Thực vật trong vườn cây tươi tốt, xanh um mát mẻ.
Thẩm Bạch Khê trên mặt đất vững chắc mà té ngã một cái, tiếng vang trong vườn cây yên tĩnh lại cực kỳ rõ ràng, còn kéo luôn cả mấy cái lá cây xuống.
Thẩm Bạch Khê vẫn là lần đầu tiên thử nghiệm cái dạng chó ăn bùn* này, chỉ thấy hắn đau đến nhe răng trợn mắt, cả mặt mày đều bắt đầu vặn vẹo, trên người dính đầy lá rụng cùng bụi đất, nom cực kỳ chật vật.
Hắn vốn dĩ đang ẩn thân sau một cái cây lớn, chuẩn bị chờ Tạ Tiểu Chu đến đây, liền sẽ bắt đầu ra tay, tranh thủ một kích liền lấy luôn mạng, tuyệt sẽ không ướt át dễ dãi.
Nhưng đợi trong chốc lát, khi thấy Tạ Tiểu Chu ngày một đến gần, lại đột nhiên phát hiện bên người cậu ta còn có một thân ảnh khác.
Tập trung nhìn kỹ, người nọ dáng người cao gầy, có đôi mắt vàng đẹp lộng lẫy, đi lại trong rừng cây rậm rạp, lá cây nhẹ nhàng phất qua đầu cùng vai hắn, mặt mày lại mang theo vẻ hờ hững không hiểu chuyện đời cùng thần bí.
Không phải khách mời.
Cũng không phải công nhân vườn cây.
Thẩm Bạch Khê lúc đầu nhìn thấy hắn, liền cảm nhận được mùi vị nguy hiểm không thể khống chế.
Kia dường như không phải một người, mà là thứ gì đó đang vặn vẹo, là vực sâu tà ác, hiện tại chỉ là khoác một lớp da người tại thế gian hành tẩu mà thôi.
Chỉ cần bị hắn nhìn chằm chằm, liền sẽ không thể chạy thoát, không thể đấu lại.
Lúc ấy Thẩm Bạch Khê đã nhận ra chuyện không đúng, liền phải vội vàng rút lui, nhưng mới rời khỏi chỗ một bước, thân thể lại giống như không chịu khống chế, tiến một bước từ chỗ ẩn thân đi ra.
Lại sau đó, liền ngã ở trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Một lần té ngã này khiến Thẩm Bạch Khê thất điên bát đảo, nhưng đúng là bởi vì cảm nhận được đau đớn toàn thân, mới khiến hắn thoáng thanh tỉnh một lát, suy nghĩ cũng vèo vèo bay nhanh trong đầu.
Tên đàn ông này thoạt nhìn nguy hiểm lại thần bí, chẳng lẽ chính là sinh vật dị thường trong cái vườn cây này?
Thoạt nhìn vẫn là có chút giống BOSS.
Trong đầu Thẩm Bạch Khê đột nhiên xuất hiên một cái ý tưởng quỷ dị —— vị BOSS này có thể kiên trì được thêm một lát không, mới tung ra có ít công phu thôi, đã bị Tạ Tiểu Chu công lược luôn rồi???
Tuy rằng không biết Tạ Tiểu Chu là như thế nào thông đồng với BOSS, nhưng Thẩm Bạch Khê cũng chẳng ngu đến mức trong lúc này lại cùng cậu ta xảy ra xung đột.
Nên bịa cái lý do nào đó cho qua chuyện đi là được.
Từ chuyện điện thoại ngày đầu tiên có thể thấy, Tạ Tiểu Chu tính cũng mềm, sẽ không dám chủ động ra tay hại người.
Cái này cũng khiến Thẩm Bạch Khê từng âm thầm cười nhạo Tạ Tiểu Chu ngu xuẩn, nhưng không nghĩ tới, hiện tại vậy mà cũng là chỗ tốt.
Thẩm Bạch Khê định tâm, cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì lớn, vì thế từ trên mặt đất bò lên, nói: "Trùng hợp vậy, cậu cũng ở đây à......"
Nghe cứ như hắn cũng chỉ đi ngang qua thôi vậy.
Tạ Tiểu Chu nhướng mày, còn chưa kịp tỏ thái độ, liền thấy quý ngài đứng một bên trực tiếp chọc thủng lời nói dối này: "Hắn đang nói dối."
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà nhìn qua.
Quý ngài hai tay ôm vai, cảm nhận được ánh mắt Tạ Tiểu Chu nhìn qua, liền có chút đắc ý.
Quý ngài thích học, lúc trước đọc nhiều thư tịch như vậy, đã có thể cảm nhận được một ít cảm xúc của nhân loại.
Tỷ như, nhân loại vừa mới bị kéo ra trên người có ghen ghét cùng sát ý, đều là nhằm vào nhân loại bên người này......
Nghĩ đến đây, quý ngài đột nhiên dừng một chút.
Trên thế giới này nhân loại có ngàn ngàn vạn vạn, cứ giống như sào huyệt của đàn kiến vậy, số hiệu cũng không rõ ràng lắm, nhân loại này có lẽ phải khác so với những nhân loại khác.
Vậy nên xưng hê thế nào nhỉ?
Quý ngài lâm vào trầm tư.
Những cái tồn tại đó, đều gọi nhân loại này là "Tạ Tiểu Chu", kia quý ngài cũng muốn giống vậy.
Nói như thế, hắn liền có thể giống những tồn tại đó rồi!
Quý ngài suy nghĩ cái gì, nhưng lại không nói tiếp.
Thẩm Bạch Khê bắt được cơ hội, nhanh chóng nói: "Tôi cùng Hiệp Hội Diễn Viên tách rời, thật sự chỉ là đi ngang qua thôi."
Quý ngài lấy lại tinh thần, tròng mắt kim sắc chuyển động một chút.
Nhân loại, hai người bọn họ đều là nhân loại, cùng một chủng tộc.
Mà nhân loại luôn là sẽ thiên về phía chủng tộc của mình, mà đem những dị loại khác gọi là quái vật.
Quý ngài đọc trong sách chính là viết như vậy, hắn có chút —— cái này có lẽ gọi là lo lắng nhỉ—— lo lắng Tạ Tiểu Chu sẽ chọn tin tưởng nhân loại này.
Hắn nhìn Tạ Tiểu Chu, giải thích nói: "Nhân loại này đang lập kế hoạch nên giết cậu thế nào, chính là muốn cướp đạo cụ trên người cậu.
Ân......!Hắn hiện tại nghĩ nên lừa cậu cho qua chuyện thế nào." Hắn dừng một chút, dùng loại ngữ khí nghi hoặc mà tiếp tục nói, "Hắn đang mắng cậu ngu, ngu hình như là từ chỉ để chửi người thôi mà đúng không?"
Tạ Tiểu Chu: "......"
Thẩm Bạch Khê: "............" Suy nghĩ trong lòng hắn bị xuyên thủng vài lỗ, liền thanh âm cũng không tự chủ được mà kéo cao vài phần, "Không có, tôi không hề mắng cậu ngu, đều là hiểu lầm!"
Quý ngài cảm thấy chính mình hình như vừa bị đụng chạm rồi, chưa từng có người dám ở trước mặt hắn nói như vậy.
Nhưng quý ngài cũng không tức giận, cùng người này mồm đấu mồm rất lãng phí thời gian, không bằng lấy ra ít chứng cứ hữu lực là được.
Cái cây lớn đằng kia đứng một bên, một bóng đen đột nhiên xuấy hiện, trong đó dường như có thứ gì đang mấp máy ẩn nấp.
Một lúc lâu sau, từ giữa xuất hiện một cái xúc tua, bất động thanh sắc mà chui vào bóng Thẩm Bạch Khê, chậm rãi cùng hắn hòa làm một thể.
Thẩm Bạch Khê còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, suy nghĩ đột nhiên không chịu khống chế mà phiêu xa, đôi mắt hắn cứng đờ mà chuyển động một chút, đem tất cả ý nghĩ đều nói ra.
"Tôi muốn giết cậu."
"Cướp đi tất cả đạo cụ trên người cậu."
Quý ngài lúc này lại ưỡn ngực, này chính là chứng minh hắn đang bảo vệ Tạ Tiểu Chu, mấy chiếc xúc tu bị giấu trong bóng cũng hưng phấn mà chà xát nhau: "Cậu xem."
Tạ Tiểu Chu thấy dáng vẻ này của quý ngài, không nhịn được mà nghĩ đến chó nhỏ ngẫm đĩa bay trở về xin được thưởng......!Không đúng, sao lại nghĩ như vậy!
Cậu đem hình ảnh nguy hiểm này nhanh vứt ra khỏi đầu, lại không biết nên bày ra phản ứng gì, do dự một chút, cũng chỉ có thể nói, "Cảm, cảm ơn?"
Quý ngài nghe được lời tạ, lại nhíu mày, lắc đầu: "Không đúng."
Tạ Tiểu Chu: "Không đúng chỗ nào?"
Quý ngài nghiêm túc mà nói: "Cậu nói với tôi, tôi hẳn là phải vì cậu mà trả giá tất cả, không cần hồi báo.
Cậu không cần cảm ơn tôi, đây cũng là theo lẽ thường."
Tạ Tiểu Chu: "............"
Không nghĩ tới cái BOSS này vậy mà dễ lừa vậy thật.
[Ha ha ha ha ha ]
[Quý ngài sao lại ngốc manh vậy chứ!!!]
[Tui leo tường, tui lại nhập cổ phiếu của quý ngài rồi, quý ngài đáng yêu quá chùi ui!]
[Quý ngài ưỡn ngực nói: Ta siêu ngoan ]
[Quý ngài đây chính là tự động nhập ao cá, không nghĩ tới đám người tôn kính xưng hô với ngươi sao!]
Lúc này, vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Bạch Khê đã bình tĩnh lại như thường, cũng nghe rõ mấy lời nói của quý ngài.
Xúc tua trong bóng của Thẩm Bạch Khê đã rời đi, nhưng lý trí biến mất lại không phải dễ dàng khôi phục như vậy, thứ này cũng khiến cảm xúc của hắn không ổn định, lập tức không khống chế được, đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra: "Tạ Tiểu Chu chính là tên hải vương, rất nhiều BOSS đều bị cậu ta nuôi thành cá, anh đừng tin cậu ta, đều là gạt người không đó!"
Thẩm Bạch Khê bắt đầu tuyên truyền giác ngộ: "Tạ Tiểu Chu chính là vì muốn sống sót nên mới làm vậy, cậu ta chỉ là đang lợi dụng anh thôi! Anh mau tỉnh đi a!"
Quý ngài cũng được tính là đã thông thạo ngôn ngữ nhân loại, nhưng đối với một ít từ giả thuyết, hay từ ngữ mạng vẫn là không thể hiểu nổi.
Hắn chỉ có thể từ ý nghĩa dễ hiểu của mấy con chữ mà đi lý giải lời nói của tên này.
Thẩm Bạch Khê thấy quý ngài lâm vào trầm tư, trên mặt còn hay xuất hiện mấy biến hóa vi diệu, mà lầm tưởng rằng cảnh cáo của mình có tác dụng.
Công lược BOSS chính là con dao hai lưỡi, một chính là sử dụng không lo bị thương đến mình.
Mà Tạ Tiểu Chu vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, bây giờ chính là lúc cho cậu ta biết cái giá phải trả cho việc đùa bỡn cảm tình của BOSS.
Thẩm Bạch Khê lại lấy ra chứng cứ lớn mạnh mà có ích: "Trên người cậu ta mang theo lắc tay, nhẫn cùng vòng cổ chính là chứng cứ, kia đều là do các BOSS của các tiết mục khác đưa cho cậu ta!"
Thanh âm Thẩm Bạch Khê vang động núi sông, ở phòng phát sóng trực tiếp cũng thật lâu không tiêu tan.
[........................]
[ách............]
[nếu là BOSS khác, tôi thật đúng là sẽ lo lắng cho Chu Chu một chút đó.]
[Nhưng đây lại chính là quý ngài nà!]
[Quý ngài chỉ có một bộ logic, hoàn toàn không cần lo lắng]
Trong một góc.
Xúc tua vặn vẹo một chút, giao triền thành dạng của bánh quai chèo, cũng khiến phía dưới không chống đỡ được, "Bạch" một phát ngã trên mặt đất.
Này đại biểu rằng quý ngài đang trong cơn mê tự hỏi.
Nhân loại này nói rất có lý.
Tạ Tiểu Chu là hải vương, Quý ngài lại vẫn luôn ngủ say dưới biển sâu;
Nuôi cá, bản thể của quý ngài với nhân loại thì hình như cũng là loài cá.
Mà Tạ Tiểu Chu lại nuôi nhiều cá như vậy, chắc cũng sẽ lại không để ý đến việc nuôi thêm một con là hắn đi nhỉ?
Thế là quý ngài quay đầu nhìn về phía Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu tựa hồ là ý thức được cái gì, lông mi chớp nhanh một cái.
Này dừng ở trong mắt Thẩm Bạch Khê, chính là biểu hiện của chột dạ, hắn nắm chặt nắm tay, trên mặt xuất hiện vẻ điên cuồng.
Sau khi biết chính mình chỉ là con cá do hải vương nuôi, BOSS nhất định sẽ nhất định sẽ cực kỳ tức giận nhỉ? Chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, sau đó ra tay giết chết Tạ Tiểu Chu......
Thẩm Bạch Khê gấp không chờ nổi cái hình ảnh kia xuất hiện.
Có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng, tròn mắt vàng kim của quý ngài có chút đen lại, mang theo hơi thở nguy hiểm, chậm rãi mở miệng: "Vậy cậu, có thể nuôi thêm tôi không?"
Tạ Tiểu Chu: "?"
Thẩm Bạch Khê: "......!Hả?" Hắn lại còn tưởng mình nghe lầm cơ, nhanh nói, "Cậu ta là hải vương, hải vương chính là, cái loại đùa bỡn cảm tình của người khác đó, còn đùa bỡn rất nhiều người!"
Quý ngài xác nhận: "Rất nhiều người?"
Thẩm Bạch Khê dùng sức gật đầu: "Lớn hơn hoặc bằng ba."
Quý ngài gật đầu: "Vậy thật sự rất tốt."
Thẩm Bạch Khê: "Đúng vậy, cậu ta chính là đang lừa anh......!Từ từ, cái gì mà tốt?"
Quý ngài: "Ta chính là muốn học cái này, ân, đó, cảm tình."
Đùa bỡn cảm tình càng nhiều, chẳng phải càng nói Tạ Tiểu Chu rất lợi hại sao?
Nhiều tồn tại như vậy đều thích cậu ta, quý ngài đương nhiên cũng muốn thích cậu ta!
Quý ngài cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Cậu đùa bỡn ta đi."
Tạ Tiểu Chu: "............"
Không, không phải......
Thật ra......
Cậu thật cũng là không biết nên giải thích thế nào.
Phòng phát sóng trực tiếp đều tràn ngập không khí vui sướng như đón tết về, cả màn hình đều là "Ha ha ha".
[Tôi nói rồi, quý ngài chỉ có một hệ thống logic thôi.]
[Quả thật, logic của quý ngài là vô địch!]
[Quý ngài: Ao cá của cậu thật náo nhiệt, ta cũng muốn tới, gì? Bọn họ còn bị đùa bỡn cảm tình nữa ư, không được, ta cũng muốn bị đùa bỡn! ]
[Tại trong mắt quý ngài không có hải vương, chỉ thích xem náo nhiệt thôi]
Có phải có chỗ nào đó lầm rồi không?
Nghe lời quý ngài nói, Thẩm Bạch Khê trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ này.
Cái gì mà âm mưu quỷ kế, cái gì mà châm ngòi ly gián, đến một chút cũng chẳng dư lại, chỉ toàn cảm giác thất bại là thất bại thôi.
Cho dù, hắn nhận thua.
Thẩm Bạch Khê lấy đạo cụ ra, đang muốn chạy thoát thân, cảm giác thân thể không chịu khống chế lại tới nữa.
Suy nghĩ của hắn vừa động, nhưng thân thể lại sinh ra ý thức khác.
Hắn nghe thấy xương cổ chuyển động, phát ra tiếng "Răng rắc", sau đó đối diện với hai mắt quý ngài.
Chính là chỉ liếc mắt một cái.
Tất cả đều sẽ thay đổi hết bộ dáng.
Bốn phía thực vật toát ra ánh huỳnh quang rực rỡ, chúng nó sinh trưởng, lan tràn, đỉnh đụng vào mái vòm pha lê phía trên, thực vật chủng loại khác nhau vặn vẹo quấn quanh, như "Sống" lại vậy, sau đó lại cắn nuốt nhau.
Mà quý ngài hiện tại lại không phải bộ dáng hoàn mỹ không tì vết kia nữa, mà là thành một đoàn sương đen hình người, sương mù bao phủ xung quanh, xúc tua tà ác mấp máy.
Thẩm Bạch Khê đồng tử co rút, đại não trống rỗng.
Hắn đứng lên, chạy đến chỗ dây đằng tùng.
Một bước, hai bước.
Sau khi biến mất trong tầm nhìn của Tạ Tiểu Chu, hắn từ "Người" lại biến thành một bãi bùn lầy nhớp nháp, bị thực vật bên cạnh cắm rễ, hút hết đi chất dinh dưỡng trong đó.
Nhưng trong roàn bộ quá trình này, Thẩm Bạch Khê vẫn giữ lại được ý thức, hắn xa xa nghe được thanh âm Tạ Tiểu Chu.
"Quý ngài, anh lại làm gì anh ta rồi?"
Hiện tại Tạ Tiểu Chu đã hiểu rõ nên giao lưu thế nào với quý ngài rồi.
Quý ngài rất đơn thuần —— chính là ý nghĩa trên mặt chữ.
Tam quan của hắn đều chỉ đang trong quá trình xây dựng, nói với hắn về mấy thứ kỳ kỳ quái quái nghe không hiểu, chỉ nghĩ phải biết đó là gì, muốn hắn làm cái gì, nói thẳng mới có thể dùng.
Quý ngài ngữ khí thoải mái mà nói: "Hắn quá sảo, tôi làm hắn đi xa một chút."
Còn chưa từng có người dám đối diện với quý ngài hô to gọi nhỏ như vậy đâu.
Nhưng, Tạ Tiểu Chu cũng làm ra một ít chuyện người khác chưa từng làm, chính là quý ngài lại không cảm thấy phiền chán.
Thật là kỳ quái.
Quý ngài cảm thấy cái này có thể nghiên cứu một chút.
Đương nhiên, nếu có người biết đến ý tưởng của hắn, tự nhiên sẽ nói cho hắn một từ mới —— song tiêu.
***
Tạ Tiểu Chu một chân lại một chân thong dong mà đi trên đường, không, nơi này không thể tính là đường.
Bọn họ rời khỏi bồn cảnh viên nơi xuất phát, đi tới công viên bên ngoài.
Không biết từ khi nào, thực vật nơi đây trở nên tràn đầy sức sống, bụi cây, rêu phong cùng địa y điên cuồng mà sinh trưởng, bộ rễ lan tràn ra khắp nơi, cơ hồ không có chỗ đặt chân.
Thoạt nhìn, tất cả sức sống tích tụ lâu ngày đều ở ngay lúc này mà bạo phát, rồi thanh nhanh liền sẽ khô héo suy bại.
Quý ngài vừa rồi mang theo cậu đi về phía truyền ra tiếng kêu thảm thiết kia, lại thấy được một bộ thi thể.
Thi thể kia bị thiếu thịt đủ chỗ, nhận không ra là ai.
Tạ Tiểu Chu thấy bảng tên trên thi thể, mới biết được người chết chính là Tóc mái của Hội Phục Sinh.
Tóc mái cũng không phải chết trong tay khách mời, trên người cô phủ đầy vết gặm cắn, rất giống miệng của côn trùng.
Tạ Tiểu Chu đảo mắt nhìn qua thi thể bị gặm đến gồ ghề lồi lõm, vừa lớn lại sâu vậy sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cậu liền nghe thấy bên tai vang lên tiếng vang.
Quay đầu lại vừa thấy, một đôi mắt kép còn lớn hơn cả đầu người chui ra sau một tán lá cây, khi mắt kép chuyển động, trên mỗi đôi mắt nhỏ đều xuất hiện khuôn mặt của Tạ Tiểu Chu.
Là một con......!Ong mật.
Ong mật to như bắp chân, cái miệng thật dài đen nhánh lại sắc bén, phát ra tiếng vang ong ong.
Nó nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu, trong mắt kép lại xuất hiện vẻ tham lam như con người.
Tạ Tiểu Chu chân có chút mềm.
Ầm....Cậu tuy gan lớn, nhưng cả cuộc đời này lại chỉ sợ mỗi hai thứ, một là nước, hai chính là sâu.
Vốn dĩ cậu không sợ ong mật, nhưng không chịu nổi chính là con ong này thật sự quá lớn, lớn đến mức làm cậu cảm giác choáng váng.
Quý ngài rất có hứng thú mà đánh giá Tạ Tiểu Chu: "Cậu sợ hãi."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Đúng vậy.
Quý ngài cảm thấy rất thú vị.
Nhân này loại, không, là Tạ Tiểu Chu.
Cảm xúc trên người cậu rất thú vị, có đôi khi gan rất lớn, lại có lúc rất nhát gan.
Sợ sâu, lại không sợ hắn.
Đây là nhân loại sao?
Quý ngài cảm thấy lần quan sát này rất thú vị, có thể kéo dài thêm lâu nữa.
Ong mật nhìn chăm chú vào hai người trước mặt, cuối cùng quyết định chọn Tạ Tiểu Chu là đồ ăn.
Ong ong ——
Đôi cánh nửa trong suốt vỗ nhẹ, vô số phấn hoa bay xuống.
Ong mật biến lớn, song tốc độ lại không hề chậm, hóa thành tàn ảnh, nhào tới chỗ Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu chỉ cảm thấy hoa mắt, miệng ong mật lại gần trong gang tấc, cậu thậm chí còn có thể thấy mặt nó trên treo một ít thịt vụn.
Hai mắt cậu trợn to.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, động tác ong mật ngừng lại, trong mắt kép xuất hiện vẻ hoảng sợ, muốn liều mạng mà giãy giụa.
Nhưng tất cả đều vô dụng, nó bị "Hủy diệt".
Thật giống có một cục tẩy, đem tồn tại của nó cùng tất cả đều xóa không còn một mảnh, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Ngay cả Tạ Tiểu Chu cũng không nhớ rõ còn có sinh vật như vậy tồn tại, cậu buông lỏng tay ra, đồng hồ quả quýt của ký lục thời gian rơi xuống, lại bị dây xích tinh tế giữ lại, ở giữa không trung nhẹ nhàng đung đưa.
"Quý ngài, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Cậu hỏi.
"Tôi bảo vệ cậu." Quý ngài ngữ điệu có chút cao lên, "Thêm một lần nữa."
Quý ngài dần dần có thể hiểu rõ ý trong lời nói của Tạ Tiểu Chu.
Bảo vệ, trợ giúp, trả giá, sau khi làm xong tất cả, quý ngài cùng cậu có thể sinh ra liên hệ, sau đó, là có thể hiểu rõ cảm tình là gì.
Trải qua một khúc nhạc đệm như vậy, Tạ Tiểu Chu lại cùng quý ngài đi sâu vào rừng cây.
Trong quá trình này, bọn họ không gặp lại những người khác, cho dù là khách mời hay là lữ khách tới ngắm cảnh.
Sắc trời dần dần tối sầm lại.
Nhưng chính Tạ Tiểu Chu cũng không chắc đây là do mấy nhánh cây sinh trưởng quá tốt mà che đi ánh mặt trời, hay là do trời muốn đen thật.
Quý ngài trong rừng cây vắng lặng tản bộ: "Gia hỏa kia, không ưa nắng, tối nó mới ra."
"Nhưng, phải nhanh một chút, hắn hình như sắp lớn rồi, chờ sau khi hắn hoàn toàn lớn lên, ngay cả tôi cũng không đánh được hắn."
Nói xong, ánh mắt quý ngài từ trên người Tạ Tiểu Chu đảo qua.
Vòng tay, vòng cổ, nhẫn......!Đây đều là những tồn tại đó đưa cho Tạ Tiểu Chu, bọn họ đều tặng, vậy quý ngài cũng muốn tặng.
Hay là đem tên kia làm thành thứ gì đó đem cho cậu ấy nhỉ?
***
Một bên khác.
Hai người của Hiệp Hội Diễn Viên đang ở trong rừng cây nhiệt đới đi lại, một tên cao chút, một tên gầy chút.
Tên cao nói: "Cũng không biết Thẩm ca đi chỗ nào rồi."
Tên gầy nói: "Thẩm ca lợi hại như vậy, còn cần anh lo lắng sao? Còn không bằng lo cho chúng ta nên làm gì bây giờ đi."
Vừa dứt lời, rừng cây nhiệt đới liền vang lên tiếng cười thanh thúy của trẻ con, quanh quẩn bên tai, thật lâu chưa tan đi.
Một cao một gầy nhìn nhau liếc mắt một cái, cảm thấy nơi này có chút không đúng, vẫn là nên tránh xa xa một chút là được.
Bọn họ vốn muốn đi theo đường cũ mò về, lại đi đi tới tới, trước mắt đột nhiên trống trải, xuất hiện một cái hồ nhân tạo nho nhỏ.
Dây đằng thô tráng từ phía trên rũ xuống, rơi vào mặt hồ.
Cậu nhóc ngồi trên dây đằng, hai chân không ngừng đong đưa, xẹt qua mặt hồ, bắn lên bọt nước trong suốt.
Nó nghiêng nghiêng đầu, mắt đen quay tròn mà nhìn về phía hai người đi tới.
Một cao một gầy trong lòng phát lạnh.
Bọn họ rõ ràng là đi ra ngoài, sao ngược lại lại đi sâu vào trong rừng cây nhiệt đới rồi? Mà nhóc con lại xuất hiện ở chô này, lại nhìn như rất ngây thơ đáng yêu như vật.
Hai người lấy đạo cụ ra, tùy thời chuẩn bị ra tay công kích.
Nhóc con nhếch miệng nở nụ cười, tiếng nói thanh thúy trong rừng cây nhiệt đới quanh quẩn: "Các ngươi......!Là tới giúp ta sao?"
Một cao một gầy nghe được lời này, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Hôm nay Công ty dọn dẹp dị thường tuyên bố nhiệm vụ, bọn họ chính là lựa chọn bảo vệ vật dị thường trong vườn cây.
Chẳng lẽ chính là nhóc con này sao?
Tên cao thử nói: "Đúng vậy, chúng ta tới là để bảo vệ nhóc."
Nhóc con vui sướng mà nói: "Vậy thật tốt quá, bên ngoài có cái tên gia hỏa kia vẫn luôn tìm ta, ta rất sợ hãi nên vẫn luôn trốn ở chỗ này, có các ngươi tới thì tốt rồi!"
Tên cao cùng người gầy lại liếc mắt nhìn nhau, dần dần thả lỏng cảnh giác.
Nhiệm vụ bọn họ là tới bảo vệ vật dị thường, vậy chính là cùng một trận doanh vói vật dị thường, một khi đã như vậy, vậy nhóc con này sẽ không thương tổn bọn họ.
Vừa mới buông bỏ đề phòng, nhóc con liền nói: "Vì để cảm ơn các ngươi, ta có thể giúp các ngươi giết chết những người khác trong vườn cây nha."
Người gầy tươi cười đầy mặt: "Không cần, chỉ cần nhóc giết tên mặc đồ màu lam là được, mặc quần áo màu đỏ chính là người một nhà, là tới để bảo vệ nhóc."
Nhóc con lắc lắc ngón tay, cái hiểu cái không: "Ừm......!Là vậy sao."
Vừa dứt lời, liền thấy trên người nhóc con xuất hiện ánh hào quang rực rỡ, thoạt nhìn khá giống đàn tinh.
Ánh sáng kia nhào tới chỗ tên cao.
Tất cả đều chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Màu sắc trên người hai người biến mất, bọn họ cảm nhận được sinh mệnh chính mình đang bị thứ gì đó hấp thụ, làn da xuất hiện cảm giác bỏng cháy, dần dần bắt đầu khô héo tái nhợt.
Răng rắc ——
Cuối cùng, bọn họ giống như là đồ sứ cháy hỏng vậy, da nẻ thành bột phấn, gió nhẹ thổi một cái, liền biến mất sau lớp lá cây.
Nhóc con thoả mãn mà sờ sờ bụng, có chút khó xử mà nói: "Chính là, ta ai cũng muốn ăn."
Có lẽ là hấp thụ xong sinh mệnh của hai người kia, ánh vàng trên người nhóc con càng thêm lộng lẫy.
"Không, không đủ."
"Ta muốn thêm nữa......"
Nhóc con nâng mắt, chung quanh tròng mắt được bao bọc bởi một vòng sáng, thân thể gần như nửa trong suốt.
Bên kia, hình như có một tồn tại rất ngon lành.
Ăn luôn hắn, liền có thể trưởng thành.
***
Bên kia.
Tạ Tiểu Chu còn đang bôn ba khắp nơi.
Quý ngài có thể cảm nhận được tồn tại của vật dị thường kia, nhưng đi tới đi lui, vẫn không xác định được vị trí cụ thể.
Hắn ngừng lại: "Có chút phiền."
Tạ Tiểu Chu: "Sao?"
Quý ngài nói: "Nó đang trốn tôi, tôi ghét nó, nó cũng không thích tôi.
Cho nên, nó quấy nhiễu tôi.
Mấy lần không tìm được nó chính là do vậy."
"Còn tiếp tục đi tiếp, nó chắc chắn đã trưởng thành rồi chạy đi."
Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ, nói: "Vậy quý ngài có thể trốn đi, không cho nó phát hiện là được nhỉ?"
"Có thể.
Nhưng là, vì sao?" Quý ngài luôn có rất nhiều nghi vấn.
Tạ Tiểu Chu nói: "Nếu tên kia không muốn nhìn thấy quý ngài, quý ngài liền trốn đi trước, chỉ để nó tìm tôi thôi.
Đợi khi tìm được nó, quý ngài lại xuất hiện, không phải rất được sao?" Cậu nghịch ngợm mà cười cười, "Này xem như phương pháp câu cá đi."
Quý ngài cảm thấy đây là một biện pháp tốt, vì thế nói: "Được."
Tạ Tiểu Chu không biết quý ngài làm cái gì, nháy mắt một cái, quý ngài đã không thấy tăm hơi.
Cậu quay đầu nhìn quanh, cũng không tìm được thân ảnh quý ngài.
"Quý ngài?" Tạ Tiểu Chu nhỏ giọng mà kêu gọi.
"Tôi đây." Thanh âm quý ngài đột nhiên xuất hiện.
Tạ Tiểu Chu: "......!Quý ngài, anh ở đâu?"
"Tôi trốn rồi." Quý ngài nói, "Nó không phát hiện ra tồn tại của tôi."
Một đoạn xúc tua ở trong túi Tạ Tiểu Chu vặn vẹo một chút, thay đổi thành tư thế thoải mái hơn.
Một lát sau, quý ngài lại mở miệng nói: "Cậu quả nhiên biết rất nhiều thứ, khó trách có thể nuôi nhiều cá vậy."
Tạ Tiểu Chu: "......!cảm ơn."
Quý ngài nhắc lại chuyện xưa: "Vậy cậu khi nào mới đùa bỡn tôi?"
Tạ Tiểu Chu: "............"
Tác giả có lời muốn nói:
BOSS khác: Ngươi đùa bỡn cảm tình của ta
Qúy ngài: Ngươi chừng nào mới đùa bỡn cảm tình của ta?
Vườn cây dị thường tham khảo tinh chi màu giả thiết lạp, nhưng cũng không hoàn toàn nha, đã bỏ thêm vài chí tiết (
Jikahi: Thật ra khúc cái dạng chó ăn bùn* này tác giả cho là dạng chó ăn shit, nhưng tế nhị quá nên tui thay nha TT.