Đạt được mục tiêu, ba người trò chuyện rất vui vẻ. Sau khi cha con Tư Mã gia rời đi, Tiêu Thu Phong thở dài một hơi. Nói chuyện với những người này thật không thoải mái. Tư Mã gia quan hệ rất rộng, nếu như không còn cách nào khác, hắn cũng không hy vọng trở thành kẻ thù.
Kẻ thù của Tiêu Thu Phong đã quá nhiều, mà bạn bè thật sự quá ít.
Bắc Kinh bây giờ vẫn là vùng cấm địa với Tiêu Thu Phong, bởi vì lực lượng và thế lực của hắn vẫn còn chưa đạt đến trình độ coi trời bằng vung.
Không có lực lượng tuyệt đối, bất cứ thứ gì đều là vô lực, điều này Tiêu Thu Phong hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Bị một lần thiệt thòi, Tiêu Thu Phong không muốn gặp lại lần thứ hai. Hắn đã chán ghét chuyện làm một quân cờ, hắn muốn làm chủ nhân, không bị bất cứ kẻ nào khống chế.
Đây là một mục tiêu xa vời mà hắn đang nỗ lực đạt đến.
“Tiêu thiếu gia, chị Phượng mời anh” Lâm Ngọc Hoàn nhẹ nhàng từ ngoài cửa đi vào. Giọng nói dịu dàng như ngọn gió xuân làm cho Tiêu Thu Phong có một cảm giác là lạ.
Tiêu Thu Phong bị hấp dẫn. Mặc dù lúc này Lâm Ngọc Hoàn rất yên phận, không có cố ý thể hiện sự quyến rũ gợi cảm, nhưng nàng không biết mình đang ở vào thời gian thích hợp, làm chuyện thích hợp. Nếu như giờ phút này này nàng làm ra một chút hành động khiêu khích có lẽ làm người khác chán ghét.
Đi đến gần, tay đột nhiên giơ lên, Tiêu Thu Phong trong nháy mắt đã xúc động, dục vọng như bao thằng đàn ông khác, dục vọng chiếm hữu.
Tay đã đưa đến trước mặt Lâm Ngọc Hoàn, nhìn thật kỹ, trong đôi mắt hắn phát ra uy nghiêm không thể kháng cự. Lâm Ngọc Hoàn như trúng phải phép thôi miên, cả người run lên nhưng không thể động đậy.
“Tiêu, Tiêu thiếu gia…”
Tiêu Thu Phong khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ngọc Hoàn, thực ra em rất xinh đẹp. Nếu em muốn làm người của anh, vậy phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”
Trong nháy mắt ngừng thở, Lâm Ngọc Hoàn không dám tin tưởng, nhưng nàng liều mạng gật đầu, nàng nhất định, nhất định nghe lời, ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng Tiêu Thu Phong đã đi ra ngoài.
“Ngọc Hoàn, em đứng ngẩn ra đó làm gì. Tiêu thiếu gia đã đi rồi, cô bé đáng thương. Tình yêu thật sự thần kỳ như vậy sao, làm cho em gái Ngọc Hoàn thông minh của chúng ta trở thành như vậy sao, biến thành Lâm Đại Ngọc sao?”
Ngọc Thiền đi vào, cười trêu chọc.
Nhưng lúc này, Lâm Ngọc Hoàn không xấu hổ ngăn lại, mà là đột nhiên xoay người lại, trên khuôn mặt mũm mĩm đầy vẻ đắc ý và hạnh phúc. Hưng phấn ôm lấy Ngọc Thiền, rất kích động kêu lên: “Thành công, thành công, thực sự đã thành công”
“Thành công cái gì. Ngọc Hoàn, có chuyện gì hay mà lại hưng phấn đến vậy”
“Tiêu thiếu gia nói, chỉ cần em nghe lời, ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ là người của anh ấy”
Lâm Ngọc Hoàn cũng không phải là người thích khoe khoang, nhưng phụ nữ đều có khát vọng này. Mình đã không thể giống như chị Phượng trở thành người đứng đầu Đông Nam. Nhưng mình lại hy vọng người đàn ông của mình có thể bù đắp điều này: “Mình là người của Tiêu thiếu gia”
Những lời này, ở trong Đông Nam đối với rất nhiều phụ nữ mà nói là một loại chờ đợi. Đông Nam là thiên hạ của Tiêu thiếu gia, có cô gái nào không muốn hưởng thụ cảm giác được tôn vinh như vậy.
Ngọc Thiền cả kinh, hỏi: “Sao, dễ dàng như vậy? Mới vừa rồi mới thử một chút mà, chịu khổ chút cũng chấp nhận”
Các nàng không biết, Tiêu Thu Phong trong nháy mắt đã có suy nghĩ đó. Phượng Hề đã nói với Tiêu Thu Phong, bởi vì biểu hiện của cô gái này rất thích hợp, đàn ông nhìn đàn bà có khi chỉ là trong nháy mắt.
“Tốt quá, tốt quá. Bốn chị em chúng ta, rốt cuộc có thể đẩy một người ra ngoài. Ngọc Hoàn, nhớ lấy, có hạnh phúc không được quên chị em đó. Chị tin rằng, Tiêu thiếu gia nhất định là một người đàn ông tốt”
Đáng tiếc giờ phút này Tiêu Thu Phong cũng không ở đây. Nếu không những lời này sẽ làm hắn cảm động. Chỉ tốt với mấy cô gái này một chút đã trở thành người tốt trong mắt các nàng.
Nhưng các nàng chỉ có mong muốn đơn giản như vậy, không dám có mơ ước xa vời.
So với những người cao quý và xuất sắc như Liễu Yên Nguyệt và Lâm Thu Nhã, bốn nàng Lâm Ngọc Hoàn càng dễ làm cho đàn ông yêu mến, bởi vì chỉ cần một chút các nàng đã rất thỏa mãn.
Tiêu Thu Phong đi vào Hồng Lâu, hai chiến sĩ Thần Binh xuất hiện hành lễ rồi lặng lẽ biến mất. Mặc dù Lý Cường Binh đã đi Châu Âu, nhưng Hoàng Kim Thủy Thành càng được phòng ngự nghiêm mật hơn. Ngoại trừ an toàn cho sản nghiệp của Phượng Hề, nơi này đã là trụ sở chính của thế lực ngầm Đông Nam.
Trên một chiếc bàn sơn đỏ, một người đàn bà xinh đẹp đang ngồi. Phượng Hề đang ngồi ở đó, đang nói chuyện với một vị khách.
Người khách này, Tiêu Thu Phong đã gặp, chỉ gặp một lần nhưng một lần này lại làm hắn nhớ suốt đời, không bao giờ quên. Bởi vì người đó là Bạch Sắc.
Bạch Sắc không mang theo một tia sát khí mà giống một người quân tử. Mặc âu phục chỉnh tề lịch sự thể hiện phong độ cao sang.
Bạch Sắc ngồi đối diện với Phượng Hề, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nhưng nhìn thấy Tiêu Thu Phong đi vào, sự bình tĩnh trên mặt Bạch Sắc đã có chút thay đổi.
“Có muốn tôi giới thiệu một chút không?” Phượng hề đứng lên, nhẹ nhàng hỏi.
Bạch Sắc vội vàng xua tay, nói: “Không cần, hai chúng tôi đã biết nhau. Đông Nam Tiêu thiếu gia, người không nhận ra anh ta có lẽ đã rất ít”
Phượng Hề không nói nữa, mà hỏi Tiêu Thu Phong: “Tiêu thiếu gia, uống một chén chứ?”
Tiêu Thu Phong cũng không khách khí, ngồi xuống, ngồi ở chỗ mà Phượng Hề vừa ngồi. Chỗ ngồi này là dành cho chủ nhân, bên trên trải thảm da thú rất dày, rất thoải mái, còn có một mùi hương thơm ngào ngạt, đó là mùi của Phượng Hề.
Mặt Bạch Sắc hơi đổi, bưng chén trà trong tay lên uống cạn.
Chén cạn, nhẹ nhàng đặt xuống, ánh mắt của Bạch Sắc có chút tiêu điều.
“Phượng, thật không ngờ ba năm không gặp em đã tìm được người bạn mới. Xem ra, anh cũng nên đi” Bạch Sắc đứng lên, không nhìn Tiêu Thu Phong một lần.
Trong lòng hắn Phượng Hề là vướng mắc duy nhất, đây là một bí mật. Ai có thể nghĩ được rằng vua sát thủ Bạch Sắc trong truyền thuyết lại yêu một người phụ nữ phương Đông bình thường, yêu đã tám năm.
Phượng Hề không đứng lên, thậm chí không có ý muốn tiễn mà buông ấm trà trong tay xuống, vẻ mặt bình thản nói: “Xin lỗi, làm anh hiểu lầm. Thực ra Phượng Hề vẫn thích người phương Đông hơn. Không nên nhìn thấy tôi bình thường có vẻ điên điên một chút, nhưng trái tim lại rất truyền thống”
Bạch Sắc đã hiểu, không hề do dự xoay người.
“Trưa ba ngày sau, đỉnh núi Hoàng Thành gặp mặt”
Trận chiến này đối với Bạch Sắc mà nói là vì giữ lấy danh dự. Phượng Hề làm trái tim hắn tổn thương, hắn thực ra đã thua.
Tiêu Thu Phong cũng không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói rất rõ ràng làm Bạch Sắc có thể nghe thấy được: “Tôi sẽ đến”
Nếu như Phượng Hề thật sự có ý với Bạch Sắc, như vậy Tiêu Thu Phong có thể nể mặt người đẹp. Nhưng Phượng Hề đã từ chối, cũng nên dạy cho người này một bài học.
Đông Nam mặc dù không phải đầm rồng hang hổ, nhưng cũng không phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nơi đây là địa bàn của Tiêu Thu Phong.
Phượng Hề có chút lo lắng, điều này từ vẻ mặt của nàng là có thể nhìn thấy.
“Cậu thật sự muốn đi?”
Tiêu Thu Phong không trả lời nàng, chỉ khẽ gật đầu. Bạch Sắc chính là một cao thủ cũng là nấc thang để hắn tiến bộ. Cơ hội như thế này cũng không nhiều lắm, Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng Phượng Hề lại nói: “Tiêu thiếu gia, thân phận của cậu không bình thường. Trên vai cậu gánh vác rất nhiều thứ, có một số việc có thể không mạo hiểm thì tuyệt đối không nên mạo hiểm, đừng làm những người quan tâm đến cậu phải đau khổ.”
Tiêu Thu Phong trêu lại: “Nếu như em gặp chuyện không may, vậy trong những người đau khổ đó có thể có chị Phượng hay không?”
Phượng Hề ngẩn người mắng: “Quỷ mới có thể đau khổ vì cậu, cậu cũng không phải người đàn ông của tôi”
Tiêu Thu Phong cười ám muội, cười làm cho Phượng Hề ngẩn người, không khỏi quay lại nhìn lại mình xem có chỗ nào không đúng không, nhưng không phát hiện ra gì hết.
“Chị Phượng Hề, có chuyện em thực sự muốn biết. Không biết có thể hỏi chị không?”
Trên mặt Phượng Hề dường như có thêm hương vị của phụ nữ, không giống như ngôi vị Nữ Hoàng xã hội đen, đây giống như người đàn bà mới lần đầu được hôn. Nhìn Tiêu Thu Phong đầy quyến rũ như muốn nói cậu còn có gì mà không biết. Nhưng miệng lại lạnh nhạt trả lời: “Cậu hỏi đi, tôi còn có bí mật gì với cậu sao?”
Tiêu Thu Phong rất đứng đắn và nghiêm chỉnh, mở miệng nói: “Chị bây giờ có phải vẫn còn trinh?”
Im lặng, rất im lặng.
Khuôn mặt quyến rũ của Phượng Hề đã trở nên đỏ ửng, sau đó thở mạnh một hơi, lớn tiếng quát lên.
“Cút...”