Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Ba người vào trong phòng, Đinh Bổn Quân đi đến gần một bước, hơi nhỏ giọng nói: “Thu Phong, ta mới nghe được tin đồn con gái Hoắc gia là Hoắc Thẩm Hà không ngờ vẫn còn sống, có chuyện này không?”
Thực ra đến hôm nay Đinh Bổn Quân và Đinh Ái Quốc vẫn không biết rõ quan hệ giữa Tiêu Thu Phong và Hoắc gia. Mặc dù Đinh Ái Quốc có đoán nhưng ông không thể xác định. Dựa vào môn võ công Long biến tâm quyết thì vẫn chưa thể có kết luận Tiêu Thu Phong là con trai Long Thần.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, tỏ vẻ có chuyện đó. Dù sao đây cũng không phải bí mật, không cần giấu diếm. Hoàng Đạo Sinh và Bàng Xương Minh đã chết, có lẽ không ai uy hiếp mẹ nữa. Hơn nữa có Vũ và Ruth ở bên cạnh, cũng không ai có thể dễ dàng làm hại bà.
Đinh Ái Quốc gần đây bởi vì đại hội quân lực, bận đến độ không thấy mặt trời, lúc này vừa nghe vội vàng hỏi: “Bố, bố nói đại tẩu vẫn còn sống?”
Cái chết của Long Thần năm đó, đến tận hôm nay vẫn chưa ai biết được nguyên nhân. Tất cả kết quả đều là Long Tương truyền về. Nhưng ngay cả xác cũng không tìm được, thoáng cái đã hơn hai mươi năm trôi qua nên tất cả mọi người đều chấp nhận cái chết của Long Thần.
Có lẽ ngoại trừ Long Tương thì không ai biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Bổn Quân cũng không trả lời câu con trai hỏi, mà nhìn Tiêu Thu Phong với ánh mắt sắc bén, hơi lạnh lùng hỏi: “Tiểu Phong, có chuyện ta muốn biết rõ. Cậu và Hoắc gia rốt cuộc có quan hệ gì?”
Số một làm việc quả nhiên rất cẩn thận, đến tận bây giờ vẫn không nói bí mật ra với Đinh Bổn Quân. Tiêu Thu Phong trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chờ mong của bố con Đinh gia, khẽ mỉm cười nói: “Chú Đinh, chú hẳn đã sớm biết. Nghe nói chú và lão Hầu đều là bạn tốt của Long Thần. Mà cháu chính là con trai của người”
Chuyện quả nhiên giống như suy nghĩ, nhưng Đinh Bổn Quân vẫn không thể tin. Bởi vì theo điều tra của ông ta, Tiêu Thu Phong chính là con trai của Tiêu gia Đông Nam, điểm này từ lúc sinh ra, mỗi một bước trưởng thành đều có chứng cớ mà chứng mình. Ông không rõ con trai Tiêu gia sao lại trở thành con của Long Thần?
Đinh Ái Quốc không nghĩ nhiều như vậy, có chút kích động cầm tay Tiêu Thu Phong nói: “Tiểu Phong, cháu đúng là con trai Tiêu đại ca. Chú quả nhiên không có nhìn lầm. Có lẽ chỉ có anh hùng như Tiêu đại ca mới có thể sinh ra kỳ tài võ học như cháu. Thấy được thành tựu của cháu ngày hôm nay, tin rằng Tiêu đại ca trên trời cũng sẽ cảm thấy vui mừng”
“Được rồi, chú Đinh, việc này trước không nói đến. Chờ sau khi đại hội quân lực kết thúc, cháu mời chú đến Hoắc gia nói chuyện với mẹ cháu. Bây giờ trận đấu có phải đã bắt đầu rồi không?”
Đinh Bổn Quân cũng đang định mở miệng nhưng nghe Tiêu Thu Phong nói chỉ có thể tạm thời để ở trong lòng. Mà Đinh Ái Quốc cười ha hả nói: “Tiểu Phong, ta cảm thấy lực lượng của cháu hình như tăng lên rất nhiều. Ngay cả ta cũng không dò xét ra sâu cạn của cháu. Không phải mấy hôm nay cháu lại có sự đột phá đó chứ”
Tiêu Thu Phong gật đầu nói: “Nếu như có cơ hội, chú Đinh nhất định có thể thấy được”
Mặc dù có lực lượng Tinh Nhật quyết nên thực lực Tiêu Thu Phong đột nhiên tăng mạnh. Nhưng thực lực chân chính của Long Tương cũng rất mạnh. Có lẽ nếu không thử qua thì không ai có thể nói chính xác được. Hơn nữa hấp thu lực lượng tinh mang trong thời gian quá ngắn, không có thời gian luyện hóa. Càng huống chi tâm quyết của lực lượng tinh mang vẫn còn nằm trong đầu hắn, bảo vật tuyệt thế, giờ phút này lại như một phế vật không dùng được. Bởi vì loại chữ cổ này không ai có thể hiểu.
Một hàng mấy người đi theo Đinh Ái Quốc đi đến giáo trường trong quân. Giáo trường rộng lớn lúc này đứng đầy người. Mặc dù mấy chục đơn vị trong cả nước tham gia thi đấu về cơ bản đã có kết quả. Nhưng trận chiến cuối cùng giữa Long vệ quân và Kinh vệ quân sẽ lập tức diễn ra. Đây là cuộc chiến long tranh hổ đấu nên không ai muốn bỏ qua. Dù cho trận đấu đã kết thúc, bọn họ cũng lưu lại, xem hết trận đấu này rồi mới đi.
Rốt cuộc là Long vệ quân tiếp tục thần thoại bất bại hay là Kinh vệ quân dũng mãnh không thể đỡ, phá vỡ truyền thuyết của Long vệ quân. Tất cả rất nhanh sẽ có đáp án.
Trận chiến này ảnh hưởng đến vận mệnh của rất nhiều người. Cho nên từ trong quân đến ngoài quân, rất nhiều người đang chăm chú đến trận chiến này.
“Long Tương đến, Long Tương đến”
Thắng bại chưa phân nhưng khí thế của Long vệ quân đã đến cực điểm. Liên tiếp sáu năm bất bại, mỗi năm Long vệ quân đều tiến bộ, điều này mọi người đều thấy rõ. Tin rằng lực lượng của bọn họ năm nay cũng đề cao rất nhiều. Mà Kinh vệ quân mặc dù nhân số đông đảo nhưng đáng tiếc lại không có cao thủ như Long Tương tọa trấn. Trong lòng những người này đã sớm đoán Long vệ quân sẽ thắng.
Đi trong vòng vây của tám Long sử, Long vệ quân với khí thế hung hãn tiến vào trong trận. Vệ đội chỉ có khoảng tám ngàn người nhưng không ai dám xem thường. Bởi vì đó là vệ đội của Long Tương, chỉ do mình Long Tương quản lý. Huống chi Long Tương ở Bắc Kinh được cho là đệ nhất cao thủ, thực lực cường đại không thể nghi ngờ.
Long vệ quân chia làm hai hàng, Long Tương với khí thế kiêu ngạo từ đó đi ra, vuốt cằm nhìn bốn phía. Tiếng vỗ tay vang rội. Đối với tất cả quân nhân mà nói, bọn họ sùng bái chính là anh hùng, anh hùng đánh đâu thắng đó. Trước kia là Long Thần, hôm nay là Long Tương, đó như những vị thần đã sớm ăn sâu vào trong lòng mọi người.
Đinh Ái Quốc đã rời đi. Kinh vệ quân do ông thống lĩnh, tiến vào đội ngũ đương nhiên không thể thiếu được ông. Mà Đinh Bổn Quân lo lắng thở dài một tiếng, nói: “Cậu xem khí thể của Long vệ quân như vậy, tám Long sử đều là cao thủ số một số hai. Không biết trận chiến này có mấy phần chiến thắng”
Tiêu Thu Phong không cảm thấy như vậy. Long Tương có thể huấn luyện Long vệ quân có lực chiến đấu như vậy, đúng là không thẹn với cái tên Long Tương. Nhưng đối với huấn luyện trong doanh trại Ma Quỷ ở Trung Đông mà nói, có lẽ còn kém về hoàn cảnh. Nhất là quốc gia nhiều năm không xảy ra chiến tranh, binh lính cường đại đến đâu mà không trải qua ngọn lửa chiến tranh tẩy rửa, thì sẽ không có sát khí trí mạng.
Nhưng sát khí đó Thần binh chiến đội lại không hề thiếu. Thần binh chiến đội đã theo hắn nam chinh bắc chiến, chưa bao giờ ngừng nghỉ. Giết chóc chính là cách để bọn họ đề cao. Trên người bọn họ có sát khí nồng nặc.
Tiêu Thu Phong không trả lời, chỉ nhìn giữa sân, đợi Kinh vệ quân tiến vào.
Cũng không biết là ai lớn tiếng kêu lên: “Đến, đến, đội ngũ tham gia trận đấu của Kinh vệ quân đã đến, trò hay lập tức diễn ra”
Mặc dù cũng có người vỗ tay, nhưng tất cả mọi người đều là do nể mặt Đinh Bổn Quân và Đinh Ái Quốc mà thôi. Trong mắt bọn họ rõ ràng không có vẻ như khi thấy Long vệ quân tiến vào. Có lẽ trong lòng bọn họ, Kinh vệ quân nhất định sẽ thất bại. Trận quyết chiến lần này chỉ vì tăng vinh dự của Long vệ quân mà thôi.
Mọi người đã đến đông đủ. Đinh Bổn Quân là chỉ huy cao nhất của đại hội cũng nên ra trận. Ông khẽ gật đầu với Tiêu Thu Phong một cái, đứng dậy, đi đến trước đài, giơ tay lên, hàng ngàn hàng vạn người lập tức im bặt, không một tiếng động. Đây là doanh trại, là binh lính có kỷ luật, đương nhiên không phải người bình thường có thể sánh bằng.
“Mời lãnh đạo hai đội lên đài ngồi, cùng xem trận chiến này. Trận chiến giữa Long vệ quân và Kinh vệ quân, ta tin rằng tất cả mọi người mong chờ đã lâu. Người tham gia thi đấu hai bên đều đã đến đông đủ, tất cả mọi người đứng xem mời ra khỏi tràng thi đấu, không được gây ồn ào ảnh hưởng đến trận đấu, nếu không sẽ xử theo quân pháp.
Mặc dù đã già nhưng uy nghiêm vẫn còn. Cả đời Đinh Bổn Quân đều ở trong doanh trại, lại là một đại tướng mấy đời của quốc gia, cũng coi như là nhân vật nguyên lão. Dù mọi người rất sùng bái Long Tương, nhưng không dám không nghe lệnh của ông.
Theo lời Đinh Bổn Quân nói, Long Tương và Đinh Ái Quốc sóng vai đi lên. Nhìn hai người đang cười cười nói nói với nhau đâu biết rằng trận đấu tiếp theo sẽ kịch liệt như thế nào. Thực ra trong lòng bọn họ đều biết rõ đây không phải đơn giản là vì vinh dự, mà là tranh đấu vì vận mệnh quốc gia trong tương lai, chỉ có thể thắng, không thể bại.
“Đinh lão, khổ cực cho ông. Mấy hôm nay ông phải vất vả chủ trì đại hội. Cũng may hôm nay đã là trận đấu cuối cùng”
Trên mặt Đinh Bổn Quân xuất hiện nụ cười, nói: “Long Tương khách khí rồi, binh lính tham gia thi đấu trên đài mới cực. Khí thế Long vệ quân như hồng, hôm nay nhất định chắc thắng”
Long Tương lớn tiếng cười nói: “Kinh vệ quân của Đinh lão đệ, thực lực tăng mạnh. Trận chiến này thắng bại chưa rõ, thực sự không ai biết được kết quả. Mọi người đều sẽ dùng toàn lực, hy vọng có thể thể hiện khí thế chính thức, vinh danh quân uy Trung Quốc chúng ta, cổ vũ sĩ khí”
Đinh Bổn Quân lập tức nói: “Long Tương nói đúng, không hổ là đại tướng trong quân, vô cùng yêu nước”
Long Tương tiến lên một bước, nhưng lại đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong. Thực ra từ lúc Long Tương đi vào đã nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong. Trận đấu quân lực này chỉ cần có ông ta, có thể nói mười phần chắc thắng đến chín. Chỉ có một ẩn số duy nhất đó chính là Tiêu Thu Phong. Bởi vì Long Tương không thể dò xét được thực lực chân chính của hắn.
Từ Hắc ma thủ của Hoàng Đạo Sinh đến Tinh mang công của Bàng Xương Minh, Long Tương đều đã thấy qua. Hai người đó đều là cường giả tuyệt thế. Dù là ông ta đối mặt với bọn họ cũng không thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng Tiêu Thu Phong đánh bại Hoàng Đạo Sinh, giết chết Bàng Xương Minh, nếu như nói đến đối thủ thì Tiêu Thu Phong chính là một người cường đại nhất.
“Tiêu thiếu gia, thật không ngờ cậu lại có hứng thú với đại hội trong quân như vậy. Không biết có hứng thú để lát nữa thử một lần không?”
Tiêu Thu Phong đứng lên, cười ấm áp nói: “Long Tương nếu đã mở miệng, Thu Phong đương nhiên nghe theo. Chỉ hy vọng đến lúc đó Long Tương hạ thủ lưu tình”
Trong mắt lóe ra một tia sát khí sắc bén, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất. Long Tương đã cười nói: “Anh hùng xuất thiếu niên, chúng ta đã già, đã đến thời của thanh niên, có cơ hội tỷ thí cũng tốt”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui