Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Khi Tiêu Thu Phong hoàn toàn mất đi trí nhớ, hắn còn nhớ vài điều. Tiêu Thu Phong bị trúng thuốc đã ném Ruth lên giường, chuẩn bị làm cho nàng từ vị trí người hại biến thành bị cưỡng hiếp.
Chuyện phía sau dần dần trở nên kích tình, hắn như một con trâu mộng chinh phục người phụ nữ này.
Đời người rất kỳ lạ. Lần trước lúc với Triệu Nhược Thần, là nàng ta bị trúng thuốc nên đã cưỡng hiếp mình. Lần này thì ngược lại, giống như một lần bị thiệt nên bây giờ được đền bù. Ông trời sắp xếp khá công bằng.
Sáng hôm sau khi Tiêu Thu Phong tỉnh lại, trên giường đã trở nên hỗn loạn. Có thể thấy trận kịch chiến đêm qua không kém gì với cuộc giết chóc ngày hôm qua. Ruth đang trần truồng cuộn mình trong chăn, ngay cả hắn cũng có cảm giác lâng lâng.
Cũng không biết là ai đã đánh bại ai. Tiêu Thu Phong vuốt ve người phụ nữ trong lòng, nàng chỉ nhẹ nhàng rên lên vài tiếng, sau đó người hơi vặn vẹo tìm một vị trí càng thêm thích hợp, thoải mái thiếp đi. Có lẽ Ruth đã rất mệt.
Tiêu Thu Phong một mình đứng dậy, rửa mặt mũi rời khỏi phòng. Ruth vẫn không mở mắt ra được.
Trên quảng trường trong pháo đài cổ kính này, các đội viên của Thần binh chiến đội đang tập luyện. Đây là quy củ mà bọn họ không bao giờ thay đổi. Trận chiến ngày hôm qua, bọn họ lại cảm nhận được chỗ tốt từ cách huấn luyện như thế này, nên càng không có một tia lơi lỏng.
Xung quanh bọn họ là rất đông bang chúng của Đồ Thần cũng tập theo bọn họ. Bầu không khí nóng rực, mặc dù rất hòa hợp nhưng trải qua giữa sống và chết, tình cảm của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn.
“Tiêu thiếu gia, tôi cũng muốn huấn luyện như bọn họ” Lang Khuyển thấy Tiêu Thu Phong, vội vàng chạy tới, chân còn chưa đứng vững đã kêu lên: “Tôi muốn mạnh mẽ giống như bọn họ để bảo vệ tiểu thư Ruth”
Nhìn Lang Khuyển, Tiêu Thu Phong như thấy được Labus. Thiến niên kia cũng quật cường như vậy. Nghe Lý Cường Binh nói, cậu ta tiến bộ rất nhanh, đã vượt qua cường độ huấn luyện của Thần binh chiến đội. Sự kiên trì chịu đựng đó làm cho Lý Cường Binh rất nghiêm khắc cũng phải khen ngợi.
Tiêu Thu Phong cười cười, lập tức có quyết định nói: “Bây giờ, cậu đi theo tôi. Tôi đưa cậu đến một nơi. Ở nơi đó cậu có thể trở thành cường giả chân chính, hơn nữa cậu có thể có một người bạn ở đó”
Lang Khuyển rất bình tĩnh, sự chững chạc không sợ hãi khi gặp chuyện đúng là đã vượt qua tuổi của hắn, không có cách nào, hắn là người như vậy. Đã không thể dùng tuổi để xác định hắn là đứa trẻ hay là người lớn.
“Tiêu thiếu gia đã nói, lần này tôi sẽ đi theo anh” Không có một chút do dự, thậm chí không hề suy nghĩ. Trận huyết chiến ngày hôm qua làm cho Lang Khuyển hiểu được thực lực của mình rất yếu kém. Nếu muốn bảo vệ người mà hắn không muốn mất đi thì phải làm cho mình trở nên cường đại. Giống như người đàn ông phương Đông này.
Tiêu Thu Phong gật đầu. Những thiếu niên như Lang Khuyển và Labus chỉ cần chịu đựng được huấn luyện sẽ là một chiến tướng trong tương lai. Hắn muốn người như vậy.
Ăn sáng xong, Tiêu Thu Phong đã bảo Lý Cường Binh chuẩn bị rời đi. Nếu Thần binh chiến đội đã đến Châu Âu, vậy không cần phải về mà sẽ đến Trung Đông. Ở đó, bọn họ có thể hỗ trợ huấn luyện ra càng nhiều nhân tài.
Bây giờ đối với Tiêu Thu Phong mà nói, hắn cần lực lượng càng cường đại hơn, cùng hắn nghênh đón kẻ thù càng cường đại hơn.
Vì làm cho đoàn lính đánh thuê có thể sinh tồn ở Trung Đông, Tiêu Thu Phong đã gọi điện cho Lang Nha bảo hắn cung cấp rất nhiều quân hỏa. Nghe tới số lượng khổng lồ đó, Lang Nha thiếu chút nữa ngất xỉu. Nhưng cuối cùng cũng không từ chối, chỉ hết sức an bài. Nếu như có thể thành công, tuyệt đối là vụ buôn lậu vũ khí lớn nhất trên đời.
Chiến sự ở London đã ngừng, Thiết Trụ và Lý Cường Binh đương nhiên sẽ không hứng thú tiếp tục ở lại đây. Nên rất nhanh đã bố trí xong, một hàng ba mươi sáu người không kịp ăn cơm trưa đã lên máy bay bay đến Trung Đông.
Ở nơi đó, có trò chơi còn hay hơn đang chờ bọn họ.
Tiêu Thu Phong không đi theo bọn họ. Mặc dù hắn cũng chuẩn bị đến Trung Đông xem một chút. Nhưng chuyện về Ruth vẫn phải xử lý một chút. Người này mơ hồ ngủ với mình, có một số việc phải đối mặt với Ruth.
Lúc đang ăn món ăn Trung Quốc, trên tầng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Ruth rốt cuộc cũng đã rời giường. Trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ. Đùi, cánh tay trắng nõn đầy quyến rũ hiện ra trước mặt, trên khuôn mặt trắng ngần của Ruth có thêm vẻ đỏ ửng trước đó chưa từng có.
Nàng ngồi xuống trước mặt Tiêu Thu Phong, ngón tay thon dài từ từ cầm lấy cái bánh trong đĩa của hắn, rất nhã nhặn mà cắn. Hình như đêm qua, cô gái này đã thực sự biến thành phụ nữ đúng nghĩa, trở nên thục nữ, có mị lực của người phụ nữ phương Đông.
“Ruth, em không nên làm như vậy” Cũng không biết Ruth nghĩ như thế nào, cứ như vậy giao thân thể cho hắn. Mặc dù người phương Tây khá tùy ý khi lên giường với người khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên của Ruth. Hơn nữa nàng trừ giết người hình như chưa từng quan hệ với người khác giới.
Nếu như không phải vì quan hệ với Thiên Mệnh. Tiêu Thu Phong tin rằng hắn cũng không xông vào thế giới lạnh lùng của Ruth.
“Anh tình em nguyện, vui vẻ là được rồi. Em không phải phụ nữ Trung Quốc, không nói anh phải chịu trách nhiệm. Cho nên anh không nợ gì em. Đưa thứ em muốn cho em, anh có thể rời đi”
Giống như chuyện ngày hôm qua căn bản không có xảy ra. Trong mắt Ruth hiện lên vẻ đau đớn, nhưng trong lời nói của nàng lại có vẻ như không thèm để ý.
Tiêu Thu Phong lắc đầu bất đắc dĩ, lấy một tờ giấy mới được viết từ trong lòng ra: “Đây là thứ mà em muốn. Tài khoản trong một ngân hàng Thụy Sĩ, mật mã của ngăn chứa đồ trong chi nhánh ngân hàng ở London. Hy vọng em không nên thất vọng”
Ruth cầm lấy, trên mặt không có chút biểu cảm, chỉ từ từ ăn hết nửa miếng bánh, sau đó đứng lên nói: “Nếu như anh có việc có thể rời đi. Không cần tạm biệt em”
Chỉ là lúc quay đầu, trên mặt nàng đương nhiên có một giọt nước mắt. Ruth khóc, đây là lần thứ hai nàng khóc, vì cùng một người đàn ông này.
Lần đầu tiên nàng khóc, là vì người đàn ông này chết. Ruth không rõ, tại sao người mình muốn giết mà mình lại rơi lệ vì hắn. Nhưng khóc lần này làm cho nàng rõ ràng thì ra từ trước kia nàng đã yêu người đàn ông phương Đông này.
Từ ngày sư phụ mang anh ta về đây, bọn họ đã ở bên nhau. Thực ra nàng căn bản chưa bao giờ hận hắn.
Nhưng khi Ruth nhìn thấy tài khoản khổng lồ kia cũng có chút ngẩn người. Đây là tất cả tích lũy trong ba mươi năm qua của Đồ Thần, đủ để cho nàng dựng nên ba Đồ Thần.
Chỉ là trong tài khoản đó có mấy thứ làm cho nàng nhớ lại. Một lá bùa hộ thân của người Trung Quốc, là lễ vật đầu tiên mà nàng tặng sư phụ mình, nhưng đây cũng là lần cuối cùng.
Vì món quà này, Ruth bị sư phụ nhốt vào trong phòng tối suốt ba ngày. Sư phụ muốn cho nàng nhớ kỹ khi tu luyện tuyệt đối không được phân tâm, không thể dùng các vật bên ngoài ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng. Sau đó sư phụ đã vứt tấm bùa đó vào trong sọt rác, mặt đầy khinh thường.
Bắt đầu từ đó, nàng không dám tặng vị sư phụ nghiêm khắc kia bất cứ thứ gì.
Thì ra sư phụ đã nhận, thì ra sư phụ cũng không nghiêm khắc như người vẫn thể hiện ra. Thì ra trong lòng người đã nhận món quà này.
Bên dưới món quà đó là hai mươi hai hộp nhỏ rất tinh xảo. Ruth mở mấy hộp ra. Bên trong là bức tượng bằng ngọc thạch rất nhỏ, trông rất sống động thể hiện rõ tay nghề của nghệ nhân. Mà mỗi mỗi một cái đều là hình dạng của nàng, đây nhất định là do sư phụ tự mình làm.
Ruth có chút hưng phấn bê hòm lên, bên dưới đáy hòm có để một bức thư trên bức thư có viết tên Ruth.
“Sư phụ, Ruth rất nhớ người” Trong lòng Ruth đang nghĩ đến sư phụ, nhưng bức thư lại làm cho nàng rung động, không kém gì sấm sét.
“Ruth, khi con thấy bức thư này, ta đã không ở bên cạnh con, không thể nào ở bên cạnh chiếu cố con. Mặc dù ta đã thề sẽ chiếu cố con cả đời, tha thứ cho ta không thể giữ lời”
“Nếu như ta không đoán sai, con bây giờ đã yêu Ảnh Tử. Ảnh Tử là một người đàn ông tốt, cậu ta có thể thay ta chiếu cố con. Điều này ta rất yên tâm. Ruth, ta thật sự hi vọng có thể thấy con được hạnh phúc, hạnh phúc cả đời”
“Có một việc, ta nghĩ cả đời này sẽ định dấu nó đi. Nhưng Ảnh Tử đã khuyên ta. Cho dù con đau khổ đến đâu cũng có thể có quyền được biết. Điều này làm cho ta suy nghĩ rất lâu. Nhưng thật không ngờ chỉ dám nói cho con qua bức thư này. Mong con tha thứ cho sự nhu nhược của ta. Mẹ con lúc sinh con ra đã chết vì khó sinh. Nhưng bởi vì ta, bởi vì ta là một người đàn ông đầy tội nghiệt. Ta không bảo vệ tốt cho Sha. Tất cả đều là do ta đã sai, ta không xứng làm bố của con”
“..... Dù con có tha thứ hay trách cứ người bố này. Ta rất yêu con. Ruth, con là bảo bối mà ta yêu quý nhất trên đời. Trên thiên đường, ta mỗi ngày đều cầu nguyện cho con, mong con được bình yên và hạnh phúc cả đời”
Mặt Ruth đẫm lệ, vô lực ngồi xuống đất. Giờ phút này, trái tim nàng đang tan vỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui