Trác Ngưng Tuyết cũng không phải một người nhiều chuyện, nhưng nàng lại là một người phụ nữ thông minh. Nếu không như vậy nàng cũng không thể kế thừa y bát của Bàn Tay Vàng.
“Chị Thu Nhã, người đàn ông kia, chắc là chị cũng biết. Chị có thể giới thiệu một chút với em không. Thực ra em rất nghi ngờ tại sao bố nuôi lại giúp anh ta như vậy. Theo em biết, người đàn ông này là một người ăn chơi trác táng, bị người gọi là cao thủ phong lưu, không phải người tốt mà”
Lâm Thu Nhã xoay người lại, trên mặt xuất hiện một vẻ mờ ảo. Vì vấn đề này làm cho nàng nhớ lại lần đầu tiên khi mình gặp Tiêu Thu Phong. Trước đây nàng cũng nghĩ hắn là người như vậy, có lẽ còn tệ hơn.
“Thiên Nhan Duyệt, em cũng đã gặp. Đó là một người phụ nữ rất đẹp. Với danh tiếng của cô ấy trên thế giới, muốn gả vào một nhà giàu cũng không phải việc gì khó. Cô ấy lại chọn một người đàn ông như vậy, một người chỉ biết dựa vào ông bố. Chị Thu Nhã không lo lắng gì sao?”
Lâm Thu Nhã ngẩng đầu lên nhìn Trác Ngưng Tuyết một cái, nói: “Ngưng Tuyết, em nói không sai. Anh ta đúng là người ăn chơi trác táng, nhưng điều này không thể che giấu sự ưu tú của anh ấy, cũng không thể ngăn cản những người phụ nữ yêu anh ấy. Thực ra bên cạnh anh ta không chỉ có một mình Liễu Yên Nguyệt. Nhưng không có một ai rời đi, bởi vì anh ta là một người đáng giá để mọi người phụ nữ yêu thương” Trác Ngưng Tuyết quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, tay đã cầm lấy tay Lâm Thu Nhã, vội vàng nói: “Chị Thu Nhã, em thực ra cũng chỉ là tò mò mà thôi. Chúng ta mau về phòng thôi không bố nuôi biết lại nói em”
Lâm Thu Nhã dở khóc dở cười. Trác Ngưng Tuyết được xưng là thiên tài cũng không quá, khả năng khống chế kinh tế rất giỏi, đến ngay cả nàng cũng phải kính nể vài phần. Nhưng đối với tình cảm lại là con số không. Cho nên nàng rất thích nghe chuyện tình yêu, các chuyện xưa. Những lúc đó, Trác Ngưng Tuyết như một đứa trẻ hiếu động.
Ngồi trên giường, Trác Ngưng Tuyết trông rất chăm chú.
“Chị Thu Nhã, nếu như em không đoán sai, nhất định chị cũng có chuyện với anh ta. Không biết chừng chị cũng là người thích anh ta. Có phải không?”
Trác Ngưng Tuyết đương nhiên không ngốc, chỉ là nàng chưa có kinh nghiệm gì với chuyện tình cảm mà thôi. Ở bên cạnh Bàn Tay Vàng, tất cả đều là các ông già mắt xanh, da trắng. Nên nàng không có hứng thú gì. Mà Lâm Thu Nhã là người phương Đông, nàng đã tiếp xúc nhiều nhất.
Lâm Thu Nhã lúc này đang rất xấu hổ. Tất nhiên, tình cảm đó từ khi nàng rời khỏi Tiêu gia đã không ngừng nẩy nở trong lòng nàng.
Bởi vì ở đây, nàng gần như đã quên tất cả mọi chuyện trước kia. Tất cả tinh lực đều đặt vào công tác chuẩn bị Long Đằng. Nhưng khuôn mặt của Tiêu Thu Phong, hàng đêm lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Khẽ gật đầu, Lâm Thu Nhã không phủ nhận. Bởi vì tình cảm giấu kín trong lòng, nàng muốn tìm cách phát tiết. Nói ra có lẽ làm cho nàng dễ chịu hơn chút.
“Em đoán không sai, chị đúng là có chuyện không thể nào quên với anh ta. Giống như cảm giác của em vậy. Lần đầu tiên khi gặp người đàn ông này, cũng từng cho rằng anh ta chỉ là kẻ ăn chơi trắc táng, kẻ háo sắc, kẻ luôn tìm gái đẹp như mọi người đồn đại. Nhưng ngày đó, anh ấy trước mặt đông người đã đánh một người quấy rầy Liễu Yên Nguyệt”
Chuyện tiếp theo rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, nhưng theo như Lâm Thu Nhã nói, Trác Ngưng Tuyết cũng chìm trong niềm hạnh phúc đó. Thật giống như nàng cũng được trải qua cảnh tượng đó. Lúc vui lúc buồn, lúc đau khổ, lúc hạnh phúc, nhập tâm vào trong đó. Đúng là có thể cảm hóa nội tâm của mọi thiếu nữ: “Thì ra là thế, thì ra là thế. Chị Thu Nhã lúc nghe được tin tức này thì vừa vui lại vừa buồn. Có phải là nghĩ mình có cơ hội phải không?
Lâm Thu Nhã lắc đầu mà nói: “Ngưng Tuyết, em hiểu lầm rồi. Chị không nghĩ như vậy, chỉ là có chút mất mát mà thôi. So với Nhan Duyệt, chị chỉ là một người nhu nhược trong tình yêu”
Trác Ngưng Tuyết lập tức khuyên: “Chị Thu Nhã
“Vậy còn em, vì sao không tìm một người đàn ông nào. Hình như chị không nghe nói em có bạn trai nào mà?”
Trác Ngưng Tuyết xấu hổ, nhăn nhó nói: “Người theo đuổi em có không ít. Nhưng không ai có thể làm em cảm động như chị nói. Hơn nữa bố nuôi không cho em bại lộ thân phận. Hơn nữa năm đó em cũng đã hứa với bố, cả đời này làm người Tiêu gia, không bao giờ phản bội”
Lâm Thu Nhã cả kinh nói: “Ngưng Tuyết, vậy em định cả đời không lấy chồng sao?”
“Trước đây em cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng khi bố nhận em làm con nuôi đã nói cho em biết em sẽ lấy một người. Nhưng đến bây giờ em vẫn chưa gặp người đàn ông đó”
Lâm Thu Nhã càng kinh ngạc nói: “Em đã đồng ý? Nếu người đàn ông đó quá kém thì sao?”
Nhưng thật không ngờ, Trác Ngưng Tuyết lại cười nói: “Sao có thể chứ. Em dù ai cũng không tin thì vẫn mãi luôn tin bố nuôi. Bố được xưng là thần buôn bán, ánh mắt rất chuẩn, điều này người bình thường sao có thể sánh bằng. Người đàn ông mà bố để mắt đến sao có thể kém cỏi được chứ. Yên tâm đi, em dám đánh cuộc, người mà bố nhìn trúng nhất định không kém hơn người đàn ông của chị”
Lâm Thu Nhã cười nói: “Trong tim chị, đã không có người đàn ông nào xuất sắc hơn anh ấy”
Nhưng Trác Ngưng Tuyết không tán thành. Người đàn ông đó được Lâm Thu Nhã nói tốt như vậy, cũng chỉ là trong mắt người yêu mà thôi.
Hôm sau, Tiêu Thu Phong và Thiên Nhan Duyệt đã về đến Thượng Hải. Mà Ruth dù không muốn vẫn phải rời đi. Mặc dù không đành lòng từ biệt, nhưng nàng cũng hiểu bây giờ chưa phải thời gian đoàn tụ. Ở Trung Đông còn có rất nhiều chuyện cần đến nàng.
Chỉ cần vì Tiêu Thu Phong, dù khổ cực, dù vất vả hơn nữa, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện, không thấy khổ.
Chẳng qua trước khi đi, nàng đã đặc biệt bảo Thiên Nhan Duyệt, những điều có thể giúp nàng đã làm. Những điều còn lại phải dựa vào chính Thiên Nhan Duyệt. Dù như thế nào cũng không được lùi bước, kết quả nhất định không có vấn đề gì.
Đến sân bay Hongkong, mọi người vừa xuống máy bay, Tiêu Thu Phong đã mở miệng nói: “Tiểu Duyệt, em lâu như vậy còn chưa về nhà nhà, em mau về đi. Anh sẽ điện cho em sau”
Biểu hiện yêu thương trên đường làm hắn cảm thấy không quen. Hắn không quyết tâm tiếp nhận tình cảm này nên mọi diễm phúc đều khá xấu hổ.
“Không đúng, Nhan Duyệt tiểu thư, cô không phải đã lớn tiếng tuyên bố quan hệ với Thu Phong sao, vậy phải đến Tiêu gia trước chứ” Tư Mã Lạc chuyến này đã lập công lớn, được Thái gia biểu dương nên tâm trạng đang rất vui vẻ. Biểu hiện của Thiên Nhan Duyệt, hắn thấy rõ ràng nên đương nhiên hiểu ngay.
Tiêu Thu Phong trừng mắt một cái, Thiên Nhan Duyệt đã lớn tiếng nói: “Đúng thế, anh không nói em cũng quên mất”
Nói xong, nàng xoay người lại, phân phó: “Tiểu Câm, Tiểu Phương, chúng ta trước hết đến Tiêu gia, mang hành lý đến Tiêu gia”
Tiêu Thu Phong nóng nay nói: “Tiểu Duyệt, điều nay không tốt đâu. Dù không có chuyện gì, em cũng cũng phải nói với trong nhà một tiếng chứ. Nếu không họ lại tưởng rằng anh lừa con gái mình thì sao?”
Nhà Thiên Nhan Duyệt cũng ở Thượng Hải, hơn nữa cũng được coi như nhà giàu có, có quan hệ kinh doanh với Lâm gia. Cho nên nàng mới quen biết Lâm Thu Nhã.
“Không cần, Tiêu đại ca, đến nhà anh thì em sẽ gọi điện về nhà thông báo một tiếng. Hơn nữa em đã quyết định, em nếu đã tuyên bố chuyện này thì em phải giải thích với chị Yên Nguyệt. Tránh cho lúc đó, chị ấy lại trách anh”
Mà trong lòng lại hừ một tiếng, nghĩ: “Anh còn không thừa nhận. Anh nếu không làm gì con gái nhà người ta, thì ai lại không biết xấu hổ mà tự đến nhà anh chứ?”
Cũng không biết kế sách của chị Ruth có tác dụng gì không, cũng không biết người Tiêu gia có chào đón mình không. Thực ra Thiên Nhan Duyệt đang rất lo lắng.
Chẳng qua đã đến nước này nàng đã không hề nghĩ gì nhiều nữa. Dù cho Tiêu gia là một biển lửa, nàng cũng sẽ liều mình nhảy vào.
“Bây giờ mới đúng đó. Thu Phong, tao về trước, không quấy rầy mày với người đẹp Thiên Nhan Duyệt. Hai ngày nữa tao sẽ đến gặp mày” Tư Mã Lạc trêu chọc, rồi rời đi.
Tiêu Thu Phong nhìn vẻ quật cường của Thiên Nhan Duyệt, biết có phản đối cũng không được.
“Được rồi, trước hết về nhà chơi mấy ngày đã, chơi chán rồi mới về”
Em không bao giờ chán, sẽ ở đó cả đời.
Thiên Nhan Duyệt đổi mặt thật nhanh, hiền dịu khoác tay Tiêu Thu Phong, không nói gì. Mấy phóng viên đi theo bọn họ lập tức chụp ảnh. Ngày mai báo chí lại có tin tức hay rồi đây.
“Đi thôi, Tiêu đại ca, chúng ta về nhà thôi” Cảm giác này thực sự rất tốt. Có lẽ đây là cảm giác hạnh phúc khi về nhà, bởi vì bọn họ quay về gia đình của mình.