Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế


Editor: Lập Lòe
Ông lão đối với học trò duy nhất của mình rất nhiệt tình, kể cho cô nghe nhiều chuyện.

Ông nói: 'Đạo trường sinh, sao mà mờ mịt? Căn cơ, ngộ tính, cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được.

Ta căn cơ và ngộ tính đều thuộc thượng thừa, nhưng lại thế nào? Sinh không đúng thời, không có linh khí a! Cả đời ta quanh quẩn trong núi, chỉ trông giữ được chút linh khí ít ỏi, dốc lòng tu luyện, không dám lười biếng, cũng chỉ sống được đến một trăm ba mươi tuổi.

Ai, chờ không nổi ngày linh khí khôi phục rồi!'
Trong ký ức, ông lão quần áo rách rưới, đầu đầy tóc bạc cảm khái như vậy, Cố Thu liếc nhìn ông lão một cái, yên lặng chọc thủng: 'Chứng minh thư của người ghi người mới bảy mươi tuổi.

'
Ông lão nghẹn lại: 'Ta làm chứng minh giả không được à?'

Cố Thu im lặng, tiếp tục đánh quyền, một lát sau mới hỏi: 'Linh khí rốt cuộc là gì?'
'Linh khí là! Ừm, đó là thứ không nhìn thấy không chạm vào được, người bình thường dù có gặp cũng không cảm nhận được, nhưng nếu đổi lại là người có căn cơ tốt, hoặc người đã nhập môn, thì có thể hấp thu linh khí để sử dụng.

Thậm chí nghe nói người có thể chất đặc thù, hít một hơi đã có thể hấp thu linh khí vào cơ thể, đơn giản như ăn cơm uống nước, thật sự là được trời ban cho cơm ăn a.

'
Lúc đó Cố Thu nghĩ thầm, nói mà như không nói, vậy linh khí rốt cuộc là cái gì?
Đoán chừng là bịa chuyện lừa người thôi!
Giống như quyền pháp này gọi là 'Trường Sinh Đạo', ông lão sống đến 130 tuổi, tất cả chỉ là chiêu trò.

Nhưng lúc này khi nhớ lại, Cố Thu không khỏi run lên.

Không thể nào, không thể nào là thật chứ?
Chẳng lẽ cái 'tiên khí' mà cô cảm nhận được lúc này chính là linh khí?
Linh khí thật sự tồn tại?
Mà cô lại là cái người chỉ cần tùy tiện hít thở liền có thể hút vào linh khí, là người có thể chất đặc thù được chọn sao?
Trùng sinh đã là chuyện khó tin rồi.

Không đúng, có thể trùng sinh cũng rất khó mà tưởng tượng nổi.

Cố Thu một mặt cảm thấy quá hoang đường, một mặt nghĩ nếu không hoang đường thì cô cũng không thể trùng sinh, sân thượng này cũng không thể làm cho thực vật phát triển nhanh như vậy.


Thế là cô đứng dậy, kéo giãn người một chút.

Bắt đầu đánh bộ quyền pháp đó.

Kiếp trước, sau khi ông lão dạy cô bộ quyền pháp này, không lâu sau liền qua đời, Cố Thu về sau vẫn kiên trì luyện một thời gian, nhưng không có hiệu quả gì, nhiều nhất chính là kéo căng gân cốt, ngay cả hiệu quả cường thân kiện thể cũng rất ít.

Chỉ riêng chuyện sinh tồn đã tiêu tốn hết toàn bộ tinh lực của cô, dần dần cô cũng bỏ quên bộ quyền pháp này.

Nhưng lúc này, khi cô bắt đầu luyện trên sân thượng, lại cảm thấy cả người đặc biệt thư giãn, mỗi động tác đều rất dễ chịu, rất có sức, cơ thể nhanh chóng nóng lên.

Cố Thu dừng lại, cảm thụ một chút cảm giác này, thật giống như có thứ gì đó liên tục tràn vào thân thể mình, cô đưa tay ra nắm lấy không khí, cái gì cũng không bắt được, nhưng cô biết, thực sự có thứ gì đó tồn tại trong không khí.

Cô không thể nhìn thấy, nhưng khi mười chậu cây đó sinh trưởng, một làn sương mỏng màu xanh lam không thể nhìn thấy bằng mắt thường từ dưới sân thượng lan tỏa ra, tràn ngập bên cạnh những chậu cây, phiêu đãng khắp toàn bộ sân thượng, như đang khiêu vũ, tràn đầy cảm giác tự do vui sướng.

Mà khi cô đến, chúng như tìm được nơi hội tụ, vui vẻ nhảy múa, hòa vào trong cơ thể cô theo từng nhịp thở.


Khi Cố Thu bắt đầu đánh quyền, làn sương đó như nhận được một lời triệu hoán, trực tiếp hòa vào cơ thể cô.

Lúc này khi cô dừng lại, làn sương cũng dừng lại, nhảy nhót trên cơ thể, trên đầu, trên ngón tay cô, tựa hồ đang thúc giục cô tiếp tục, đừng lười biếng.

Cố Thu không ngừng lại lâu, lại tiếp tục đánh quyền, thân thể tiếp tục nóng lên, động tác của cô càng ngày càng mạnh mẽ, khớp xương, cơ bắp càng ngày càng nóng, sau khi hoàn thành một bộ quyền pháp, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt cũng đỏ bừng, cảm giác đỉnh đầu đang bốc khói.

'Mẹ nó, cho nên cái 'Trường Sinh Đạo' này thực sự có giá trị, chỉ là lúc trước thiếu hụt linh khí cho nên mới không có hiệu quả?' Cố Thu lau mồ hôi trên trán, tự lẩm bẩm: 'Con mẹ nó thực sự là người may mắn được trời phát cơm ăn?'
Cô đột nhiên nhớ đến một câu 'châm ngôn' của thời thanh xuân đầy đau khổ: 'Tôi đã tiêu hết vận khí, chỉ để gặp được bạn' (hoặc gì đó tương tự).

Cố Thu nhịn không được nghĩ, vậy nên cô cả đời này đều gặp xui xẻo, thậm chí xui đến mức chết đi rồi, thực chất là để tích đủ may mắn, đón nhận đĩa bánh trời ban này?
Thật sự không hợp thói thường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận