Nói lời này đương nhiên là Tư Mã Lạc. Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, có thể thấy thời gian qua sống rất được.
Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục đương nhiên là chúc mừng vợ chồng Tiêu Viễn Hà, trong nháy mắt căn phòng tràn ngập những lời chúc mừng cho con Tiêu Thu Phong.
Phượng Hề đứng lên, dịu dàng nói: “Yên Nguyệt, em ngồi với ông xã, chị và Nhan Duyệt vào bếp xem chút. Buổi trưa chuẩn bị thêm thức ăn, dượng và chú Triệu ở lại đây ăn cùng gia đình, dù sao mọi người hiếm khi đến đây”
Tiêu Thu Phong không ở đây, bọn họ đều thực hiện chức trách không dám chậm trễ, cẩn thận đề phòng những cơn gió bão, chú ý mọi động tĩnh của Đông Nam, đề phòng mọi chuyện.
“Ông xã còn có việc muốn bàn, em đi cùng chị và Nhan Duyệt” Lâm Thu Nhã dịu dàng đứng lên, Điền Phù ở bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ nàng, nói: “Yên Nguyệt, con phải cẩn thận đó, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận vì cháu bảo bối của mẹ đó”
Mọi người cười vui, mấy nàng dắt tay rời đi. Ngay cả Tiêu Viễn Hà cũng tìm lý do về phòng đọc sách, để gian phòng này lại cho mấy người Tiêu Thu Phong.
“Thu Phong, cháu hình như lại làm mấy chuyện lớn ở Trung Đông. Ngay cả chính phủ cũng thay đổi, không phải là cháu làm đó chứ” Mặc dù ở Trung Đông nhưng tình hình quốc tế vẫn thông qua nhiều đời truyền vào tai ông, Triệu Quang Bình biết một ít, lại có mấy điều nghi vấn. Có rất nhiều chuyện không tự mình trải qua thì không ai có thể nghĩ đến.
“Đúng thế, nghe nói Trung Đông xuất hiện một binh đoàn tư nhân rất cường đại, gọi là đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ gì đó, rất cường đại. Thu Phong, cháu có quan hệ gì với bọn họ. Dượng nói cho cháu, những người đó giết người không chớp mắt, cháu không nên có quan hệ với bọn họ” Mặt Tôn Khánh Dục hơi khó coi, quan tâm nói.
Tiêu Thu Phong cười cười không nói gì, vẫy vẫy tay với đội viên thần binh ở cửa, rất nhanh ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân. Sau đó Triệu Nhược Minh xuất hiện trước mắt mọi người.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh, đến khi Triệu Nhược Minh mỉm cười đi tới trước mặt bốn người. Tư Mã Lạc và Triệu Quang Bình mới lấy lại tinh thần.
“Thu Phong, người này là?” Nhìn người này hơi lạ, Tôn Khánh Dục biết tứ đại công tử Đông Nam, nhưng hai năm không gặp Triệu Nhược Minh, ông dù như thế nào cũng không thể nghĩ hai người đó là một. Cho nên ông không nhận ra.
Triệu Quang Bình và Tư Mã Lạc cũng không nhận ra.
Chỉ là bọn họ kinh ngạc chưa mở miệng nói, Triệu Nhược Minh đã rất kích động kêu lên: “Bố, con đã về”
Triệu Quang Bình đã đứng lên, nắm lấy tay Triệu Nhược Minh, hoặc là do quá kích động, ông đã quên mình là ai, là tư lệnh nắm quyền cả quân khu Đông Nam. Ông đã rơi lệ.
Từ biệt hai năm, là một người bố, ông nhớ con nhiều đến mức không ai có thể biết được. Tư Mã Lạc cũng đứng lên, đánh mạnh một quyền lên tay Triệu Nhược Minh, nhưng lại bị bắn về, tức giận hét lên: “Oa oa, đúng là thằng ranh này sao. Thu Phong nói mày trưởng thành, tao còn không tin. Bây giờ mới biết được, mày thực sự đã biến thành mãnh nam vô địch siêu cấp rồi”
Năm đó khi bọn họ cùng nhau uống rượu, ca hát, đánh cuộc, Triệu Nhược Minh là người cường tráng nhất trong bốn người. Sau khi trải qua huấn luyện như địa ngục ở đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ, hắn đương nhiên càng thêm cường đại.
“Thì ra, thì ra đây là Triệu thiếu gia, thật sự không nghĩ đến, thực sự không nghĩ đến” Tôn Khánh Dục đứng bên toát mồ hôi, lắp bắp nói.
Tất cả mọi người đều đứng lên, chỉ có Tiêu Thu Phong là vẫn ngồi im.
“Chú Triệu, sao, có hài lòng với Triệu Nhược Minh bây giờ không?” Tiêu Thu Phong vừa mở miệng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
Triệu Quang Bình xúc động, lập tức đáp: “Hài lòng, hài lòng, Thu Phong, cảm ơn, cảm ơn cháu”
Mà Triệu Nhược Minh lại tùy ý hơn nhiều, nói: “Mọi người ngồi đi. Thực ra mọi người có lẽ không biết, con ở trong doanh trại Ma Quỷ hai năm. Ma quỷ binh đoàn là do một tay Thu Phong lão đại huấn luyện thành, có thể quét ngang cả Trung Đông, cường đại nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người”
“Lão đại, Ma quỷ binh đoàn thực sự là của mày?” Tư Mã Lạc đương nhiên cũng nghe Thái gia nói về biến hóa ở Trung Đông. Nhưng hắn thật không ngờ đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ Trung Đông khiến thế giới chấn động lại là lực lượng của người đàn ông họ Tiêu này.
Hắn không dám tưởng tượng.
“Thực ra ngay cả Long Đằng cũng là của tao” Tiêu Thu Phong đơn giản nói ra, miễn cho mấy người đoán lung tung.
“Đế quốc Long Đằng...” Lần này Tư Mã Lạc há mồm nhưng mãi không khép lại được. Nếu như không quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, không sao cả. Nhưng Long Đằng sinh ra lại tạo thành cơn sóng trên cả thế giới. Bây giờ trên Tv, internet nhắc đến nhiều nhất chính là Long Đằng thần bí. Nhưng thật không ngờ kể cả đoàn lính đánh thuê cường đại nhất ở Trung Đông cũng nằm trong tay Tiêu Thu Phong.
“Tài chính khổng lồ và lực lượng tuyệt đối hỗ trợ lẫn nhau, mục tiêu này bây giờ coi như đã thành hiện thực. Mọi người không nên kỳ quái, việc này tôi cũng định nói với mọi người”
Tư Mã Lạc đến gần Tiêu Thu Phong, đầy ảo tưởng nói: “Lão Đại, vậy mày không phải là vua của Trung Đông sao. Thế nào, nghe nói Trung Đông có không ít cô gái xinh đẹp, mày có.... hắc hắc”
Ánh mắt đó chỉ cần là đàn ông là hiểu có ý gì. Mọi người ngồi đây không ai là ngu cả, có ai là không hiểu chứ.
Triệu Nhược Minh trừng mắt nhìn Tư Mã Lạc, khó chịu nói: “Tư Mã Lạc, thu hồi suy nghĩ dơ bẩn của mày đi. Phụ nữ bên người Lão Đại ai cũng là cực phẩm. Đông Nam tam hoa bị bắt hết, còn có phụ nữ nào so sánh được với bọn họ. Nếu mày thích, lần sau mày đi, tao có thể tìm cho mày mấy chục người, cho mày thưởng thức”
Trong thành phố đó, rất nghèo, cái gì cũng thiếu, chỉ mỗi phụ nữ không thiếu.
Tư Mã Lạc xoa xoa tay, xấu hổ nói: “Đừng hiểu lầm, đàn ông mà, kiểu gì cũng có lúc ham muốn, chỉ nghĩ thôi mà, nghĩ thôi mà”
Triệu Quang Bình không muốn bị xen vào trò đấu khẩu này, nghiêm chỉnh nói: “Thu Phong, cháu bây giờ có phải chuẩn bị tiến quân lên Bắc?”
Thực ra động thái của thế lực Đông Nam, ông hiểu rõ. Lý Hưng và Quan Đao lên Bắc, đã công phá từng thành phố một. Bọn họ sao có thể không biết chứ. Chỉ là xâm chiếm của thế lực hắc đạo này, quân đội địa phương không có lý do nhúng tay vào. Hoặc là rất nhiều người đều biết nhưng không ai đề xuất biện pháp giải quyết cả.
Tất cả mọi người đều đang đợi, đều đang nhìn, khí tức ngưng tụ này nếu một ngày nào đó bộc phát ra sẽ như cơn sóng thần.
Tiêu Thu Phong không cười nữa, lạnh nhạt gật đầu.
“Đợi lâu như vậy, tôi cũng có thể đến Bắc Kinh, người đáng giết sẽ phải giết, người đáng chết nhất định phải chết. Lần này tôi không muốn đùa bỡn với bọn họ”
Lời này mặc dù nhẹ nhàng, lạnh nhạt như nước nhưng mấy người ngồi đây lại cảm nhận được sát khí nồng nặc. Không ai dám coi thường lời Tiêu Thu Phong Đông Nam nói.
Tất cả mọi người đều trầm ngâm, Tiêu Thu Phong nhìn bọn họ, cười nói: “Dù tình thế biến hóa như thế nào, cũng không cần biết mọi người làm như thế nào. Tôi chỉ muốn nói sẽ tìm được vị trí mà các người đáng được ngồi, mọi người sẽ rất an toàn. Nhưng nếu như đi nhầm một bước, rất xin lỗi, tôi không thể giúp các người”
Triệu Nhược Minh lạnh nhạt mở miệng nói: “Lão Đại, mày không nên quên, mày đã đáp ứng với tao, phải cùng nhau chơi khắp cả Bắc Kinh”
Triệu Quang Bình nhìn Triệu Nhược Minh một cái, dường như biết quyết định của con trai, cũng có chút ôn hòa nói: “Con cái đã lớn, có một số việc phải do chính bản thân quyết định. Chú già rồi không nói gì hết, dù làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, biết không?”
Lời nói này đã xác định rõ lập trường.
“Thu Phong, mày đó. Chuyện tốt này sao có thể thiếu được tao, nói thật với mày mấy Lão thái gia ở Bắc Kinh, còn có đám thiếu gia gì đó, Lão tử đã sớm muốn đánh chết chúng. Đám người đó mắt đều cao hơn đầu, coi trời bằng vung, nhìn đã thấy tức giận. Có cơ hội này, tao sao có thể bỏ qua để chơi chúng chứ, đi Bắc Kinh, cho tao một suất”
Tư Mã Lạc cười hì hì nói. Giống như lão gia tử Tư Mã gia đã sớm có quyết định, có một số việc đã không có đường lui. Huống hồ vừa nãy hắn đã biết Ma Quỷ cường đại nhất Trung Đông, Long Đằng khiến cả thế giới chấn động đều của Tiêu Thu Phong. Tin rằng sau khi Thái gia biết cũng sẽ ủng hộ quyết định này của hắn.
Tiêu Thu Phong đúng là Long, ngao du trời cao, không ai có thể hạn chế. Giống như lời Thái gia nói, Tư Mã gia bọn họ mãi mãi là bạn của người này
Cuối cùng chỉ còn lại có Tôn Khánh Dục, ông cười cười nói: “Người trẻ các cháu thích chơi, dượng có lẽ là không được. Chẳng qua Thu Phong, chúng ta là người thân, dù xảy ra chuyện gì, dượng đều đứng về phía cháu. Điều này cháu có thể yên tâm”
Tất cả lực lượng đã ngưng tụ, không có bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì có thể dập tắt ngọn lửa mãnh liệt trong lòng bọn họ.