Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Thiên Nhan Duyệt đi vào phòng hóa trang của mình, vẻ xấu hổ trên mặt vẫn còn chưa mất đi. Người quản lý bên cạnh cũng rất tức giận nói: “Thật tức chết được, sao lại có thằng đàn ông nhỏ nhen như vậy. Thật làm mất mặt hết đàn ông Trung Quốc”.
Mà trong phòng hóa trang lúc này đã có một người ngồi ở đây. Đó là một cô gái vô cùng yểu điệu, xinh đẹp, mái tóc dài buông thõng trên vai giống như đám mây phiêu tán. Giờ phút này nàng ta đang quay đầu lại, tò mò nhìn hai người.
“Chị Thu Nhã, chị đến rồi sao. Xin lỗi đã làm chị đợi lâu”.
Trên mặt Thiên Nhan Duyệt lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh tới.
Cô gái tên Thu Nhã cười cười, khí chất cao quý ngay cả Thiên Nhan Nguyệt cũng kém một chút. Vẻ lạnh lùng nhưng cao quý giống như nữ hoàng khiến người ta không dám nhìn lên.
“Tiểu Duyệt đã lâu không gặp. Em càng lúc càng đẹp. Sao, có phải có người không quy củ. Có muốn chị dạy cho kẻ đó một bài học không?”
Giọng nói rất dễ nghe, như tiếng suối chảy róc rách, lọt vào trong tai làm người ta cảm thấy không khỏi yếu mềm.
“Không có việc gì đâu chị Thu Nhã. Chị lại chọc em rồi. Đến tận bây giờ chị vẫn là tấm gương để em học tập. Bao giờ em có được khí chất như chị em đã thỏa mãn rồi”.
Quản lý cũng lại gận, tức giận nói: “Lâm tiểu thư. Cô cũng là bạn tốt của Nhan Duyệt, cũng không phải người ngoài. Vừa rồi Nhan Duyệt bị người ta làm mất hết thể diện, việc nay cô nhất định phải giúp Nhan Duyệt đòi về”
Lâm Thu Nhã khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ lạnh nhạt. Nàng cũng không thích người quản lý này. Lạnh nhạt nói: “Quản lý Tiễn, chẳng lẽ ta làm gì còn cần chị sai bảo sao. Trong này không có việc của chị, chị ra ngoài đi”.
Người quản lý mặc dù có chút kiêu ngạo nhưng xem ra rất sợ cô gái này, chỉ cười cười mấy câu rồi lui ra ngoài.
“Tiểu Duyệt, người này luôn cho mình là đúng, tuần diễn đã kết thúc, em đổi người đi. Nếu không chị ta sẽ mang phiền phức đến cho em đó”.
Thiên Nhan Duyệt ngẩn người một chút, nói: ”Chị Tiễn thực ra rất tốt, cũng rất lo cho em. Chỉ là thái độ có vấn đề một chút, em sẽ nhắc chị ấy chú ý”.
Lâm Thu Nhã lắc đầu cười nói: “Em đó, em quá tốt. Với tính cách thế này em vẫn còn giữ được mình không bị người lừa lên giường mới lạ. Chị thật phục em đó. Được rồi, em nói chuyện vừa rồi đi”.
Thiên Nhan Duyệt thoáng cái đỏ bừng lên, lí nhí nói: “Chị Thu Nhã, cũng không có gì đâu. Em chỉ là xui xẻo gặp đám hâm mộ cho nên liều mạng bỏ chạy. Vừa lúc gặp phải xe của anh ta, làm anh ta đưa em đến Bắc Hải. Anh ta không biết em là ai thì thôi, lúc vào Bắc Hải dù biết em là Thiên Nhan Duyệt mà vẫn còn đòi tiền xe em trước mặt bao người. Em quả là không còn mặt mũi gì”.
Lâm Thu Nhã cười nói: ”Tiểu Duyệt, có phải em nhắc chị là hai ta đánh cuộc chi thua rồi không. Trong thành phố Thượng Hải này quả nhiên còn có người không biết em. Là con trai hay con gái, già hay trẻ, là người như thế nào?”
“Con trai rất trẻ tuổi, nhìn cũng đẹp trai. Chỉ là kỳ quái là anh ta khác những người khác. Anh ta không có hứng thú nhìn em đến lần thứ hai, khiến em không dám tin”.
“Ồ, còn đẹp trai nữa. Người ta không nhìn em, em lại quan sát người ta kỹ như thế. Sao, động lòng rồi sao? Đàn ông đáng yêu như vậy đã rất hiếm có. Tìm làm bạn trai cũng không sai đâu”.
Mặt Thiên Nhan Duyệt đỏ bừng lên, hổn hển nói: ”Chị Thu Nhã, em nói chuyện đứng đắn mới chị mà chị lại thế. Em còn nhỏ hơn chị hai tuổi, chị không tìm thì em sao phải tìm vội. Anh ta chẳng đáng yêu chút nào, anh ta cắt cổ em đòi 5000 tiền xe”.
“Cái gì, 5000. Tiểu Duyệt, không phải em đi từ New York Mỹ về đây đấy chứ?”
Lâm Thu Nhã bị dọa đến nhảy dựng lên. Anh chàng này được đó, ngay cả ngôi sao cũng dám cắt cổ.
Thiên Nhan Duyệt thấy Thu Nhã giật mình, vui vẻ cười nói: “Đi có vài phút mà thôi. Anh ta căn bản là một tên vô lại. Nhưng đáng tiếc, lúc đó em ngượng ngùng không tranh cãi với anh ta. Nếu không báo chí ngày mai nhất định không kiêng nể công kích em. Như vậy em còn mặt mũi gặp người chứ. Cho nên em đưa cho anh ta”.
Lâm Thu Nhã lấy ba tờ một trăm trong người ra, nói: ”Hì hì, đây là phần chị thua cược em, coi như trợ cấp em một chút”.
“Chị Thu Nhã, chị cũng lấy đó để trêu chọc em, có phải muốn em tức chết không?”
Vẻ tức giận trẻ con của Thiên Nhan Duyệt vô cùng đáng yêu. Mà vẻ mặt này nàng chỉ thể hiện trước mặt trước người chị tốt nhất này mà thôi. Bởi vì tất cả mọi thứ nàng có ngày hôm nay đều là do người chị này ban cho.
Lâm Thu Nhã đứng lên, cười nói: “Được, được, không cười em nữa. Đợi chị gặp phải tên đó nhất định sẽ giúp em đòi lại tiền, lại còn đòi thêm tiền lãi nữa. Nào, em gái, lễ khai mạc sắp diễn ra rồi, để chị trang điểm cho em. Làm em càng thêm xinh đẹp, một nụ cười làm mê hoặc thiên hạ. Cười mê chết tên đó đi”.
Tiêu Thu Phong thực không thích ở đây. Nhưng là thiếu gia của tập đoàn Phong Chính hắn không thể không ra mặt. Cũng may Liễu Yên Nguyệt giao tiếp rất tốt. Nên hầu hết người đều biết hắn là một kẻ ăn chơi nhưng vẫn đến chào hỏi. Điểm này Tiêu Thu Phong cũng không thèm để ý đến.
Xã hội thượng lưu phần lớn đều như vậy cả.
Nhưng ở giữa còn có không ít ruồi bọ, không ngừng kêu ong ong làm người ta chán ghét.
“Liễu tiểu thư. Em đến rồi sao, nghe nói lần này là do tập đoàn Phong Chính em tài trợ. Anh nghĩ nhất định là do em vẫn còn nhớ đến cuộc sống ở Học viện năm đó?”
Một tên thanh niên ăn mặc sang trọng, mồm mép lưu loát đã đi sát tới. Đi phía sau hắn còn có mấy thằng bàn. Nhưng nhìn con mắt thâm lại vì sắc dục quá độ của bọn chúng, làm Tiêu Thu Phong thực sự không thích.
Liễu Yên Nguyệt dường như cảm nhận được cái gì đó, nàng khoác tay Liễu Yên Nguyệt, nhưng mặt không hề tức giận.
“Không biết tiên sinh là ai? Tôi không biết anh?”
Liễu Yên Nguyệt trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn như thường. Nàng đã gặp quá nhiều đám đàn ông không có việc gì cũng đến gần mình thế này.
“Liễu Yên Nguyệt tiểu thư, đây không phải là người lạ. Đại thiếu gia Đường gia chính là bạn học của cô. Từ trước đến nay vẫn hâm mộ cô. Đường thiếu gia mới từ nước Mỹ về lập tức chạy tới đây gặp cô”.
Tên Đường thiếu gia mồm miệng lưu loát không mở miệng ra vẻ quân tử. Nhưng đám bạn phía sau hắn đã đứng ra nói giúp hắn.
Lúc này hắn mới nói: “Đúng thế, Yên Nguyệt. Anh là Đường Hoa Lưu. Em quên rồi sao, anh là người đã tặng em hoa hồng, từ đó đến nay anh vẫn luôn thích em. Sau khi tốt nghiệp anh đến Mỹ kế thừa gia nghiệp. Lần này trở về chính là vì tìm em”.
Nói nhảm lâu như vậy nhưng những này coi như không thấy sự tồn tại của Tiêu Thu Phong, mà toàn chỉ lấy lòng Liễu Yên Nguyệt. Đường Hoa Lưu, nghe đến đúng là ám chỉ háo sắc, cái tên này đúng là hợp với hắn.
“Liễu tiểu thư. Cô cũng không biết, tài sản của Đường gia ở nước Mỹ đã có hơn 500 triệu USD. Cho dù là tập đoàn Phong Chính cũng không nhất định có nhiều như vậy đâu”.
Lại thằng bạn chó má của Đường Hoa Lưu khoe khoang. Nhưng Đường thiếu gia này xem ra cũng là kẻ giàu có, rất có mặt mũi. Nói chuyện cũng có thể lớn tiếng hơn so với người khác. Hắn chính là muốn cho mọi người biết hắn có tiền.
Liễu Yên Nguyệt đúng là không kiên nhẫn được nữa, nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ. Đường tiên sinh nếu không có việc gì, tôi phải cùng chồng chưa cưới của tôi đi một lát”.
Nàng không muốn bị người như thế này quấy rầy nên cố ý nói thân phận của Tiêu Thu Phong ra, chính là để cho hắn biết điều mà bỏ đi.
Nhưng tên Đường thiếu gia này vẫn chưa từ bỏ ý định. Giờ phút này mới nhìn sang Tiêu Thu Phong.
“Yên Nguyệt, em không nên đi vội như vậy chứ. Chúng ta còn chưa nói gì nhiều mà?”
Chắn trước mặt hai người, hắn đưa tay ra, nói với Tiêu Thu Phong: “Tiên sinh, thật vinh hạnh. Tôi muốn ôn lại những kỳ niệm trước kia với Yên Nguyệt. Anh không phản đối chứ”.
Nhìn vẻ mặt của hắn đúng là ra vẻ mày thử từ chối sẽ biết tay tao.
Tiêu Thu Phong lạnh nhạt cười một tiếng, cũng đưa tay ra. Nhưng vừa bắt tay hắn thì mặt đã đổi ngay một trăm tám mươi độ, vung tay ra tát vào mặt hắn một cái, mở miện mắng: “Con mẹ mày, vợ chưa cưới của tao mà cũng muốn chọc ghẹo sao”.
Lúc này trong một góc khuất, Thiên Nhan Duyệt đang khẩn trương nắm chặt tay Lâm Thu Nhã, chỉ vào Tiêu Thu Phong nhỏ giọng kêu lên: “Chị Thu Nhã, là anh ta. Chính là anh ta, anh ta lúc nãy đòi của em 5.000”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui