Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Con mắt của Tá Đằng Tuyền Sanh mang theo một sự âm u lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy thân ảnh trong đám võ sĩ, trên mặt chợt xuất hiện sự cười nhạo, đối mặt với ba trăm võ sĩ, cũng có thể coi là cao thủ cường đại, nhưng hắn không cần sợ hãi, càng huống chi chổ này còn có bốn mươi tám Ảnh tử siêu cấp.
“Vây lại, không để cho một kẻ nào thoát …”Tá Đằng Tuyền Sanh hét lớn, võ sĩ cầm đao sắc bén trong tay, đồng loạt bổ xuống bảy người.
Nhưng đám Lý Cường Binh làm sao để cho bị vây lại được, chỉ đế ý chém giết, đứng gần với đám võ sĩ, chỉ bình tĩnh ra một chiêu trí mạng, nếu không chặt cổ, thì cũng bẻ gãy chân, dù sao cũng ngã xuống đất, không có khả năng đứng dậy.
Lúc Tiêu Thu Phong đi đến trước mặt hắn, Tá Đằng Tuyền Sanh mở to hai mắt, một áp lực khẩn trương đã vây quanh hắn. Trước mặt người đàn ông này, hắn cảm thấy một nỗi sợ chưa từng có.
Cố gắng nhẫn nại, ổn định nhịp thở, hắn cố làm cho bản thân không run rẩy, hắn là gia chủ của Tá Đằng gia Sơn Khẩu Minh, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào cười nhạo.
“Mày … mày chính là Tiêu thiếu gia của Ngạo Thiên Minh, kẻ giết con trai tao?”
“Không chỉ giết con mày, hôm này còn giết luôn mày ….”Đối với người của Sơn Khẩu Minh, hắn không có hảo cảm, giờ phút này càng nói càng lãng phí thời gian, Tiêu Thu Phong lôi đình chỉ kích, lực lượng đã ngưng tụ xong, cũng không muốn nói nhãm làm gì.
Tá Đằng Tuyền Sanh cười đắc ý, nói : “Hôm nay tao muốn nhìn xem, mày giết tao như thế nào?”
Bởi vì hắn đã có người giúp đỡ, cũng không biết lúc nào mà bên cạnh hắn, bốn mươi tám người đã xuất hiện, mặc dù không nói gì, nhưng Tiêu Thu Phong cũng cảm thấy một nỗi khiếp sợ vô cùng.
Khiếp sợ không phải vì sợ hãi, mà bởi vì trên người của những kẻ này, hắn nhận ra thứ gì đó rất quen thuộc, chính là thân pháp Ảnh tử, mặc dù không hiểu gì, và cũng kém rất xa, nhưng quả thật là thân pháp Ảnh tử.
Tá Đằng Tuyền Sanh sửng sốt, trong lòng thở phào, hắn biết rằng, những người cường đại này, nhất định có thể đối phó với Tiêu thiếu gia của Ngạo Thiên Minh, lời này quả thật không giả, nhìn thấy Tiêu Thu Phong trầm tư, trong lòng hắn nhận định, đây là biểu hiện của sợ hãi.
“Đây là cao thủ của Hắc Dạ, thế gian không có lực lượng nào có thể chống đối được. Mày nhìn đi, trời sẽ tối nhanh, sẽ trở thành thế giới của họ.
Những người này tự nhiên lại biết thân pháp của hắn, Tiêu Thu Phong nhất thời có chút rối loạn. Thân pháp này, người biết cũng không nhiều lắm, cho dù là biết, người có thể hiểu rõ được bí quyết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn đã không dám nghĩ nữa.
Nếu người nào không biết, nhìn thấy những cao thủ Ảnh tử này, còn có thể tưởng rằng hắn chính là thủ lĩnh của Hắc Dạ.
Một cơn tức giận trong lòng nổi lên, nhìn Tá Đằng Tuyền Sanh hót líu lo, cảm thấy phiền hết sức, Tiêu Thu Phong đã vọt lại, quát : “Mày nói nhãm nhiều quá”
Đao đã thành hình, trong lúc hoàng hôn này, đột nhiên xuất hiện ánh trăng, ngân quang phát ra, mang theo sự giết chóc lạnh lùng, làm cho người khác cảm thấy phát lạnh. Nhưng, điều kỳ quái hơn nữa chính là, bốn mươi tám người kia, chỉ lẳng lặng đứng vây quanh Tiêu Thu Phong, không ai tiến lên ngăn cản.
Đao khí sắc bén vừa ra, Tá Đằng Tuyền Sanh đã có chút sợ hãi, không để ý đến tôn nghiêm của gia chủ, kêu lên : “Các người … mau … mau ngăn hắn lại …”
Đao đã rút ra, hai tay nắm chặt, bổ xuống lớp đao khí kia, nhưng bất luận hắn hò hé ra lệnh thế nào, nhưng người này cũng không động thủ, đều lạnh lùng trầm mạc, không nói một lời.
Tiêu Thu Phong đã biết, Tá Đằng Tuyền Sanh, trong tay Hắc Dạ bất quá chỉ là một quân cờ, người bọn họ muốn đối phó chính là hắn, còn tên kia, sống chết thế nào mặc kệ. Giờ phút này xem như tặng hắn một phần nhân tình.
Tá Đằng Tuyền Sanh cũng đã hiểu được, tức giận đến nỗi mất đi sự rụt rè, lớn tiếng mắng : “Bát cát, tên sứ giả ghê tởm, dám lừa gạt gia chủ, bổn gia chủ muốn đào mười tám đời tổ tông của Hà gia lên mà chửi”
Hà gia? Hà Hướng Nam!
Hành tung của hắn quả nhiên thần bí, trở thành sứ giả của Hắc Dạ.
Chẳng qua, giờ phút này Tiêu Thu Phong không có tâm tình để tìm hiểu những vấn đề này. Trừ một quân cờ đáng thương, hắn còn cần phải đối mặt với bốn mươi tám cao thủ Ảnh tử, đây mới là phần chính của cuộc chơi.
Tá Đằng Tuyền Sanh từ thất vọng chuyển thành điên cuồng, hắn lớn tiếng quát : “Tá Đằng gia tộc không sợ sinh tử, giết, giết, giết, giết hết tất cả bọn chúng!”
Còn hắn, đã múa đao, hình thành một thế Nghênh Phong Nhất Đao Trảm cuồng bạo, quả thật, so với Thanh Quang ở London, đây mới chính là Nghênh Phong Nhất Đao Trảm chân chính. Chỉ là, đao này vừa ra, đã quyết định số mệnh của hắn, tối nay, hắn phải chết.
Bởi vì Tiêu Thu Phong đã cẩn thận nghiên cứu qua chiêu thức này, mỗi lần cùng đám tiểu Nhật Bản đối địch, bọn chúng hình như đều dùng chiêu này, khí thế bàng bạc, như biển rộng mênh mộng, người bình thường căn bản là không đỡ được, nếu may mắn đỡ được, thì cũng khó tránh cái chết.
Tá Đằng Tuyền Sanh thân là gia chủ, đối với Nghênh Phong Nhất Đao Trảm, đã luyện thành hơn mười năm. Nhưng ngay cả như vậy, Tiêu Thu Phong vẫn tìm được ba sơ hở.
Một chổ cũng đủ để chết, ba chổ, đó là chết càng thêm chết!
Trời rốt cục đã tối, ánh mặt trời cuối cùng đã biến mất, nhưng giờ phút này, một tia sáng chói mắt phát ra, trong nháy mắt, một tiếng hét chói tai, cũng truyền ra.
Tá Đằng Tuyền Sanh đã ngã xuống đất, vì hắn chỉ còn một chân.
“Mày so với con mày còn kém lắm! Thật sự không xứng để tao động thủ giết mày, mày có thể sống, nhưng không bao lâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại tổng bộ Sơn Khẩu Minh”
Tiêu Thu Phong vừa nói xong, trên mặt của Tá Đằng Tuyền Sanh, càng lúc càng u ám hơn, mặt đầy mồ hôi, làm cho người ta không nhìn ra, hắn vì thống khổ, hay vì kích động.
Bốn mươi tám Ảnh tử đã động thủ, động tác của chúng rất kỳ quái, không phải tấn công, mà là vây, hình thành một vòng vây ba tầng bên ngoài giống như những binh lính được huấn luyện trên chiến trường, bọn họ hợp thành một trận thế rất huyền diệu.
“Vô Ảnh Phiêu Miểu trận …”Càng không dám nghĩ, thì những thứ quen thuộc càng xuất hiện trước mặt. Tiêu Thu Phong trong một phút, cơ hồ như rất tuyệt vọng với nhiều người, loại trận pháp này xuất hiện ở đây, đại diện cho sự tín nhiệm năm xưa, đã hoàn toàn bị phá hủy.
Bọn họ chính là bộ đội Ảnh tử, có địa vị siêu cấp, từ hai mươi năm trước đã bắt đầu huấn luyện, đây là lần đầu tiên họ xuất chiến, mà tất cả, chỉ vì người đàn ông trước mặt.
“Hư vô trận …”Theo một tiếng quát nhẹ, trận thức lại biến, bốn mươi tám thân ảnh, hình thành một chi thế hư ảo, biến hóa khó lường, thân hình họ giống nhau, ăn mặc giống nhau, thậm chí tuổi tác cũng giống nhau. Trong đêm tối, nếu chỉ nhìn bằng hai mắt thường, bọn họ chỉ có một người.
Tiêu Thu Phong lẳng lặng đứng đó, bên tai truyền đến những tiếng chém giết, còn có những tiếng hít thở của bốn mươi tám người này, cũng đã lọt rõ ràng vào tai.
Nội mạch bên trong, đã chạy khắp toàn thân, lực lượng của bốn mươi tám người này, quả thật đã rất mạnh, nếu không có Võ Chi Phách, thắng bại tối nay, khó có thể đoán trước được, ngay cả Lý Cường Binh, một binh vương siêu cấp, cũng không có biện pháp nào thoát từ trong trận này ra được.
Tiêu Thu Phong căn bản là không muốn thoát, hắn muốn giết, huyết sát phá vây, hắn muốn nói cho người kia biết, cho dù là lực lượng mạnh cỡ nào, cũng không cản được bước chân hắn, hắn không còn là Ảnh tử, hắn là Tiêu Thu Phong.
Yêu và Hận luôn luôn song hành với nhau, giờ phút này, trong lòng Tiêu Thu Phong đã tràn ngập thù hận, thân pháp Ảnh tử và Vô Ảnh Phiêu Miễu trận, vốn không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng, nó đã xuất hiện!!!
Tất cả chuyện này, tựa hồ như đã quay về điểm khởi đầu!
Ngẩng đầu lên, song chưởng của Tiêu Thu Phong bỗng nhiên căng ra, nắm chặt thành hai đấm. như hai chùy hoàng kim, tách ra để trước ngực. Lực lượng này, làm cho ngay cả không khí ở đây cũng tăng xoáy theo, cuồn cuộn không ngừng, thao thao bất tuyệt.
Những tần sóng vô hình ập đến, rồi từ từ hạ xuống, nhưng bốn mươi tám cao thủ Ảnh tử, cũng đã động.
Chém giết, chậm rãi lan ra, nhìn những người này, Tiêu Thu Phong biết, lực lượng của mình, vẫn chưa đủ cường đại.
Bốn mươi tám người, không nói một lời, cũng không ai lùi bước, giống như câm điếc không sợ, bọn họ chỉ có một mục tiêu, đó chính là giết chết Tiêu Thu Phong, hoàn thành sứ mạng.
Quyền đã đánh ra, lực lượng cường đại như chìm vào trong biển, bị lổ đen vũ trụ hút vào, không chút tác dụng. Tiêu Thu Phong cảm thấy mình như đi vào trong sương mù, không tìm được đường ra, mất đi mục tiêu.
“ĐAO … CHI … TÂM … QUYẾT!!!”
Từng chữ nói ra, lực lượng trong cơ thể cũng tăng mạnh lên, bốn chữ này ra, lực lượng đã hình thành chi thế cuồng phách, đao hình lãnh đạm của Tiêu Thu Phong đã xuất hiện.
So với Đao Tâm trước kia, loại đao khí này, quang mang nhạt hơn nhiều, nhưng khí tức cũng có vẻ nội liễm hơn, không có chút lỗ mảng. Đây là một lực lượng thật sự, tinh khiết vô cùng.
Nhưng cũng là một lực lượng hữu hiệu nhất, hữu hiệu mà trí mạng!
Quang mang nhàn nhạt tán ra, bắt đầu khởi động cường hãn chi tức, không người nào có thể kháng cự.
Ba tên cao thủ Ảnh tử đứng mũi chịu sạo đã bị chém ngang, máu bay đầy trời. Chúng thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu, đã bị phân thây rơi xuống đất.
Có thể thấy được, đao thế cực nhanh, vô cùng tàn nhẫn, sát khí mãnh liệt.
“Tiểu Hành Trận!”Lại một tiếng quát nhẹ, trận thức lại đổi, vị trí ba người bị mất nhanh chóng được lấp đầy, bốn mươi lăm Ảnh tử, vẫn vô cùng sắc bén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui