Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Người này chính là bộ trưởng nội vụ, nhưng cũng là đại biểu của tập đoàn Tam Tinh ở chính phủ. Tổng thống sở dĩ có thể lên ngồi ở vị trí này là bởi vì có tập đoàn Tam Tinh chống lưng phía sau. Điều này đối với cả nước H mà nói là một bí mật động trời. Đám người ngu ngốc này đâu biết rằng chính phủ chỉ là công cụ của một tập đoàn?
Mà Mạch Hà lão mà hắn vừa nói chính là chủ tịch của tập đoàn Tam Tinh hiện nay. Quyền lực của ông ta trong nước H đã nằm ngoài tưởng tượng của rất nhiều người. Ông ta chính là chính phủ, nắm giữ quyền lực của một nửa đất nước. Đây có lẽ chính là nguyên nhân có người muốn phản loạn.
Tổng thống là một người nhu nhược, hỏi: “Như vậy có thể sao?”
Bộ trưởng nội vụ cười nhạt, nói: “Không thể cũng phải làm. Tổng thống, ông cho rằng mình còn có lựa chọn sao?”
Đúng vậy, ông ta đã không còn lựa chọn.
Một loạn trăm loạn, trên đời không ít người muốn thừa dịp loạn mà hôi của. Thiết Trụ và Lý Cường Binh làm loạn khiến cả Seoul hỗn loạn, biến nơi đây thành thế giới đầy bạo lực. Binh lính canh giữ các vị trí quan trọng cũng chỉ đứng đó mà thôi. Bởi vì đối mặt với dân chúng, bọn họ không dám tùy tiện nổ súng.
Nhưng kỷ luật của quân đội không thể nào lơi lỏng, rất dễ bị người lợi dụng. Một viên đạn lạc bay ra bắn phải một người đàn ông ở phía trước, lập tức tình hình càng thêm hỗn loạn. Trong một góc khuất, một người đàn ông đang cười cười đắc ý, nhỏ giọng nói: “Như vậy sẽ thành công”
Dù cho có nhiều quân lính hơn nữa, giờ phút này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Bởi vì lực lượng dân chúng rất khổng lồ. Theo phát súng vừa nãy đã khơi dậy áp lực mấy ngày qua. Không biết là có phải có người cố ý xúi giục hay không mà tình hình đã không thể thu thập.
Mà giờ phút này, hơn trăm cao thủ vệ đội mạnh nhất của phủ tổng thống đang cầm lệnh mới được ban ra đến vây quanh khách sạn của Thiên Nhan Duyệt. Bọn họ chỉ có một câu nói: “Bắt Thiên Nhan Duyệt, bất cứ ai chống lại, giết không tha”
Thực ra trước đó Tư Mã Lạc cũng đã nhận được tin tức. Lúc này cả khách sạn đã trống trơn để chờ đón bọn họ.
Không chỉ có những cao thủ này. Ngay cả những người giám thị xung quanh cũng tập trung xông vào. Sứ mệnh của bọn họ chỉ là đoạt lấy tính mạng của mục tiêu. Nhưng bọn họ không biết đây là lần cuối cùng thực thi nhiệm vụ trong đời bọn họ.
Ngoại trừ Tiêu Thu Phong và Ruth, ở đây còn có hơn mười Mị Ảnh. Nếu như chỉ coi bọn họ là những người phụ nữ bình thường thì quá sai lầm. Phương pháp giết người của các nàng không thua kém bất cứ một sát thủ nào. Bởi vì người huấn luyện các nàng là Phong Linh.
Trong nháy mắt khi bọn họ xông vào, giết chóc đã diễn ra. Không cần mục tiêu, bất chấp thủ đoạn, mệnh lệnh của Tiêu Thu Phong chỉ có một câu nói: “Giết chết bọn họ, tất cả”
Giọng nói lạnh lùng phát ra. Ngay cả Tư Mã Lạc cũng cảm thấy sát khí trong đó, người không khỏi run lên.
Đến lúc này dù có giết thêm bao nhiêu người nữa cũng không có vấn đề gì. Nên Tư Mã Lạc không hề khách khí. Ông chủ khách sạn cũng là một người Trung Quốc. Lúc này ông ta đã đi vào giao lại nơi này cho Tiêu Thu Phong.
So sánh với tiền, tin rằng không ai nghĩ có tiền mà không có mạng để dùng.
Hơn nữa Tư Mã Lạc đã nói cho ông ta dù khách sạn tổn thất bao nhiêu, tương lai ông ta sẽ được nhiều hơn thế.
Những người này không phải là người bình thường. Điểm này ông chủ khách sạn nhìn một cái là nhận ra. Ông ta gần như không hề do dự, gật đầu đáp ứng ngay lập tức.
Bên ngoài đã thay đổi, mà khách sạn cũng bắt đầu tiến hành giết chóc. Hơn trăm cận vệ của tổng thống cùng với hơn trăm đặc công xung quanh tạo thành đội ngũ hơn ba trăm người. Những đợt công kích cuồng loạn bắt đầu trong tiếng súng dày đặc.
Thiên Nhan Duyệt rất nghe lời. Có lẽ cảm nhận được bầu không khí bất an nên khi Tiêu Thu Phong nói cho nàng biết ở yên trong phòng không nên đi ra ngoài. Nàng không hề hỏi lại mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Cùng với Tiểu Cầm và Tiểu Phương đi vào trong phòng. Mà sáu vệ sĩ lại đứng canh cửa cho nàng.
Tám người bọn họ chỉ bảo vệ cho một mình Thiên Nhan Duyệt. Còn lại chỉ là giết chóc, đối với Tiêu Thu Phong và Ruth mà nói, bọn họ không hề nương tay với kẻ thù.
“Lão đại, mạng của tao giao cho mày” Tư Mã Lạc kích động đứng lên nói: “Mày phải cẩn thận đó. Cả Tư Mã gia chỉ có một mình tao là cháu đích tôn”
Mẹ nó, Triệu gia không phải cũng có một mình Triệu Nhược Minh sao. Bây giờ hắn vẫn đang ở Trung Đông, hàng ngày đều đấu tranh vì sự sống của mình đó.
“Yên tâm, không có Phong cho phép thì anh không thể chết được” Ruth quay đầu lại nhìn Tư Mã Lạc đầy khinh bỉ. Hình như rất coi thường sự sợ hãi của Tư Mã Lạc.
Điều này sao có thể trách Tư Mã Lạc. Hắn không trải qua huấn luyện tàn khốc. Một người bình thường khi đối mặt với cái chết đương nhiên sẽ sợ hãi.
Tiêu Thu Phong không quay đầu lại: “Bằng những người này, còn chưa đủ”
Nếu như một vệ đội nho nhỏ còn có thể xông qua Mị Ảnh, Ruth và hắn thì tuyệt đối có thể xưng là lực lượng đứng đầu thế giới. Bởi vì tổ dị năng cường đại nhất thế giới cũng chưa chắc có thể làm được.
Trong hành lang đã có rất nhiều xác chết. Thang máy đã bị phá hủy. Vệ đội tổng thống chỉ có thể tiến lên từng tầng một. Mị Ảnh quá quỷ dị, mỗi lần xuất hiện lại lấy đi hai mạng người. Mà mỗi khi tìm bọn họ lại không thấy đâu hết.
Khi đến được tầng mười, đội ngũ ba trăm đã có hơn trăm người mất mạng. Tốc độ giết người càng lúc càng nhanh hơn. Bởi vì bọn họ đã sắp đến tầng mà Thiên Nhan Duyệt ở.
Chẳng qua bọn họ càng thêm cẩn thận. Ba người một tổ, hai tổ một đội, trước sau chiếu cố lẫn nhau. Đội hình như vậy đã làm Mị Ảnh khá phiền toái.
Kỹ thuật ám sát của Mị Ảnh rất cao. Nhưng bây giờ là giữa ba ngày ban mặt hơn nữa lại phải ngay mặt đối đầu với kẻ địch khiến cho hiệu quả của bọn họ giảm đi rất nhiều.
Các nàng không thể nào so sánh với Lý Cường Binh và Thiết Trụ. Đối với cao thủ chân chính mà nói, bọn họ không sợ súng. Bởi vì tốc độ của bọn họ đã vượt qua tốc độ của đạn.
Tiêu Thu Phong và Ruth đã xuất hiện. Sự xuất hiện của bọn họ đã làm cho giết chóc tăng lên.
“Cẩn thận...” Hai chữ vừa phát ra, người kêu lên đã chết. Bởi vì hắn là người đầu tiên nhìn thấy Tiêu Thu Phong. Mà Tiêu Thu Phong không lùi mà tiến, nhảy vào trong đội ngũ. Lưỡi dao sắc bén mang theo khí tức cường đại trong nháy mắt cuốn tới đã cắt đứt yết hầu sáu cao thủ.
Bọn họ đã không thể tiến tới. Bởi vì Ruth cũng đã xuất hiện. Tốc độ bắn súng của nàng thực sự quá nhanh. Điểm này dù là Tiêu Thu Phong cũng phải khen ngợi.
Tay trái cầm súng, tay phải cầm tế kiếm, hai tay cùng sử dụng. Người chết trên tay nàng còn nhiều hơn cả Tiêu Thu Phong.
Mị Ảnh không chịu thua kém. Cả khách sạn đã biến thành lò đồ sát. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng không ngừng vang lên. Máu chảy thành sông rơi xuống. Đối với Mị Ảnh mà nói, những người này không phải là người, mà là súc sinh chờ giết.
Người vệ đội cuối cùng bị Baby dùng đao đâm thủng yết hầu, miệng trào máu mà chết.
Baby tức giận rút đao ra, còn đá cho người này một cước bay ra ngoài cửa sổ. Bởi vì người này trước khi chết đã giết một đội viên Mị Ảnh.
Xác chết không cần dọn dẹp. Bởi vì tàn cuộc sẽ có người thu thập. Trên TV đã truyền ra lời kêu gọi thành lập chính phủ lâm thời. Tất cả những điều kiện đã có đủ, bây giờ sẽ có người đứng ra thu thập tàn cục.
Trong nháy mắt khi TV phát ra lời tuyên bố kia, giết chóc từ từ ngừng lại. Điều này làm cho dân chúng hi vọng. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu chấp nhận sự thật này. Đối với dân chúng mà nói, bọn họ chỉ hy vọng sống bình yên. Âm mưu và chính trị không phải điều bọn họ quan tâm.
Chỉ cần ai có thể làm bọn họ sống yên ổn, bọn họ sẽ ủng hộ người đó. Seoul hỗn loạn làm cho bọn họ lo sợ, không muốn tiếp tục như vậy nữa. Cho nên chính phủ lâm thời vừa thành lập đã được dân chúng ủng hộ.
Chính phủ lâm thời được quân đội ủng hộ nên đã hoàn toàn thay thế phủ tổng thống trước đây. Bọn họ bắt đầu toàn lực xử lý các cuộc bạo loạn chống đối.
Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã rút khỏi. Đến lúc này chính phủ bắt đầu thu thập hiện trường, thu thập các xác chết. Đương nhiên cũng bao gồm cả khách sạn mà Tiêu Thu Phong đang ở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui