Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Nhìn Vũ một cái, Tiêu Thu Phong cười nói: “Trước kia em đoán không sai, Tinh mang trận khác thường như vậy là có liên quan đến tính đặc biệt trong máu anh và Mộng Mộng. Võ chi phách trong máu anh và Thông tâm thuật trong máu Mộng Mộng có thể có liên hệ gì đó với Tinh mang trận, chẳng qua anh không biết liên hệ đó là gì?”
Triệu Nhược Thần vội vàng hỏi: “Ông xã, vậy anh và Thanh Linh thực sự đã vào Tinh mang trận sao? Tinh mang trận như thế nào?”
“Một ngày một đêm, ở trong đó thời gian không còn tác dụng, tất cả đều tối đen, ngoại trừ cát vàng dưới chân thì như không còn gì khác. Ngay khi chúng ta sắp không chịu nổi, Mộng Mộng dùng máu cho anh uống, thật không ngờ lại khiến cho linh mạch của hai chúng ta dung hợp. Anh hấp thu được khí tức tinh mang, công lực tăng mạnh...”
Tiêu Thu Phong chỉ đơn giản nói ra mà thôi. Về phần phương thức luyện công, những điều cảm nhận được ở trong đầu, hắn không có nói. Bởi vì ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi, nói ra mọi người cũng không tin. Hơn nữa hắn lúc này còn chưa chính thức biết rõ khẩu quyết của Tinh Nhật quyết, hắn chưa biết được trong đó nói gì.
Nhưng kỳ ngộ như mơ này sau khi Tiêu Thu Phong nói ra vẫn làm mọi người không ngừng than thở. Một Tinh mang trận nho nhỏ không ngờ thần kỳ như vậy. Chẳng qua thân phận Cảnh Trưởng lại làm mọi người rất kinh ngạc. Đặc biệt là Hoắc Phi Trữ vẫn luôn cho rằng Bàng Xương Minh là người quang minh lỗi lạc. Nhưng thật không ngờ sau lưng lại là kẻ đại gian, đại ác.
“Quả nhiên chúng ta đoán không sai, Bàng Xương Minh là Cảnh Trưởng, khó trách Bàng gia lại quỷ dị như vậy, không có một tiếng động gì. Thu Phong, Bàng Binh Quyền đã biến mất, trang viện Bàng gia đã thành vùng đất trống, chuyện này mới xảy ra hôm qua. Kinh vệ quân cũng không thấy bọn họ có động tác gì. Xem ra kẻ chủ mưu sau lưng rất thần thông quảng đại”
Ở Bắc Kinh ngoại trừ Kinh vệ quân còn có Long vệ quân. Mắt Tiêu Thu Phong lóe lên một tia tàn độc, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh không đoán sai, Long Tương nhất định giúp không ít”
Người chết sẽ không nói dối. Bàng Xương Minh nói không có giết bố hắn, không giống như đang nói dối. Bởi vì lúc đó có nói dối cũng chẳng có tác dụng gì. Bảo Tiêu Thu Phong đi hỏi Long Tổ, cũng không cần phải nghi ngờ. Bí mật về cái chết của Long Thần, trên đời này chỉ có mình Long Phi là biết.
Người Dạ Ưng khẽ run lên, nhưng không nói gì, đầu ủ rũ cúi xuống. Long Tương là người mà hắn kính nể, hắn thực sự không muốn thấy kẻ sau lưng đầy độc ác và ti tiện lại là Long Tương. Điều này không khác gì đả kích cực lớn với những người sùng bái Long Tương.
Vũ cũng mở miệng nói: “Thu Phong, mai đã là ngày thi đấu cuối cùng của đại hội quân lực. Long vệ quân và Thần binh chiến đội sẽ đánh một trận cuối cùng, điều này không thể tránh khỏi. Anh có muốn tham gia không?”
“Anh đương nhiên sẽ tham gia. Chẳng qua đối với Long vệ quân, anh không có hứng thú gì. Nói cho Lý Cường Binh, nếu Long Tương không ra tay, anh sẽ không giúp hắn. Nếu ngay cả Long vệ quân cũng không đánh lại, anh rất thất vọng với bọn họ”
Dù có thân phận quốc gia ban cho thì sao chứ. Không có Tiêu Thu Phong, bọn họ cũng không có gì hết. Lý Cường Binh và Thiết Trụ đương nhiên hiểu lời Tiêu thiếu gia nói. Trận đánh ngày mai chỉ được thắng, không được thua. Đó là một áp lực, nhưng cũng là một loại khiêu chiến.
Khiên chiến đối với Thần binh chiến đội không có gì là xa lạ, đó là nhiệt huyết ***
Mà giờ phút này nghe được Tiêu Thu Phong nói, Labus và Lang Khuyển đều cúi đầu xấu hổ. Bởi vì so với Thần binh chiến đội, Lang Tổ còn kém hơn. Hai thằng sắp trưởng thành này đều cắn răng, trong lòng thầm nghĩ phải trong thời gian sớm nhất trở thành thần binh được Tiêu thiếu gia thừa nhận.
Lời nói vô ý của Tiêu Thu Phong khiến cho một ngày nào đó Lang Tổ và Thần binh chiến đội đấu với nhau. Tiêu Thu Phong nhìn hai lực lượng mà lắc đầu than thở, cảnh giới cao hơn Thần binh chiến đội chính là thần chiến binh.
Chẳng qua Lý Cường Binh và Thiết Trụ mạnh nhất vẫn chưa đạt đến lực lượng này. Điều này không quan hệ đến việc chăm chỉ tập luyện mà đó là một cơ duyên. Giống như Tiêu Thu Phong sau khi bị hút vào Tinh mang trận, vô ý dung hợp vào trong huyết mạch, hấp thu chân kình tinh mang, ngay cả lực lượng mà Cảnh Trưởng tu luyện mấy chục năm cũng bị hút hết, đó là cơ duyên.
Bởi vì thời gian nên Tiêu Thu Phong chỉ dẫn theo Vũ và Ruth đi đến cổ tự trong rừng sâu, trời đã tối. Trong tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh đã có hai bị hủy diệt. Tin rằng dù vợ con Long Thần xuất hiện, mọi người đều kinh hãi. Nhưng Tiêu gia đã có lực lượng để tự bảo vệ mình.
Vì vậy chuyện đầu tiên sau khi có lực lượng Tinh Nhật quyết đó là diệt trừ chất độc Hắc ma thủ trong cơ thể mẹ mấy chục năm qua. Tin tức này còn chưa nói cho Mộng Thanh Linh biết. Tin rằng nàng nghe được sẽ rất vui mừng.
“Thu Phong, không cần khách khí, ông đã xem mấy lần, lần chữa thương này không phải chuyện đùa, đây có lẽ là cơ hội duy nhất, chúng ta không được sơ sẩy. Không có lực lượng Tinh mang quyết cường đại, không được lộn xộn. Nếu không không những mẹ cháu bị nguy hiểm, mà cháu cũng bị vỡ kinh mạch mà chết”
Tiêu Thu Phong biết ông lão này lo cho mẹ mình, hơn hai mươi năm tu luyện và canh giữ, ân tình này không thể báo đáp nổi. Vì vậy Tiêu Thu Phong rất nghe lời lão đạo sĩ. Thân hình nhoáng lên đã lao tới, trong miệng lớn tiếng quát: “Ông Mộng, ông cẩn thận một chút”
Mọi người đều gọi lực lượng trong Tinh mang trận là Tinh mang quyết. Nhưng chỉ có Tiêu Thu Phong mới biết khí kình đó phải được gọi là Tinh Nhật quyết. Bởi vì ngoại trừ các vì sao còn có mặt trời. Hắn nhớ kỹ cảnh tượng như giấc mộng đó, hàng vạn ánh mặt trời như hàng vạn mũi kim châm dâm vào kinh mạch, huyệt đạo của hắn. Đó là lực lượng của mặt trời.
Mà lực lượng tinh mang làm dịu đau đớn, đó là lực lượng âm nhu.
Lực lượng Tinh Nhật như một đại dương mênh mông trên người hắn. So sánh với lực lượng lần trước đã chênh lệch một trời một vực. Khí thế không một tiếng động nhưng lực lượng ẩn chứa làm cho người ta cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn. Không ai dám coi nhẹ bất cứ động tác nào của Tiêu Thu Phong.
Lão đạo sĩ đã tĩnh tu mấy chục năm, có thể nói công phu lô hỏa thần thanh, nhưng khí kình Tiêu Thu Phong mới tản ra, ông đã lui lại phía sau hơn ba bước mới đứng vững được. Hai tay tạo thành một thủ thế Thái Cực trước người, thực sự đã lấy công phu chân chính ra dùng.
Ông lão mặc quần áo đạo sĩ nhưng lại ở trong miếu, lúc này lại dùng công phu Thái Cực, thực sự làm cho người ta không biết đó là đạo sĩ hay là hòa thượng.
Tiêu Thu Phong không lui, nhìn hai tay đạo sĩ tạo thành hình Thái Cực, biết đây là một công pháp vô cùng huyền diện. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn sử dụng, hắn muốn xem lực lượng Tinh Nhật quyết. Vì vậy mạnh mẽ phát ra một chiêu, quyền mang theo chân kình hung hăng nện vào tấm chắn do Thái Cực hóa thành.
Theo bình thường mà nói, tấm chắn Thái Cực gặp phải công kích, dù công kích cường đại đến đâu cũng chỉ phát ra tiếng gió mà không tan đi. Nhưng giờ phút này trong không khí lại vang lên tiếng “rắc rắc”. Khi Tiêu Thu Phong và lão đạo sĩ đứng ổn định lại, Vũ và Ruth ở bên cạnh thấy rõ kỳ cảnh như không hề tồn tại trên đời này.
Tấm chắn do Thái Cực hóa thành bị quyền lực công kích như bị ngưng động lại, khi quyền lực xâm nhập, tấm chắn liền vỡ ra thành mảnh nhỏ. Nhìn những mảnh nhỏ bay trong không khí, sau đó hóa thành không khí, trở về với tự nhiên.
Khi tấm chắn hóa khí, tan đi, lão đạo sĩ lui lại ba bước, lớn tiếng kêu lên: “Thằng nhóc này thật lợi hại, ăn tiên đan à. Không biết phải khách khí với lão nhân gia một chút sao, muốn đánh chết ta à?”
Thực ra ông cũng biết Tiêu Thu Phong đã nương tay. Nếu không ông ta sao còn có thể toàn thân thối lui. Chỉ là ông ta không hiểu tấm chắn Thái Cực vốn không có hình thể, không ngờ lại sinh ra tiếng vỡ vụn. Lực lượng Tinh mang quyết quả nhiên vô cùng cường đại. Xem ra diệt trừ chất độc Hắc ma thủ sẽ không có vấn đề gì.
“Ông, Thu Phong đã nương tay. Ông lui chậm như vậy, quyền lực của Thu Phong sớm có thể đánh vào người ông. Nếu không phải thu hồi quyền lực thì có lẽ ông đã bị thương rồi”
Vũ ở bên cạnh lập tức giải thích cho Tiêu Thu Phong. Thầm nghĩ lão già này không biết xấu hổ, nói toàn lực thử là ông ta, đánh không lại thì nói Thu Phong không lưu tình, đúng là không biết nói gì nữa.
Lão đạo sĩ nhìn Vũ, mắt trắng lại, nói: “Được, được, lão đạo sĩ hiểu rõ trong lòng. Cô bé này không nên làm mất mặt lão nhân gia chứ. Nếu như bị người biết Lãng đãng đạo sĩ ta không ngờ thua trong tay một thằng nhóc, sau này ta sao còn mặt mũi gặp người nữa?”
Xem ra năm xưa lão đạo sĩ rất nổi tiếng, là Lãng đãng đạo sĩ gì đó. Tiêu Thu Phong chưa từng nghe nói đến cái tên này. Tin rằng đã là chuyện hơn hai mươi năm về trước.
Tiêu Thu Phong đương nhiên biết suy nghĩ của lão đạo sĩ. Thực ra hắn cũng không muốn làm khó ông lão. Nhưng thật không ngờ lực lượng Tinh Nhật quyết lại cường đại đến như vậy. Lần trước giao chiêu với ông lão, hắn dùng lực lượng tinh thuần của bản thân rất khó ngăn cản được ông lão. Nhưng lần này chỉ một chiêu mà lão đạo sĩ đã phải lui lại, thấy thế hắn vội vàng thu hồi lực đạo. Nếu không có lẽ lão đạo sĩ đã bị thương nhẹ.
“Ông, xin lỗi, là cháu lỗ mãng, ông không nên trách cháu”
Lão đạo sĩ xua tay nói: “Đi đi, lực lượng tinh mang cường đại như vậy có lẽ sẽ giải trừ được chất độc trên người mẹ cháu. Ngủ đã hơn hai mươi năm, không biết chừng bắt đầu từ hôm nay nó có thể sống lại. Mà sứ mạng của lão già này cũng đã hoàn thành. Ai ta cũng phải đi ra ngoài, tiêu dao cho đã”
Một giấc ngủ kéo dài hơn hai mươi năm, trong lòng Tiêu Thu Phong rất cảm ơn. Không nhắc đến hai mươi năm này chiếu cố như thế nào, chỉ riêng việc làm bạn đã là một ơn nghĩa vô cùng to lớn. Lão đạo sĩ là người Tiêu gia tôn kính nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui