Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế


Editor: Lập Lòe
Buổi chiều rời khỏi Kim Quế Viên, cô kéo vali hành lý của mình, đầu tiên đi ăn một bữa ngon, sau đó thuê một phòng khách sạn, lấy điện thoại ra thì phát hiện không còn pin, điện thoại tắt nguồn.

Cái điện thoại hỏng này dùng pin thật là kinh khủng.

Sau khi sạc pin, vừa bật lên thì có nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ nhảy ra, WeChat cũng trong tình trạng bùng nổ tin nhắn.

Cố Thu còn chưa kịp xem thì điện thoại của Trần Nhã Lan đã gọi tới: "Cố Thu, con nhóc chết tiệt, con đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại, có phải con khi dễ Yên Yên ở trường không? Mau về nhà cho mẹ! Chú Lưu của con đã tức thành dạng gì rồi! "
Cố Thu chưa nghe hết, ngón tay chạm nhẹ vào điện thoại tắt cuộc gọi, bật chế độ máy bay, bình tĩnh sạc pin.


Khi pin sạc đến hơn 20%, cô rút điện thoại ra, đi đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc điện thoại mới hơn một ngàn, sau đó chuyển toàn bộ hình ảnh và video về Lưu Nhược Yên trong điện thoại cũ sang điện thoại mới, rồi trực tiếp ném điện thoại cũ vào thùng rác.

Vừa lắp thẻ SIM vào điện thoại mới, điện thoại lập tức đổ chuông.

Khi nghe máy, tiếng gào thét gần như điên cuồng của Trần Nhã Lan vang lên: "Cố Thu, con dám tắt máy của mẹ! "
Cố Thu mặt không biến sắc mà lần nữa tắt máy.

Vài giây sau, lại có một cuộc gọi đến: "Cố Thu, mẹ là mẹ con!"
Cố Thu nghĩ thầm, ‘Là mẹ tôi thì sao?’
Lại cúp máy.

Lần này sau nửa phút, Trần Nhã Lan lại gọi tới, Cố Thu mở miệng trước: "Có thể nói chuyện đàng hoàng không?"
Bên kia: "! "
Chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển, một lát sau là tiếng khóc lóc kể lể của người phụ nữ này: "Thu Thu, con biết chú Lưu của con đã giận dữ như thế nào không? Mặt của Yên Yên sưng phù, cứ khóc mãi, nói rằng con đã đánh nó, mẹ tất nhiên không tin, nhưng chú Lưu của con thì tin a, giận đến mức đập phá rất nhiều đồ, còn chỉ tay vào mặt mẹ mà mắng, thậm chí đánh mẹ một cái tát.

Thu Thu, con biết mẹ làm mẹ kế không dễ dàng, con thương mẹ đi, đừng bướng bỉnh nữa, nhanh về nhà giải thích rõ ràng được không?"
Khóe miệng Cố Thu nhếch lên một nụ cười, duy trì mỉm cười lắng nghe, nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, trong lồng ngực như có ngọn lửa đang thiêu đốt, càng cháy càng mạnh, cơ hồ muốn nổ tung cả người.


Bà ta vĩnh viễn nói như vậy!
"Mẹ làm mẹ kế không dễ dàng"
"Thương mẹ đi"
"Đừng bướng bỉnh, phải hiểu chuyện"
"Mọi thứ phải nhịn nhiều một chút"
Nhẫn nhịn cái quái gì!
Thật sự nghĩ tôi là Ninja rùa sao!
Cố Thu nhắm mắt lại, khi mở ra đã tỉnh táo hơn nhiều, bình thản nói: "Ông ta đánh mẹ à?"
Trần Nhã Lan khóc thút thít: "Chú Lưu của con bao nhiêu năm nay chưa từng động tay đánh mẹ! "
Cố Thu: "Đánh hay lắm.

"
Tiếng khóc của Trần Nhã Lan ngay lập tức im bặt, không thể tin được: "Thu Thu, con nói gì?"

Giọng của Cố Thu gần như lạnh lùng: "Tôi nói bà là loại phụ nữ đầu óc không rõ ràng, đáng bị đánh, khi bị đánh có nghe thấy thanh âm gì không? Có thấy trong đầu như có thứ gì đó đang rung lắc không? Đó là nước trong đầu bà đấy! Không phải bà luôn nói Lưu Hoành Phú yêu bà sao? Bây giờ tình yêu đó đã biến thành cái tát đánh vào mặt bà rồi, bà vui vẻ không? Có phải càng cảm nhận rõ ràng hơn về trọng lượng của tình yêu đó rồi không?"
Trần Nhã Lan hét lên một tiếng, cơ hồ thông qua điện thoại làm thủng màng nhĩ của Cố Thu: "Cố Thu, mẹ là mẹ con!"
"Trừ câu này ra bà còn biết nói gì nữa? Bà nghĩ tôi rất hiếm lạ làm con gái bà à? Chỉ cần nghĩ đến việc trong cơ thể tôi chảy xuôi dòng máu của loại người vừa bạch liên vừa trà xanh như bà, tự mình quỵ lụy người khác chưa đủ còn ép con gái quỵ lụy theo, làm những việc tổn thương người khác nhưng luôn mồm nói vì tốt cho tôi, ích kỷ vô tình, ngu xuẩn ác độc, tôi thấy ghê tởm!"
"Cố Thu!!!"
Cố Thu nói một hơi xong, lại lần nữa tắt điện thoại, sau đó hít một hơi dài rồi thở ra thật mạnh.

Mẹ nó, thật sảng khoái!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận