《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường 》, cảnh quay tiết mục ngày thứ ba.
[Mọi người nói xem, giữa Hội Phục Sinh và Hiệp Hội Diễn Viên ai sẽ thắng?]
[Hả? Đây là chương trình đoàn đội đối kháng à, tui thật sự không nhìn ra đó]
[......!Ầm, tui từ đầu chỉ để ý Chu Chu đang làm cái gì thôi]
[Ở đây chắc sẽ không có người nào đi xem bọn họ đối kháng đi? Không bằng Chu Chu nhanh tiến lên công lược quý ngài!]
[Như này mà còn cần công lược à? Đây quả thực chính là tự đưa tới cửa tới!]
Khán giả chỉ là lấy 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》này làm trò vui, tự nhiên sẽ không để ý, mà đối với khách mời bên trong mà nói, đây vốn đã đủ để quyết định sinh tử rồi.
Lý Tiêu vừa đến văn phòng, liền đã mở cuộc học giữa các thành viên của Hội Phục Sinh với nhau.
"Điểm của chúng ta so Diễn Viên Hiệp Hội kém hai điểm." Lý Tiếu biểu tình nghiêm túc, "Là bởi vì hôm qua có người nhiệm vụ thất bại dẫn tới, tôi hy vọng, hôm nay mọi người có thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ."
"Có thể làm được à?"
Người của Hội Phục Sinh còn chưa kịp trả lời, Hiệp Hội Diễn Viên ở bên cạnh đã mở miệng ồn ào trước.
"Được rồi, vẫn là sớm nhận thua một chút đi."
"Trông các người vốn không phải đối thủ của Hiệp Hội Diễn Viên chúng tôi, vẫn là ngoan ngoãn đem điểm cùng thẻ thân phận giao hết ra đây đi, còn có thể miễn chết."
Trừ bỏ mất âm thanh này bên ngoài, còn có một ít ô ngôn uế ngữ.
Người của Hiệp Hội Diễn Viên nói xong, cũng tự ôm bụng cười phá lên.
Hội Phục Sinh bên này vì thiếu điểm, hiện tại lại bị hống như vậy, cũng càng khiến tinh thần lung lay.
Tạ Tiểu Chu mắt lạnh nhìn những phản ứng của người khác, cũng không nói gì.
Lý Tiếu đối với những lời cười nhạo đó như mắt điếc tai ngơ, kiên định nói: "Mọi người chẳng lẽ muốn nhận thua sao?"
Tóc mái rụt rè nói: "Không, không có......"
Lý Tiêu quát: "Vậy còn không mau lên tinh thần? Chỉ thiếu hai điểm, còn có cứu vãn!"
Tóc mái nhẹ giọng đáp lại, nhưng cũng bởi Mắt kính mất tích, lại thêm một thành viên khác chết, vẫn là khiến cô có chút sợ hãi.
Chỗ nào có người liền có phe phái, Hội Phục Sinh vẫn còn nhiều thế lực khác, Tóc mái cùng Mắt kính đều là do người khác nhét vào, nếu để Lý Tiêu tự mình tuyển người, thì tuyệt đối sẽ không tuyển hai người này.
Nhưng hiện tại đều đã lọt đầu vào hố, cũng không có biện pháp khác.
Lý Tiêu âm thầm lắc đầu, trong lòng tâm vừa động, lại nhìn về phía Tạ Tiểu Chu.
Chỉ thấy Tạ Tiểu Chu ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, đôi mắt trắng đen lại không có cảm xúc, tĩnh lặng như nước.
Lý Tiêu lại nghĩ tới biểu hiện của Tạ Tiểu Chu ở《 Tân Nương Thần Sông》, tuy nhìn cậu lớn mật làm bậy vậy thôi, nhưng thực tế lại bình tĩnh suy xét, so với đám khách mời hạng A khác mạnh hơn nhiều —— nếu Tạ Tiểu Chu thật sự có thể gia nhập Hội Phục Sinh thì tốt rồi.
Tạ Tiểu Chu chẳng có chút tự giác nào để ý đến tâm tư Lý Tiêu, mà giờ chỉ đang nghiêm túc mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, xem bảng xếp hạng điểm số.
Có thể thấy được, Hội Phục Sinh cùng Hiệp Hội Diễn Viên vẫn gắt gao cắn lấy nhau như cũ, chỉ kém có hai điểm, một chút cũng kéo không ra khoảng cách, tùy thời có thể đuổi kịp thôi.
Chính là thời gian cảnh quay tiết mục hiện tại đã sắp gần hơn phân nửa, nếu vẫn luôn bảo trì xu thế này, phỏng chừng đến cuối cùng cũng không phân ra thắng bại.
Tạ Tiểu Chu suy đoán, tổ tiết mục rất nhanh sẽ đưa ra cách giải quyết khác, khiến cho hai đội không thể tiếp tục giằng co mãi như thế.
Không phải tuyên bố một cái nhiệm vụ lớn, chính là......
Suy nghĩ vừa mới hiện lên, Tạ Tiểu Chu liền thấy góc phải bên dưới nhảy ra một tin tức nhắc nhở, theo sau chính là nghe thấy trong văn phòng hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng "Leng keng".
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà nhích con chuột, click ấn mở.
【Nhiệm vụ công tác:
Ở vườn cây trung tâm thành phố xuất hiện sự kiện dị thường, yêu cầu tìm ra nguồn gốc của dị thường.
Bạn có thể lựa chọn ① tiêu diệt nó ② bảo vệ nó.
Yêu cầu trong ba phút đưa ra lựa chọn, lựa chọn không thể sửa đổi.】
Tạ Tiểu Chu cũng không lập tức đưa ra quyết định, mà nhìn về phía Lý Tiêu.
Lý Tiêu cũng nhận được nhiệm vụ này, bước nhanh đi tới bên cạnh Tạ Tiểu Chu, hỏi: "Cậu cảm thấy lựa chọn nào tốt hơn?"
Tạ Tiểu Chu: "Đều không tốt."
Tiêu diệt nó —— không biết cái vật dị thường này là cấp bao nhiêu, nếu khó khăn dựa theo mà thời gian tăng lên, vậy hôm nay rất có khả năng là vật dị thường cấp Ⅲ, không phải dễ ứng đối như vậy.
Bảo vệ nó —— cái vật dị thường kia cũng chẳng biết có thể thông não hay không, vạn nhất bọn nó không thèm cảm kích thì làm sao giờ?
Tạ Tiểu Chu tâm định: "Tôi cảm thấy nên......"
Lời còn chưa nói xong, cái lựa chọn thứ hai "Bảo vệ nó" liền trở nên u ám, không cho cậu cơ hội lựa chọn.
Tạ Tiểu Chu ấn ấn con chuột, nhấn tới nhấn lui, lại nhảy ra một cái khung thoại nho nhỏ.
【Đoàn đội đối phương đã lựa chọn, không thể lặp lại lựa chọn 】
Đoàn đội đối phương.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, từ trên máy tính nhìn qua.
Đám người Diễn viên bay ra vẻ mặt khiêu khích, nối đuôi nhau mà rời đi.
Đây là nhiệm vụ mà cả hai đoàn đội đều phụ trách.
"Tiêu diệt" cùng "Bảo vệ", đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tương tự, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, cả hai đoàn đội đều phải trực tiếp đối diện với nhau.
Tạ Tiểu Chu đột nhiên hiểu rõ.
Kỳ thật, nếu muốn thắng trận đối kháng này, không phải chỉ cứ dựa vào việc hoàn thành nhiệm vụ để có được tích phân thôi.
Tới tham gia tiết mục lần này đều là khách mời hạng A, trên cơ bản ai cũng đều có thể hoàn thành đám nhiệm vụ dị thường này, vốn rất khó hoàn toàn kéo ra chênh lệch của cả hai bên.
Tích phân không phải mấu chốt, mấu chốt nhất chính là —— nhân số.
Mỗi người một ngày chỉ có thể nhận một nhiệm vụ, nếu thiếu nhân số, tích phân đạt được cũng sẽ thiếu bớt.
Như vậy, nếu nhân số nhiều hơn một người liền sẽ thắng được đoàn thể đối kháng khác.
Mà làm sao khiến cho đối phương thiếu nhân số?
Chỉ có......!Giết người.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh.
Cậu không nhịn được mà để tay lên ngực tự hỏi, nếu cậu thật sự chỉ vì tiếp tục tồn tại, mà có thể hướng về phía đồng loại chĩa dao không?
Nói ra có thì thật có chút làm ra vẻ, Tạ Tiểu Chu cho tới nay chỉ muốn tự bảo vệ mình, nếu đối phương không cố ý, cậu tuyệt đối sẽ không đi hại người.
Mà nếu đến cả chuyện này cũng không làm được, vậy thì cùng quỷ dữ có gì khác nhau?
Tạ Tiểu Chu định tâm, cũng không có nói ra suy đoán của mình, mà chỉ nhấp chuột, tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất.
Cậu lựa chọn tiêu diệt.
Xúc tua giấu ở trong túi Tạ Tiểu Chu thoả mãn mà duỗi thân.
Quý ngài rõ ràng mà cảm nhận được cảm xúc trào dâng của Tạ Tiểu Chu, chậm rãi đầy ý phẩm vị.
Nhân loại thú vị.
Cảm xúc thú vị.
Quý ngài cũng muốn học nó.
***
Hiện tại đội Hội Phục Sinh chỉ còn dư lại bốn người.
Trừ bỏ Tạ Tiểu Chu bên ngoài, còn có Lý Tiêu, Tóc mái cùng một tên nam nhân khỉ ốm.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, bọn họ đi về phía vườn cây.
Vườn bách thảo nằm ở trung tâm thành phố, dựa vào bách khoa thuyết minh, cả khoản đất chiếm cũng chừng 81 héc-ta, bên trong có vườn cây nhiệt đới, bồn cảnh viên, nhà ấm triển lãm.
Người của Hiệp Hội Diễn Viên đã giành trước một bước xuất phát, lúc Tạ Tiểu Chu đến nơi, cũng chẳng thấy thân ảnh bọn họ đâu, chỉ thấy được không ít các ông bố bà mẹ mang theo con mình cùng tới chơi, ở trước cửa túm tụm lại thành nhóm.
Các khách mời đều thành thành thật thật mà mua phiếu, chuẩn bị xếp hàng đi vào.
Tạ Tiểu Chu còn sẵn tiện đi mua một ly cà phê —— hai ngày này buổi tối đều ngủ đến kì lạ, rõ ràng tỉnh ngủ lại không có tinh thần.
Lúc trở về, nhóm tiến vườn chỉ còn dư lại hơn một nửa.
Đang xếp hàng, Tạ Tiểu Chu nghe thấy một bà mẹ trước mặt khẽ thì thầm: "Hôm nay mẹ dẫn con đi vườn bách thảo chơi, đem những loài thực vật này nhớ kỹ, trở về muốn viết trời viết đất gì cũng được, đã biết chưa?"
Lời này cũng thật quá quen thuộc.
Cơ hồ lúc mọi người học tiểu học có lẽ đều đã được nghe người lớn nói câu này, Tạ Tiểu Chu nghe cũng phì cười, không khỏi liếc mắt.
Người nọ là bà mẹ trẻ, nắm lấy tay của một cậu nhóc, cậu nhóc trên đầu đội mũ vàng, vóc dáng lại nho nhỏ cực kì đáng yêu.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy thú vị, lại nhìn nhiều thêm lần.
Lúc muốn rời mắt, không nghĩ tới nhóc đó đột nhiên quay đầu, đối diện với tầm mắt Tạ Tiểu Chu.
Nhóc con nhìn cũng chừng tám chín tuổi, trên mặt còn có chút béo, mà đôi mắt tròn tròn đó giờ lại nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
Đường kính tròng mắt của nó thật sự có hơi lớn, tròng trắng lại chỉ chiếm một phần nhỏ, nhìn kỹ thì, như là nó đang quay chung quanh một tầng vầng sáng lộng lẫy.
Nhan sắc kia,cứ như sắc thái của đàn tinh vậy.
Tạ Tiểu Chu ngẩn ra một chút, vốn đang muốn nhìn cẩn thận một chút, nhưng cậu nhóc đã bị mẹ nắm lấy, kéo vào vườn bách thảo.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy nháy mắt bị cây xanh tươi tốt che đi.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng muốn nhấc chân đuổi theo, nhưng phía trước lại có một cái máy kiểm phiếu làm vật chắn đường.
Một bên, người bán vé sắc mặt không tốt, hoài nghi mà nhìn về phía đám người: "Phiếu cậu đâu?!" Nhìn dáng vẻ này, nếu Tạ Tiểu Chu lấy không phiếu ra, cô có lẽ sẽ lập tức kêu bảo vệ tới đây.
Kỳ thật đối với người tay cầm thẻ thân phận khách mời mà nói, giải quyết một người bán vé như này rất đơn giản.
Nhưng đây là ở cảnh quay tiết mục âm phủ, mỗi một cái NPC bên trong đều không thể khinh thường, ai cũng không biết sau khi chết liệu có biến thành lệ quỷ không đâu.
Cho nên vì giảm bớt một ít phiền toái không cần thiết, các khách mời thông thường đều sẽ không cùng NPC tranh chấp.
Lý Tiêu vội vàng đi ra phía trước, lấy ra bốn vé vào cửa vườn bách thú.
Người bán vé cầm lấy, trước hết đưa đến cạnh máy kiểm phiếu.Sau khi máu kiểm phiếu "Tích" một tiếng, lúc này mới yên tâm.
Các khách mời thông qua máy kiểm tra, lại đi đến vườn bách thảo.
Từ cửa đến vườn cây còn có một đoạn đường, trên đỉnh là pha lê trời cao, chỉ là bị dây đằng bao trùm, không thấy ánh mặt trời.
Lý Tiêu bước chân vội vàng, đuổi kịp Tạ Tiểu Chu, hỏi: "Tiểu Chu, cậu phát hiện cái gì sao?"
Tạ Tiểu Chu cũng không quá xác định.
Rốt cuộc linh cảm của cậu cũng quá cao, không cẩn thận một cái, liền sẽ ở trong tiết mục này thấy một ít đồ vật kỳ quái.
Cậu không biết, nhóc con có trong mắt vòng sáng kia là thật sự tồn tại, hay chỉ do ảo tưởng.
Nhưng giải thích cũng sẽ không rõ ràng lắm, Tạ Tiểu Chu chỉ ném ra một câu: "Tôi đi phía trước nhìn thử."
Cậu đuổi theo.
Chỉ là mới kém nhau chút thời gian như vậy, nhóc con cùng mẹ nó đã biến mất không thấy, ngay cả du khách phía trước tiến vào cũng không thấy.
Thật giống như những người tiến vào kia đều đã bị vườn bách thảo to lớn này không tiếng động cắn nuốt, cho dù một chút bọt nước cũng không thấy.
Tạ Tiểu Chu ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn qua một vòng, những nơi mà tầm mắt có thể thấy được, đều là cây xanh rậm rạp, không thấy bóng dáng của các khác mời khác đâu.
Cậu lạc rồi.
Ở trong cái tiết mục âm phủ này, bị lạc chính là dấu hiệu chẳng tốt lành gì cho cam.
Tạ Tiểu Chu lặng yên lui ra phía sau một bước, vốn muốn theo đường cũ quay trở lại tìm các khách mời khác.
Chính là quay đầu lại vừa thấy, dây đằng đã quấn xung quanh, xuất hiện đến bốn năm con đường nhỏ, phân biệt không ra là từ chỗ nào đuổi tới.
Vai Tạ Tiểu Chu trầm xuống, lòng bàn tay tay phải đặt trên ngón áp út đang đeo nhẫn ở tay trái.
Ngay lúc cậu muốn triệu hồi quạ đen ra, phía sau truyền đến một thanh âm: "Cậu sao lại không hỏi tôi?"
Tạ Tiểu Chu dừng động tác, nghiêng đầu nhìn qua.
Không biết từ khi nào, một thân ảnh đã đứng ở phía sau cậu.
Tạ Tiểu Chu thân so với mức cao trung bình của người bình thường vốn đã không thấp, nhưng chịu không nổi chính là, mỗi lần gặp BOSS thì nhất trí đều sẽ cao hơn cậu nhiều.
Cho dù là Bác sĩ, hắn vốn dĩ là người nước ngoài, gen không giống nhau thì không tính, nhưng sao đến cả vị quý ngài đây cũng cao hơn cậu cả khúc thế kia.
Hiện tại hắn đứng phía sau, thân ảnh đổ xuống, chính là một đám bóng đen, đem cậu thật chặt chẽ mà bao phủ lại.
Trang phục trên người quý ngài vẫn giống như hôm qua, dường như chưa bao giờ biến mất.
Tạ Tiểu Chu gọi một tiếng: "Qúy ngài."
Bên bụi cây thẳng tắp dựng thẳng, cành lá tốt tươi xum xuê.
Quý ngài đem bàn tay đặt trên cành khô thô ráp, mặt lộ vẻ suy tư, lúc lâu sau mới mở miệng: "Tôi biết nơi này."
Tạ Tiểu Chu: "Quý ngài đã từng tới đây sao?"
Quý ngài lắc đầu: "Tôi chưa từng tới, nhưng là......!Gia hỏa kia giấu ở chỗ này."
"Gia hỏa kia" trong miệng qúy ngài nói không chừng chính là vật dị thường trong vườn cây kia.
Tạ Tiểu Chu thử mở miệng: "Quý ngài, anh nói 'gia hỏa kia' là cái gì?"
Quý ngài biết gì nói hết.
Nhưng hắn lại không biết nên hình dung tên gia hỏa kia bằng ngôn ngữ của nhân loại thế nào, nghĩ nghĩ, mới mở miệng nói: "Chính là vô hình, đồ vật đến từ ngoài vũ trụ kia.
Hắn sợ tôi, trốn rồi, cho nên tôi cũng chưa thấy qua hắn."
Lại nói nữa sẽ khiến nó càng hỗn loạn hơn.
Tạ Tiểu Chu đại khái đã hiểu, đùa cợt nói: "Chắc không phải là người ngoài hành tinh đau ha?"
Quý ngài đã đọc qua rất nhiều thư tịch, biết nhân loại đối với tồn tại của vũ trụ đều sẽ sinh ra một ít ảo tưởng kỳ diệu, người ngoài hành tinh cũng là một trong số đó.
Hắn gật đầu: "Không khác lắm."
Tạ Tiểu Chu: "............"
Cậu chỉ là thuận miệng nói thôi, lại chẳng lẽ là người ngoài hành tinh thật?
Này cũng quá huyền huyễn đi, nơi này không phải là tiết mục âm phủ sao? Sao lại lôi cả chủng tộc khác ngoài vũ trụ đem vô biểu diễn nhỉ.
[kinh ngạc.jpg]
[thật sự sẽ có cả người ngoài hành tinh sao???]
[Tôi chưa thấy qua, mấy người đã gặp chưa?]
[Tôi có một vấn đề, người ngoài hành tinh sau khi chết sẽ biến thành quỷ ngoài hành tinh sao?]
Quý ngài lại lần nữa suy tư, nhìn về một phía: "Hắn ở ẩn rồi, nhưng là tôi có thể cảm nhận được hắn đang ở chỗ này.
Nếu cậu thích, chờ sau khi tôi bắt nó về, sẽ tặng cho cậu."
Quý ngài cũng đã từng nghiên cứu qua, một trong phương thức biểu đạt tình yêu của nhân loại, chính là tặng quà.
Nhưng quý ngài hắn lại rất nghèo.
Hắn hôn mê ở dưới biển sâu, không có cái bảo tàng nào, thứ có thể đưa ra trên người chỉ có xúc tua.
Xúc tua tránh dưới bóng đen hưng phấn mà vặn vẹo.
Quý ngài ghét bỏ mà liếc mắt một cái.
Nghĩ thế nào, vẫn là nhất trí đem gia hỏa kia trở thành quà đi.
Yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ của Tạ Tiểu Chu là tiêu diệt vật dị thường ở vườn cây, lúc này nghe quý ngài nói vậy, lập tức có ý tưởng, hỏi: "Tức là quý ngài muốn đi tìm tên gia hỏa kia sao?"
Quý ngài gật đầu.
Tạ Tiểu Chu mím môi, khẽ mỉm cười: "Có thể mang tôi đi cùng không?"
Quý ngài: "Hắn trốn rồi, tôi chỉ có thể biết phương hướng đại khái, có thể mang cậu đi cùng.
Nhưng......"
Gia hỏa kia cũng có thể tạo thành trình độ ô nhiễm nhất định.
Toàn bộ vườn cây này đều đã trở thành lãnh địa của hắn, sinh ra trình độ dị hoá nhất định.
Tuy rằng hắn chỉ có tác dụng với thực vật cùng động vật, nhưng nếu tới gần, nhân loại chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu là nhân loại bình thường, dị hoá thì dị hoá, nhưng hiện tại nhân loại này là loại đặc thù, trước mắt tìm không thấy cái thứ hai.
Nhưng cũng không sao.
Quý ngài hắn sẽ bảo vệ cậu ấy, trước khi còn chưa học được "Cảm tình", quý ngài sẽ không để nhân loại này chịu bất cứ thương tổn gì.
Tạ Tiểu Chu biết quý ngài nói còn có chưa hết chi tiết, nhưng cậu vẫn rất ôn nhu mà không truy vấn, đi theo phía sau quý ngài.
Quý ngài đi vào trong một hướng.
Khi hắn đặt chân xuống, các thực vật kia dường như cảm giác được sợ hãi, đều sột soạt sột soạt thối lui về phía hai sườn.
Phía sau, một trận mạc danh phong quát lên.
Gió thổi qua lớp đầu, tầng tầng lớp lớp lá cây lay động, phát ra tiếng vang sàn sạt.
Trong đó một thân cây xuất hiện một thứ màu vàng, nhìn kỹ, cành đầu đang treo một cái mũ vàng nhỏ.
Xem ra, đúng là cái mà cậu nhóc đó mang theo.
***
Người của Hiệp Hội Diễn Viên đi qua đi lại trong vườn cây.
Càng đi về phía sâu hơn, thực vật sẽ càng tươi tốt, cơ hồ đã tới tình huống không thể đi nổi.
Thẩm Bạch Khê đẩy mấy nhánh cây chặn đường ra, đi về phía trước.
Phía sau, có người nói thầm: " thực vật nơi này cũng quá lớn đi?"
Một người khác cũng hùa theo đùa cợt nói: "Dinh dưỡng tốt đó."
Còn có người nói: "Nơi này là vườn cây, đương nhiên phải lớn rồi."
Chỗ này không có người hiểu biết về động-thực vật, còn tưởng rằng là hiện tượng bình thường của vườn cây tự nhiên, cũng không có nghi ngờ cái gì.
Hơn nữa Hiệp Hội Diễn Viên lựa chọn chính là bảo vệ vật dị thường, cho nên bọn họ tự cho rằng mình cùng vật dị thường là một đội, tương đối thả lỏng.
Thẩm Bạch Khê thấy những người khác thần thái nhẹ nhàng khoan khoái, liền răn dạy hai câu, lại lấy ra vật kiểm tra đo lường nguy hiểm trời nắng oa oa treo ở trên cây.
Trời nắng oa oa là đạo cụ của hệ thống, không nguy hiểm thì mặt cười, có nguy hiểm chính là mặt khóc, có thể gửi đến một cái cảnh cáo.
Nhưng lại chỉ là đạo cụ dùng một lần, dùng xong liền hỏng.
Đặt trời nắng oa oa treo lên, Thẩm Bạch Khê quan sát chốc lát, thấy oa oa trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào như cũ, lúc này mới yên tâm.
"Tiếp tục đi."
Người của Hiệp Hội Diễn Viên lại tiếp tục về phía trước đi, chỉ để lại trời nắng oa oa treo ở nơi đó, lay động nhoáng lên, từ xa nhìn lại hệt như một cái đầu người bị treo lên.
Chờ sau khi các khách mời biến mất, trên mặt trời nắng oa oa chậm rãi để lại hai dòng lệ đỏ.
Nhìn lại hướng càng sâu kia.
Sau khi bị dây đằng quấn quanh, một đám cọc gỗ cùng người vô dị, có tay có chân, mặt mày ngũ quan đều có, nhưng chỉ là mộc chất hóa.
Bọn họ ở bên tai nói chuyện với nhau, chơi đùa cười giỡn, nhưng trong nháy mắt bị biến thành đồ gỗ, thì tất cả đều bị dừng lại ở thời khắc này.
Người của Hiệp Hội Diễn Viên lại chẳng bất giác chút nào, vẫn cứ bước về phía trước.
Đi tới đi lui, không biết lại làm sao, dưới lớp bóng cây chen chúc nhau, những thân ảnh của đồng bạn khác dần dần bị tách rời.
Chờ đến khi phản ứng lại, cũng chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Bạch Khê.
Còn may Thẩm Bạch Khê có nhiều kinh nghiệm, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cũng rất nhanh đã trấn định lại.
Kỳ thật hắn đã sớm biết, vật dị thường trong tiết mục này không nguy hiểm, chỉ cần tìm được biện pháp, liền có thể đem đám này thu lại.
Nguy hiểm chân chính, ngược lại chính là các khách mời cùng nhau tham diễn.
Lại nói, cái tiết mục đoàn thể đối kháng này yêu cầu đủ tích phân mới có thể thắng, nhưng trên thực tế, tích phân cũng không phải thứ mấu chốt, mấu chốt chính là người.
Đoàn đội nào còn dư lại nhiều người, liền có thể dành được thắng lợi.
Cho nên, Thẩm Bạch Khê một chút cũng không nóng nảy.
Cái vườn cây này, chính là tổ tiết mục an bài ra để dẫn dắt đám người giết chóc, ở chỗ này, Hiệp Hội Diễn Viên cùng Hội Phục Sinh sẽ quyết định thắng bại.
Ánh mặt trời từ khe hở lá cây xung quanh chiếu xuống, chờ đến khi đáp xuống mặt đất, chỉ còn lại có một đám điểm sáng loang lổ.
Không thấy ấm áp, ngược lại là lạnh như băng.
Thẩm Bạch Khê đi tiếp, lại đột nhiên dừng bước, đi phía trước vừa thấy.
Trong vườn cây yên tĩnh, tiếng bước chân lại cực kỳ rõ ràng.
Bóng cây lay động, đi ra một bóng người.
Không phải người khác, đúng là Tạ Tiểu Chu.
Thẩm Bạch Khê vốn định đem Tạ Tiểu Chu bỏ đến cuối cùng, không nghĩ tới chính mình thế mà lại đụng phải cửa vào.
Tốc độ trưởng thành của Tạ Tiểu Chu vượt xa sức tưởng tượng của Thẩm Bạch Khê, hơn nữa cậu ta lại cùng Hội Phục Sinh hợp tác, vậy càng không thể bỏ đến cuối được.
Tiết mục hình như không có BOSS, đám lời ngon tiếng ngọt của Tạ Tiểu Chu kia cốn chẳng có tác dụng.
Lúc này đây, cần phải giải quyết Tạ Tiểu Chu, lấy tuyệt hậu hoạn.
***
Tạ Tiểu Chu đi theo bên cạnh quý ngài.
Đang đi tới, bỗng nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, nghe như là người quen.
Nhưng là không đợi cậu phân biệt được, đã bị lá cây phát ra tiếng sàn sạt che đi.
Tạ Tiểu Chu dừng bước, chần chừ mà nói: "Quý ngài, anh có nghe thấy thanh âm gì không?"
Quý ngài gật đầu, tóc đen rũ ở một bên cũng tùy theo mà lay động một chút: "Có."
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, hỏi: "Có thể mang tôi đi qua đó không?"
Cậu đại khái đã hiểu được tính khí của vị quý ngài này rồi.
Quý ngài có lẽ rất ít khi cùng nhân loại ở chung, cho dù là cái gì cũng rất tò mò, lại cực kỳ dễ nói chuyện.
Nói ngắn lại chính là, rất dễ bị lừa.
Tạ Tiểu Chu thấy Quý ngài trước mắt không có ác ý, cảm thấy cũng không cần nói rõ, lúc này mới lớn mật mà đưa ra yêu cầu.
Không nghĩ tới quý ngài không chỉ không đồng ý, còn hỏi lại: "Tôi tại sao lại phải giúp cậu?"
Quý ngài cũng không phải muốn làm khó dễ Tạ Tiểu Chu, mà là thật sự rất khó hiểu.
Tại quý ngài tồn tại cùng năm tháng dài lâu, chỉ biết có một ít người luôn cống nạp tế phẩm cho hắn, lại cứ luôn miệng khẩn cầu cái gì đó, nhưng từ trước nay lại chưa từng người muốn hắn "giúp đỡ".
Nhưng vừa hỏi xong mấy lời này, quý ngài lại nghĩ đến thư tịch của nhân loại từng ghi lại một cái gọi là "Đồng giá trao đổi", muốn có cái gì thì phải trả giá cái gì, quý ngài cũng rất thích ý nghĩa của mấy câu chữ này.
Vì thế quý ngài lại hỏi: "Tôi giúp cậu, cậu sẽ cho tôi cái gì?"
Tạ Tiểu Chu: "......"
Thoạt nhìn, quý ngài cũng chẳng hống hách như vậy na.
Vì thế Tạ Tiểu Chu rốt cuộc nhắc tới một thứ có hứng thú, hướng dẫn từng bước mà nói: "Quý ngài, anh không phải muốn học tập từ tôi sao?"
Quý ngài gật đầu: "Đúng vậy." Hắn lại lần nữa lặp lại chủ đề, "Tôi muốn học cảm tình."
Tạ Tiểu Chu nghiêng nghiêng đầu, nói: "Vậy anh nên giúp tôi, hơn nữa không cần bất cứ hồi báo gì."
Quý ngài vẫn là không hiểu: "Vì sao?"
Tạ Tiểu Chu biết, đối mặt với quý ngài không thể giống như đối mặt với các BOSS khác, chỉ có thể dùng phương thức thuần phác nhất: "Quý ngài, cảm tình là yêu cầu trả giá mới có thể nhận được hồi đáp.
Anh phải giúp tôi, bảo vệ tôi, vì tôi phải trả giá mọi thứ, mới có thể cảm nhận được 'cảm tình' đang tồn tại trong mình."
Đương nhiên, Tạ Tiểu Chu cũng sẽ chẳng ngu gì mà nói cảm tình đôi khi cũng là do bị một vài thứ kích thích mà nhất thời xúc động.
Cậu lại như chỉ vì muốn chứng minh chuyện này, không tiếc mà ném thêm một câu: "Tựa như mấy thứ anh nhìn thấy vậy."
Quý ngài cẩn thận nhớ lại.
Hình như......!Đúng vậy.
Những tồn tại đó vẫn luôn bảo vệ nhân loại này, không hề muốn lấy lại thứ gì.
Đây là cảm tình sao?
Quý ngài cảm thấy có thể thử một lần, hắn lẩm bẩm: "Bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu, vì cậu trả giá......!Tôi biết rồi."
[Kiến thức kì quái đã được tiếp thu.jpg]
[Chu Chu nói vậy mà cũng được, BOSS nghe xong liền tin luôn.]
[Quý ngài thật đơn thuần nà, Chu hải vương tâm cậu có đau không?]
[Không, Chu Chu không phải hải vương, chỉ là cõi lòng cậu ấy đều đã tan nát thành vô số mảnh, lại tự động chạy đi yêu người thôi, đừng vu tội cho Chu Chu của chúng tôi.]
Tạ Tiểu Chu cảm thấy việc tẩy não của mình đã xong, mở miệng nói: "Vậy anh......"
Chỉ là lời còn chưa nói xong, liền thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng người, hình như là bị người khống chế, nghiêng ngả lảo đảo mà đi ra, cuối cùng té lăn quay trên mặt đất.
Nghe thanh âm, có vẻ rất đau.
Quý ngài không tự giác mà ưỡn ngực, cường điệu nói: "Tôi bảo vệ cậu."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Thẩm Bạch Khê: "?"
Editor có lời muốn nói: Hè gặp lại hen mọi người, tui khum bỏ bộ này đâu, moah moah.