Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế


Editor: Lập Lòe
Thời gian trôi qua nửa tháng, Cố Thu lại bán được căn nhà thứ hai, lần này quy trình thực hiện rất thành thạo, cô nhanh chóng lại trở thành một tiểu phú bà.

Khi ký hợp đồng, cô cũng biết được người đàn ông tên là Đào Tầm, còn cô gái tên là Hà Mỹ Thư.

Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, dù đã như vậy, Đào Tầm vẫn còn để ý đến căn nhà của cô ở Kim Quế Viên: "A Thư, em đi xem thử căn nhà ở Kim Quế Viên đó đi.

"
Hà Mỹ Thư chu môi nói: "Còn gì đáng xem ở đó nữa chứ!"
"Xem qua một lần nữa cho yên tâm.

"
Hà Mỹ Thư: "Được rồi, em sẽ quay lại ngay, anh đợi em nhé.

" Cô ta nói với Cố Thu, "Đi thôi.

"
Cố Thu hơi giật mình, cười nói: "Được thôi, năm ngàn đồng nhé.


"
Hà Mỹ Thư: "! Cô liền chết trong cái hố tiền đi!" Vừa nói vừa chuyển cho Cố Thu năm ngàn đồng, "Như vậy được chưa?"
Cố Thu một bộ dáng vui vẻ niềm nở nói: "Để tôi gọi xe, để tôi gọi xe.

"
Trên đường đi, Cố Thu rất tò mò hỏi Hà Mỹ Thư: "Người đến trước các người đó rốt cuộc là ai, các người cùng nhóm với anh ta à?"
Trải qua cuộc trò chuyện trước đó, Cố Thu đã thành công tạo dựng trong lòng Hà Mỹ Thư hình ảnh một người vừa tham lam vừa ngốc nghếch, cho nên Hà Mỹ Thư hoàn toàn không đề phòng khi bị cô gài lời, nghe vậy liền cười khẩy: "Một tên cố làm ra vẻ bí ẩn, chắc chắn là do đám người đó cử đến, ai muốn cùng nhóm với hắn ta chứ?"
Đám người đó?
Cho nên không chỉ có một nhóm, đôi nam nữ này, hay là nói, nhóm mà họ thuộc về, và nhóm kia, có lẽ là đồng loại nhưng đối lập nhau? Nghe giọng của Hà Mỹ Thư có vẻ cô ta cũng rất khinh thường đối phương.

Cố Thu "ồ" lên một tiếng: "Tôi thấy hành vi và mục đích của hắn giống các cô, cứ nghĩ là các người cùng một nhóm đấy? Nghe giọng của cô, các người có thù hằn gì sao? Nếu hắn biết căn nhà đã bị các cô mua, liệu có đánh nhau với các cô không?"
Hà Mỹ Thư ngẩng đầu lên: "Sư huynh của tôi lợi hại nhất, ai có thể đánh lại được anh ấy?"
Nhưng lại không phủ nhận khả năng sẽ có đánh nhau.

Cố Thu tò mò: "Các cô có phải đang tìm đồ vật gì đó, ai tìm được trước thì người đó thắng phải không?"
"Chúng tôi không giống bọn họ, bọn họ là vì tư lợi, còn chúng tôi thì vì hòa bình của thế giới.

" Hà Mỹ Thư đột nhiên nhận ra mình nói quá nhiều, "Ai nha, sao cô nhiều lời thế?"
Cố Thu chỉ hỏi đến đó là dừng, không hỏi thêm nữa.

Hai người quay lại căn hộ 1801 dạo một vòng, rồi lên sân thượng xem qua, suốt toàn bộ quá trình Cố Thu căng thẳng, lo sợ người này phát hiện ra điều gì.

Nhưng Hà Mỹ Thư hiển nhiên không phát hiện ra gì cả, gọi điện thoại cho Đào Tầm: "Ở đây chẳng có gì cả.

"
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Hà Mỹ Thư chu môi: "Được rồi, được rồi, biết rồi, em sẽ làm.

"
Rồi cô ta nói với Cố Thu: "Cô hãy kéo tấm vải này lên.

" Cô ta chỉ vào tấm vải bảo vệ sàn nhà trong phòng khách.

Cố Thu hỏi: "Kéo cái này lên để làm gì?"

"Để cô vén cô liền vén, cô nghĩ năm ngàn đồng dễ kiếm lắm sao!"
Cố Thu chỉ có thể làm theo, sau khi xong, Hà Mỹ Thư lại nói: “Được rồi, cô có thể ra ngoài.


“Chờ một chút, cô một mình ở trong đó định làm gì? Nhà tôi vừa mới trát xong lớp bả tường, đừng có đụng vào đấy!”
“Biết rồi, phiền quá!”
Cố Thu vừa không ngừng dặn dò vừa lùi ra ngoài, cô "vô tình" làm đổ một viên gạch lát đang tựa vào tường, nhanh chóng dựng lại đặt sát vào tường: “Cô nhanh một chút a.


Hà Mỹ Thư đảo mắt một cái.

Nhân lúc đóng cửa và tạo ra tiếng động, Cố Thu nhanh chóng cắm chìa khóa vào ổ.

Khi cửa đã đóng lại, biểu cảm của cô thay đổi, lông mày nhíu chặt lại, không ngừng đi qua đi lại.

Cô mạo hiểm như vậy là để dẫn dụ hai người kia đến căn nhà cũ, ai ngờ họ lại cẩn trọng và bám chặt đến thế, vẫn còn nhớ đến căn nhà này.

May mà chỉ có một người đến.

Cô áp tai vào cửa nghe ngóng, không nghe thấy gì, liền cẩn thận xoay chìa khóa, im lặng mở cửa.

Cảm ơn nhà thầu đã làm cửa khá tốt, mở cửa hầu như không phát ra tiếng động.

Cô nhẹ nhàng kéo cửa ra, từ góc độ này có thể nhìn thấy viên gạch lát tường mà cô vừa đặt lại, viên gạch màu nhạt giống như một tấm gương mờ, phản chiếu cảnh tượng trong phòng khách.


Tiếc là viên gạch nằm ở góc không thể phản chiếu cảnh trên sàn nhà phòng khách, chỉ có thể thấy Hà Mỹ Thư đang vẽ gì đó trên sàn.

Dường như đây là một việc cần tinh thần tập trung cao độ, Hà Mỹ Thư làm rất cẩn thận, cộng thêm tính cảnh giác thấp của cô ta, hoàn toàn không phát hiện ra bị người khác theo dõi.

Sau khi vẽ xong, Hà Mỹ Thư thở phào nhẹ nhõm, rồi làm một thủ thế, Cố Thu lập tức cảm nhận được cô ta đã phóng xuất ra linh khí.

Động tác phóng linh khí của cô ta nhanh gọn và thành thạo hơn Cố Thu rất nhiều, Cố Thu chăm chú quan sát, ghi nhớ cẩn thận, đồng thời, “xèo” một tiếng, sàn nhà đột ngột bốc cháy.

Đồng tử của Cố Thu co lại.

Một lát sau, Hà Mỹ Thư lẩm bẩm: “Chẳng có gì cả!”
Dường như Hà Mỹ Thư sắp quay người lại, Cố Thu lập tức khép cửa lại.

Một lát sau, Hà Mỹ Thư mở cửa bước ra: “Thế nhé, tôi đi đây.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận