Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Tiêu Hào Vân đứng ở trên tầng bị những người này đánh thức. Giờ phút này ông vẫn đang mặc áo ngủ, chẳng qua nhìn đôi nam nữ đang hôn và ôm nhau, ông rất vui. Ông rất coi trọng Lâm Thu Nhã, giờ phút này trái tim nàng đã có chỗ dựa, vừa lúc có thể cho nàng giống như Tiểu Tuyết, toàn lực khống chế mọi hoạt động của Long Đằng.
Người già luôn nghĩ nhiều một chút. Tiêu Hào Vân cũng không ngoại lệ. Mặc dù bị người xưng là Bàn Tay Vàng, nhưng trên thực tế ông cũng là một con người, có sinh lão bệnh tử.
Có người kế thừa, chỉ cần đó là con cháu Tiêu gia, ông dù có chết cũng không nuối tiếc.
Khi Tiêu Thu Phong và Lâm Thu Nhã về phòng, nàng vẫn đang rất hưng phấn, ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong. Giống như muốn đem cả thân hình mềm mại cho người đàn ông này.
“Thu Phong, em rất hạnh phúc” Lời này nàng đã nói rất nhiều lần. Nhưng tâm trạng kích động làm cho nàng cứ muốn nói mãi.
Trên mặt Tiêu Thu Phong hiện lên một vẻ tà quái, cười nói: “Thực ra còn có chuyện hạnh phúc hơn nữa mà chúng ta chưa làm”
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ kiều diễm ướt át. Lâm Thu Nhã không phải Trác Ngưng Tuyết, nàng sao không hiểu rõ chứ. Hơn nữa người đàn ông này chính là đang định làm chuyện xấu.
Vừa mừng vừa sợ, Lâm Thu Nhã buông Thu Phong ra, chạy vào phòng ngủ, âm thanh ngọt ngào truyền ra: “Giữa ban ngày, anh không xấu hổ, em cũng không cho?”
Nhưng động tác của Tiêu Thu Phong còn nhanh hơn. Gần như đúng lúc Lâm Thu Nhã chuẩn bị đóng cửa, nàng đã rơi vào trong lòng hắn: “Em đã quyết định thì sao phải chờ đến tối mới làm chuyện này chứ. Làm vào ban ngày không phải càng thích hơn sao?”
Một bên muốn nghênh đón, một bên xâm nhập mạnh, Lâm Thu Nhã sao còn có thể chống cự, xuân ý bắt đầu dấy lên. Chiếc quần dài đã bị cởi xuống, thân hình thon dài tuyệt mỹ như một đóa hoa hồng nở rộ, bộ ngực trắng nõn cao vút, vòng eo thon nhỏ, bờ mông tròn trịa đầy đặn, giống như cảnh đẹp nhất trên đời.
Tay đang phản đối, lại ngóng trông. Mấy hôm nay trong đầu nàng đã nghĩ đến chuyện này bao lần. Rốt cuộc đã trở thành sự thật, diễn ra trên cơ thể nàng.
Hôn, trở nên nóng bỏng, thân hình hai người cuốn lấy nhau, trên khuôn mặt đỏ bừng mang theo xuân triều như nước, từng cơn sóng đánh vào phòng tuyến cuối cùng. Trước mặt là đóa hoa hồng kiều diễm trong Đông Nam tam hoa, có người đàn ông nào mà không động lòng chứ?
“Thu Phong, xấu chết đi được, không sạch sẽ, không cho anh chạm vào em” Bịt cía mũi nhỏ xinh xắn, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên vẻ dịu dàng và hiền thục, như làm nũng, giống như một người vợ trẻ mới về nhà chồng.
Tiêu Thu Phong cười ha hả, ôm chặt lấy nang, dục vọng dâng lên, hắn không thể nào buông nàng ra được.
“Chúng ta tắm chung nhé. Có lẽ sẽ có một số việc làm ở nơi khác sẽ càng thú vị hơn?”
Lâm Thu Nhã xấu hổ, lấy tay che mặt không dám để cho Tiêu Thu Phong thấy, kêu lên: “Đồ dê xồm, em không, em không....”
Bây giờ mới nói không có phải là đã muộn không. Tiêu Thu Phong cười đắc ý, giống như một tên háo sắc thực hiện được âm mưu. Làm cho tất cả mọi người ở gần phòng này đều biết Lâm Thu Nhã đã bị xâm chiếm.
Lúc Tiêu Thu Phong rời giường thì đã là gần giữa trưa. Hắn rất hưng phấn, nhưng Lâm Thu Nhã nằm trên giường hơi thảm, vẻ mặt ai oán, dù là nàng đang ngủ thì cũng làm cho người ta trìu mến. Lần đầu tiên ân ái của một người phụ nữ, nhưng trải qua những đợt cuồng phong gió bão, nàng đương nhiên không chịu nổi chinh phạt.
Cảm giác này có lẽ phải ngủ đến chiều muộn.
Tòa nhà này là chỗ ở của Tiêu Thu Phong, cũng là nhà của hắn ở Trung Đông. Ngày bình thường không có việc gì thì nơi này rất yên tĩnh, cũng sẽ không có ai đến quấy rầy. Dù là Mị Ảnh cũng chỉ là tuần tra. Nhưng lúc này trong nhà có thêm một quản ra trẻ tuổi xinh đẹp.
“Tiêu thiếu gia, anh đã dậy, đã chuẩn bị xong món ăn Trung Quốc, anh có muốn mang ra không?” Mặc dù thiên tài đã đến nhưng Ruth vẫn nói thói quen ăn uống của Tiêu Thu Phong cho nàng. Là một quản gia đương nhiên phải tận tâm hầu hạ chủ của mình. Đối với Ping mà nói, đây là sự vinh hạnh của nàng.
Tiêu Thu Phong có chút kỳ quái. Tiêu Hào Vân có chỗ ở riêng, nên không ở trong nhà này, bình thường cũng không quấy rầy hắn. Trong nhà này cũng chỉ có hắn và mấy người phụ nữ. Nhưng rất kỳ quái, Ruth bình thường cứ đến giờ ăn là xuất hiện, sao lại không ở đây nhỉ.
“Ruth tiểu thư đến nhà ăn. Chị ấy nói hôm nay ở đó có canh gà. Tiêu thiếu gia, xin lỗi, Ping không biết nấu canh đó...” Thấy Tiêu Thu Phong xua tay, nàng mới nói tiếp: “Tuyết nhi tiểu thư cũng đi. Là do Ruth tiểu thư kéo chị ấy đi”
Trác Ngưng Tuyết mặc dù đơn thuần nhưng trong cuộc sống vẫn rất có bổn phận. Ruth thì lại khác, ngày bình thường hoạt bát như một đứa trẻ tinh nghịch. Đương nhiên đây cũng bởi vì có Tiêu Thu Phong nên nàng mới thế. Trước khi thành người của hắn, nàng là sát thủ thứ ba trên thế giới.
“Cơm hôm nay là em làm?” Đồ ăn trong nhà trước kia đều do người của doanh trại làm, bây giờ có quản gia thực sự là khác nhau.
Ping xấu hổ gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiêu thiếu gia, Ping sẽ cố gắng”
Ping mặc dù sống cuộc sống khổ cực nhưng rất thông minh lanh lợi, học rất nhanh. Ít nhất là học nấu ăn rất được.
“Không tệ, sau này học nấu thêm các món ăn Trung Quốc nữa. Em hẳn đã nghe nói ăn ở Trung Quốc là một sự hưởng thụ?” Ở Trung Đông mà có thể ăn được món ăn Trung Quốc khá ngon, đúng là hiếm có. Xem ra cô Ping này học được khi làm ở nhà hàng phương Đông.
“Tiêu thiếu gia, em biết, em sẽ cố gắng học tập. Anh, anh có thể không đuổi em được không?” Từ lâu rồi nàng đã muốn vào doanh trại Ma Quỷ. Không nói đến việc ở đây có thể kiếm tiền nhiều hơn nhà hàng Phương Đông, quan trọng hơn là nàng có thể ở bên Labus, mỗi ngày đều có thể gặp nhau.
“Đuổi em?” Tiêu Thu Phong khó hiểu hỏi, ai đuổi nàng đi chứ?
“Tanks đội trưởng nói nếu em không thể làm Tiêu thiếu gia hài lòng sẽ phải ra khỏi Ma quỷ binh đoàn. Ping thích ở đây, xin Tiêu thiếu gia đừng đuổi em”
Tiêu Thu Phong cười cười. Tank nói như vậy cũng chỉ là tạo động lực cho tất cả mọi người trong Ma quỷ binh đoàn mà thôi, không nên bê trễ công việc của mình.
“Sau này em là thành viên của Ma quỷ binh đoàn, không ai đuổi em đi, không nên lo lắng”
Ping rất vui vẻ cảm ơn Tiêu Thu Phong. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng, giống như thực sự rất thích ở lại trong Ma quỷ binh đoàn vậy.
Thực ra lúc trước Ma Quỷ tuyển nữ binh, Ping cũng đã đến thử, nhưng bị đào thải. Nàng mặc dù thông minh nhưng không có tư chất trở thành nữ binh. Đây có thể là cơ hội duy nhất của nàng, nàng không thể nào bỏ lỡ.
Lúc này Tiêu Hào Vân đi tới.
“Sống được đó, còn có món ăn Trung Quốc, bác phải ăn thử mới được” Xoay người lại thấy Ping đứng một bên, Tiêu Hào Vân hỏi: “Cô này là ai?”
“Ping, cô ấy bây giờ là quản gia trong nhà...” Tiêu Thu Phong chưa nói xong đã bị lão già cắt ngang.
“Quản gia? Bác còn tưởng rằng cháu mua một cô gái. Cô bé này rất được, cháu có thể khai quật một chút” Thật là thua lão già này, lớn tuổi như vậy mà còn không suy nghĩ nghiêm chỉnh.
Ping mặc dù không đọc nhiều sách, thậm chí không hiểu lời Tiêu Hào Vân nói, nhưng nàng lại thấy được ánh mắt của lão, xấu hổ đến đỏ mặt, lập tức lấy bát cho lão già.
Thấy vẻ mặt của Tiêu Thu Phong, Tiêu Hào Vân cười nói: “Cái này cũng không có gì, người phương Tây vẫn có việc này. Người có tiền, ai chẳng nuôi mấy cô gái. Đáng tiếc bác đã quá già, ai, không thể nào làm cho thời gian quay lại. Nếu không bác cũng bắt chước cháu”
Tiêu Thu Phong thật không chịu được lão già, hỏi: “Bác, bác có phải nghĩ đến mùa xuân thứ hai không. Chỉ cần bác nói, cháu có thể giúp bác”
Tiêu Hào Vân xua tay, nói: “Quên đi, bác chỉ sợ không có diễm phúc đó. Hơn nữa đám phụ nữ của cháu còn chưa thể lo hết mọi chuyện, bác đâu có thời gian rảnh chứ. Nếu cháu có ý đó vậy hãy làm mấy người phụ nữ của cháu cố gắng. Bác rất hy vọng có thể tìm một nơi có núi có sông, có hoa có cỏ ở đó, tu tâm dưỡng tĩnh sống nốt quãng đời còn lại”
Cố gắng cả đời đến tận hôm nay, Tiêu Hào Vân đã dồn hết tâm lực của mình. Mà Long Đằng chính là tất cả tâm huyết của ông.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tiểu Phong, bác tìm cháu là muốn nói cho cháu biết đoàn khảo sát muốn hợp tác với Long Đằng của chúng ta. Bác đã phân phó xuống dưới, chiều nay sẽ gặp bọn họ. Việc này sẽ do Thu Nhã xử lý. Cháu nhớ không được để Thu Nhã đến muộn” Tiêu Thu Phong gật đầu. Tiêu Hào Vân nói thêm: “Mai bác sẽ rời khỏi Trung Đông đi Châu Á. Tiểu Phong, bao giờ thì cháu về?”
“Mấy hôm nữa ạ, cháu còn có mấy chuyện chưa xử lý xong”
Tiêu Hào Vân đặt bát xuống, chuẩn bị rời đi nhưng lại quay đầu: “Tiểu Phong, Tuyết Nhi mấy hôm nay rất không vui. Nếu có thời gian cháu đi an ủi nó chút. Một mình nó ở lại Trung Đông, đúng là làm khó nó”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui