mười gấp trăm lần, nếu không người ta sẽ nói tôi là một mẹ kế độc ác, trong nhà không yên ổn, tôi làm vậy là vì ai chứ!”
Thường ngày nói vậy, Lưu Hoành Phú đều rất thương tiếc bà ta, nhưng lúc này, những lời bà ta nói chỉ khiến Lưu Nhược Yên nổi giận.
Cô ta lao tới đánh đập Trần Nhã Lan túi bụi: “Tôi cần bà đối xử tốt với tôi à? Tôi cần bà đối xử tốt với tôi à? Bà là cái thá gì mà dám nói như vậy! Bà ngược đãi Cố Thu, lại bắt tôi tới cõng nồi! Bà sao không đi chết đi!”
Giống như Lưu Hoành Phú, cô ta không dám trút giận lên Cố Thu, nên đem cơn giận đổ hết lên đầu Trần Nhã Lan.
Trần Nhã Lan liên tục kêu la, nằm mơ cũng không thể hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
"Cứu tôi, cứu tôi, Hoành Phú cứu tôi, Thu Thu, mau cứu mẹ!"
Cố Thu thờ ơ đứng nhìn, thấy Trần Nhã Lan bị giật tóc, bông tai bị lôi ra, mặt bị cào nát… Cô nhíu nhíu mày, không nhịn được nói: "Đủ rồi!"
Lưu Nhược Yên vô thức dừng lại.
Trần Nhã Lan mặt mũi tràn đầy nước mắt, trang điểm bị lem, ủy khuất nhìn cô.
Cố Thu chán ghét thu hồi ánh mắt, Lưu Nhược Yên bị thương nặng như vậy, mà Trần Nhã Lan thật sự không có chút sức phản kháng nào sao.

Bà ta chỉ là không dám phản kháng trước mặt Lưu Hoành Phú và đang diễn trò đáng thương mà thôi.
Cố Thu đứng dậy: "Tôi chỉ cần giấy tờ bất động sản và sổ hộ khẩu của tôi, các người muốn đánh nhau thì chậm rãi mà đánh."
Trần Nhã Lan mặt cứng đờ, mở to hai mắt, vẻ mặt đầy tổn thương.
Lưu Nhược Yên thét to: "Nhanh lên đưa cho cô ta!"
Trần Nhã Lan vẫn vẻ mặt đau khổ: "Thu Thu, sao con có thể…"
Nói còn chưa dứt lời đã bị Lưu Hoành Phú quát: "Không nghe thấy sao? Mau đưa cho cô ta!"
Trần Nhã Lan run lập cập, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, trong lòng không cam tâm, hai căn nhà kia có giá hơn hai triệu a.

Nhưng nhìn thấy gương mặt thịnh nộ của Lưu Hoành Phú, bà ta sợ hãi, sợ mất đi tâm của Lưu Hoành Phú, tổn thất đâu chỉ là hơn hai triệu, bà ta vội nói: "Giấy chứng nhận ở trong túi xách của tôi, sổ hộ khẩu hẳn, hẳn là ở tủ hồ sơ trên lầu."

Người giúp việc được ra hiệu, vội lên lầu lấy, còn Cố Thu tự mình tìm thấy sổ đỏ từ trong túi xách.
Ngoài ra còn có hợp đồng mua bán và chuyển nhượng nhà, tất cả nằm trong một túi hồ sơ, có lẽ là thời điểm khi đến Kim Quế Viên Trần Nhã Lan đã cầm cả túi hồ sơ đó đi.
Trong đó còn có giấy tờ bất động sản nhà cũ của Cố gia, cũng đứng tên Cố Thu, Trần Nhã Lan khi tái hôn đã ra đi tay trắng.
Cố Thu kiểm tra kỹ lưỡng, người giúp việc lại mang sổ hộ khẩu cầm xuống dưới, Cố Thu thu lại, nói: "Vậy thì không còn việc gì rồi, tôi đi trước."
Lưu Nhược Yên kêu lên: "Xóa hết ảnh đi!"
"Cái đó không có khả năng," Cố Thu đáp, "Tôi dù sao cũng phải đề phòng Lưu gia đối phó lại tôi.

Thay vì cứ bám riết lấy tôi, không bằng trước tiên đem xử lý những bức ảnh trên tay đám tùy tùng của cô.

Chỉ cần các người không chủ động khiêu khích tôi, tôi sẽ không đưa ra những bức ảnh đó.

Tôi nói được thì làm được."
Lưu Nhược Yên định để người chặn cô lại, Cố Thu chỉ chỉ đồng hồ trên tường: "Thời gian nửa giờ sắp đến rồi nha."
Lưu Nhược Yên còn muốn nói gì đó, Lưu Hoành Phú ngăn cô ta lại, Cố Thu nói đúng, những bức ảnh trong tay người khác cũng là một vấn đề.
Cố Thu liếc nhìn Lưu Hoành Phú, rồi quay lưng rời khỏi Lưu gia, từ đầu tới cuối không hề nhìn Trần Nhã Lan lấy một lần.


Ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Hoành Phú một mực dõi theo cô, nhưng cô không sợ, dù sao thì một tháng sau, hết thảy đều sẽ thay đổi.
Mà trong một tháng này, không biết năm tên tùy tùng kia có chống đỡ được hay không.
Nhìn vào bóng đêm dày đặc, cô hơi nheo mắt, thủ đoạn đối phó với Lưu Nhược Yên xác thực không đẹp đẽ lắm, loại sự tình này gây tổn thương tâm lý rất lớn và lâu dài.
Cho nên đối với Lưu Nhược Yên, cô xem như hả giận, từ đây hai bên thanh toán xong, chuyện lúc trước không còn nhắc lại.
Tuy nhiên, nếu để cho cô phát hiện, những lần sinh tử kiếp đó là do Lưu Nhược Yên hoặc Lưu gia làm ra…
Cố Thu cười lạnh, vậy thì sẽ tính thêm món nợ mới.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận