Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế


Editor: Lập Lòe
Thực phẩm trong căn cứ ngày càng khan hiếm, tem phiếu này đừng nói làm tiền tệ lưu thông, nói không chừng ngày hôm nay có thể đổi được hai lạng thức ăn, ngày mai chỉ còn một lạng, ngày kia có khi đến cả bát canh cũng chẳng đổi được.

Bữa cơm mà Cố Thu đổi được hôm nay còn ít hơn hôm qua.

Cô cầm chiếc bánh ngô, trân trọng ăn từng miếng nhỏ, ăn rất nghiêm túc.

“Các người có nghe nói không? Khách sạn con nhộng lại xảy ra chuyện rồi.

” Bên ngoài rèm, bóng người lắc lư, mọi người đi tới đi lui, người ở giường bên cạnh đang nói chuyện.

“Lại xảy ra chuyện gì?”
“Nửa đêm bị người thả khí độc, những phòng con nhộng đó bị khóa kín, người ở trong căn bản không ra được, đang sống sờ sờ bị độc chết trong đó!”
Cố Thu nghe một hồi, bánh ngô trong miệng bỗng trở nên vô vị.


Nửa năm trước, cô cũng thuê phòng trong loại khách sạn con nhộng đó, nơi mà được tuyên truyền là có không gian độc lập, sạch sẽ, đảm bảo sự riêng tư.

Một phòng con nhộng rộng một mét hai, cao một mét rưỡi, đóng cửa lại như một căn nhà nhỏ, ngoài việc ngủ còn có thể để nhiều đồ, quan trọng nhất là an toàn, không lo lắng việc ai đó leo lên giường bạn khi đang ngủ.

Tuy nhiên, có một ngày, phòng con nhộng của cô bị khóa từ bên ngoài, bên ngoài còn bốc cháy.

Cô suýt chút nữa bị cháy chết!
Sau khi thoát chết, cô trở nên sợ hãi loại không gian nhỏ hẹp kín mít đó, không dám ở phòng con nhộng nữa, mới thuê loại lều lớn này.

Bên cạnh vẫn đang nói: “Người nào mà thất đức thế?”
“Còn có thể là ai, những người của “Đảng Cải Tổ” chứ gì, cả ngày làm những chuyện không giống người, nói cái gì mà thế giới đang cải cách, nhân loại phải chấp nhận số phận của mình, không được kháng cự, phải tự nguyện chết đi! Một đám bệnh thần kinh!”
“A, lại là những người này.


Sự cố nửa năm trước cũng bị định nghĩa là cuộc tập kích ác ý của “Đảng Cải Tổ”.

Cố Thu đột nhiên khựng lại, trong đầu lướt qua cái gì đó, cô lấy từ dưới bàn ra một cây bút bi mất nắp và một quyển sổ nhỏ, viết từng ngày lên đó.

Bị đạp gãy tay là vào ngày 3 tháng 2 hai năm trước.

Ngày 3 tháng 8 hai năm trước, cô bị cướp, bị đâm hai nhát, phải giả chết mới thoát được.

Ngày 3 tháng 2 năm ngoái, công nhân làm cùng sinh bệnh, cô bị lây nhiễm, phát sốt đến 40 độ, bị cho là có khả năng nhiễm virus zombie nên bị kéo đi cách ly, bác sĩ treo cho cô một chai nước đường glucose duy trì sinh mệnh, không nghĩ rằng trong đó còn có thuốc khác, cô kém chút bị đầu độc chết.

Ngày 3 tháng 8 năm ngoái, khi cô đang xây tường phòng chống zombie, giá đỡ dưới chân lỏng lẻo, cô suýt ngã, bị gai nhọn chống zombie đâm xuyên qua.


Và ngày 3 tháng 2 năm nay, cũng chính là nửa năm trước, cô suýt bị cháy chết trong khách sạn con nhộng.

Cố Thu sững sờ nhìn mấy ngày này, sau lưng phát lạnh, nổi da gà khắp người.

Mấy lần sống chết trong hai năm nay đều phát sinh ở hai ngày này, liệu có phải là trùng hợp không?
Nếu như do người làm, có phải là Lưu Nhược Yên không?
Nhưng sau khi cô bị gãy tay, Lưu Nhược Yên cùng Lưu gia đã rời khỏi chỗ này, đến căn cứ lớn, chẳng lẽ Lưu Nhược Yên vẫn để lại người ở đây để hại cô?
Chỉ cần nghĩ đến việc có ai đó trong bóng tối nhìn mình chằm chằm, cách mỗi nửa năm lại muốn giết mình, Cố Thu liền không rét mà run.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô xoạt một cái kéo rèm ra, hỏi hai người đang nói chuyện ở giường bên cạnh: “Hôm nay là ngày mấy?”
Hai người kia bị cô dọa, tức giận nói: “Ngày 3 tháng 8, làm gì?”
Ngày 3 tháng 8! Hôm nay chính là ngày 3 tháng 8!
Mặt Cố Thu trắng bệch, nếu nửa năm định kỳ là thật, thì hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì muốn lấy mạng cô!
Cố Thu nhìn xung quanh, xem ai cũng như hung thủ đeo mặt nạ ác quỷ.

Thế nhưng chưa đợi cô phát hiện ra cái gì, bụng bỗng đau như bị dao xoáy, cô ôm bụng từ từ ngồi xổm xuống, rất nhanh đến ngồi xổm cũng không thể ngồi được nữa, một tay chống đất quỳ xuống.

Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống đất, chậm một chút mới ý thức được đó là máu từ miệng mình.


Cô mãnh liệt nhìn về phía tủ đầu giường, cái bánh ngô chưa ăn hết đó.

Là xuất cơm làm việc! Trong cơm bị người đầu độc!
Từng ngụm từng ngụm máu chảy ra không ngừng, ý thức dần mơ hồ, tiếng thét bên tai như từ nơi xa vọng lại…
Ào——
Một chậu nước đá đổ xuống, Cố Thu giật mình tỉnh lại, nước lạnh tràn vào mũi miệng cơ hồ khiến cô ngạt thở, luống cuống tay chân lau đi nước trên mặt, liền thấy mấy nữ nhân đang cười cực kỳ ác ý.

Nói là nữ nhân thì không chính xác, vì họ đều mặc đồng phục cao trung, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng trang điểm, nhuộm tóc, đeo trang sức, rõ ràng không phải học sinh cấp ba đứng đắn.

Cố Thu có chút bàng hoàng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận