Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế


Editor: Lập Lòe
Ngày hôm sau, toàn bộ đồ nội thất và thiết bị điện gia dụng đều được lắp đặt xong trong một ngày, Cố Thu tặng các thợ một bao lì xì lớn, và còn gửi lì xì cho tất cả các thợ đã từng làm việc ở nhà cô trước đó, tất cả đều vui vẻ.

Đêm đó, Cố Thu mời vài cô lao công đến dọn dẹp nhà cửa suốt đêm.

Còn cô liền thừa dịp đêm khuya, thang máy tương đối vắng vẻ, kéo theo chiếc xe đẩy nhỏ của mình, từng chuyến từng chuyến đem các gói hàng đã để dưới hầm xe về nhà.

Xoạt, xoạt, xoạt.

Từng xe từng xe hàng đổ ra sàn, chẳng mấy chốc, phòng khách, phòng chứa đồ, kể cả khu vực tập thể dục vốn để không nhiều thiết bị tập luyện, đều bị những thùng hàng chất đống như núi lấp đầy.

Cố Thu bắt đầu mở gói hàng, giống như đang mở hộp quà bí ẩn.

Xoạt, mở ra một gói áo mưa.

Xoạt, mở ra một đôi giày thể thao.


Xoạt, mở ra một gói băng gạc lớn.

Xoạt, lại mở ra một thùng gia vị.

Niềm vui khi mở những hộp quà bí ẩn thật sự không gì sánh bằng, nhưng quá trình thu dọn và sắp xếp lại rất mệt mỏi, hơn nữa cô phát hiện cần phải lắp đặt giá đựng đồ trước, nếu không thì không thể sắp xếp đồ lên được.

Vì thế, cô lại mò mẫm trong đống hàng để tìm thùng chứa giá đựng đồ, một mình bắt đầu lắp ráp.

Mệt mỏi, cô ngã ra sau, nằm trên sàn nhà, ngước nhìn đèn chùm trong phòng khách, rèm cửa màu vàng nhạt che kín tất cả cửa sổ, cái không gian này, rộng lớn, sáng sủa, sạch sẽ, quan trọng nhất là an toàn và thuộc về riêng cô.

Cố Thu nhìn ngắm một lúc, rồi cười khúc khích, cảm giác thỏa mãn trong lòng thật khó nói lên lời.

Cô thật sự đã có nhà riêng của mình rồi!
Cảm giác thỏa mãn này khác với sự vững chắc mà sức mạnh ngày càng tăng của cơ thể mang lại, vừa an tâm vừa có chút chua xót.

Một mình, bên trong một cái thành phố, có một tổ ấm thuộc về mình, giống như cây có gốc rễ, có nơi thuộc về mình.

Từ nay dù có phong ba bão táp, cô vẫn có thể an yên ở trong một góc nhỏ.

Bíp bíp bíp bíp bíp
Máy giặt phát ra âm thanh báo hiệu, ga trải giường đã giặt xong, cô xua đi cảm giác nghèn nghẹn trong lòng, vui vẻ chạy ra ban công, lấy ga trải giường từ máy giặt ra, rồi đặt vào máy sấy để sấy khô.

Tối hôm đó, Cố Thu bận rộn đến khuya, cuối cùng ngáp một cái rồi đi tắm, ngủ ngay trên chiếc ghế sofa mới.

Trên sân thượng, gió thổi vù vù, yên tĩnh và trống trải.

Trên bề mặt đã được sơn chống thấm còn phủ vải bạt chống nước, một cánh cửa đá chậm rãi xuất hiện, sau đó, từ từ mở ra một khe hở.

Mặc dù không có tiếng động, nhưng suốt quá trình lại có vẻ vô cùng nặng nề, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra âm thanh mở cánh cửa đá cổ kính, xưa cũ, kéo dài hàng nghìn năm.


Một cái đầu chui ra.

Ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng bộ dạng của sinh vật này, đó là một con thỏ màu xanh lam nhạt, đôi tai to rủ xuống hai bên đầu, đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bốn phía.

Hôm nay bạn tốt sao không đến tìm nó chơi nha!
Cũng không có chuẩn bị món ngon cho nó.

Nó đã chờ đợi rất lâu rồi.

Bụng đói đói.

Chân thỏ trắng xoa xoa bụng, nó buồn bã lui trở về, cánh cửa đá đóng lại, biến mất, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Nhưng chỉ trong chốc lát, trong căn phòng yên tĩnh, trên trần nhà chậm rãi hiện ra một vết nứt như hang chuột, cái đầu màu xanh lam nhạt lại chui ra, tìm kiếm trong bóng tối, khi nhìn thấy người đang ngủ trên ghế sofa, mắt nó sáng lên.

Nha! Ở đây a!
Con thỏ nhảy nhót, trái chui chui phải chui chui, cố gắng chui ra khỏi cái động, rơi xuống đất lăn một vòng, nhưng không phát ra bất kỳ một tiếng động nào.

Nó nhảy nhót đến bên cạnh ghế sofa, bám vào ghế sofa đứng lên, nghiêng đầu nhìn Cố Thu.


Nó tiến tới ngửi ngửi, ừm, thơm thơm, không giống tối hôm đó, trên người là mùi hôi hôi.

Nó hài lòng nhảy lên ghế, cuộn tròn lại bên cổ Cố Thu, đôi tai to giống như chiếc chăn phủ lên mình, cũng ngủ ngon lành.















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận