Ngôi nhà này có ba gian nhà chính, hai gian phòng hai bên, ba gian nhà hậu, và hai gian phòng nhỏ ở hai bên, ngoài ra còn có phòng chứa củi và bếp.
Một ngôi nhà tứ hợp viện như thế này, ở thời sau sẽ có giá trị lên đến hàng tỷ.
Tiết Mậu đi dạo một vòng, trong lòng thầm tặc lưỡi.
Các địa chủ giàu có ngày xưa chắc cũng chỉ ở những căn nhà thế này thôi, nhưng câu này phạm húy, cậu chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Lục Gia Kiệt vỗ vai Lục Gia Hinh, cười nói: “Tiểu muội, chúc mừng em, tuổi còn trẻ đã sở hữu một căn nhà lớn như thế này.”
Anh đã vào nhà máy bảy năm mà vẫn chưa được phân nhà, cả gia đình bốn người vẫn đang sống ở nhà bố vợ.
Những năm trước, vợ chồng chị vợ thỉnh thoảng lại nói vài câu chua chát, bố mẹ vợ thì bênh vực họ nên anh không để tâm.
Nhưng gần đây thái độ của bố mẹ vợ đã thay đổi, giờ sống ở đó thật sự rất khó chịu.
Ôi, không biết đến bao giờ anh mới có được ngôi nhà của riêng mình như Gia Hinh.
Lục Gia Quang đã trải qua nhiều chuyện hơn, anh nhắc nhở Lục Gia Hinh: “Hiện giờ ai cũng thiếu nhà ở, căn nhà của em lớn thế này, không tránh khỏi có người nhắm vào.
Hinh Hinh, nếu có ai muốn mượn hoặc thuê nhà, em đừng đồng ý.
Nếu khó từ chối, cứ đổ cho anh.”
Lục Gia Hinh đương nhiên không đồng ý.
Người thân bạn bè mà đến ở nhờ, nếu họ không chịu dọn đi thì biết làm sao? Còn về việc cho thuê nhà, bây giờ chỉ cần làm ăn buôn bán chút đỉnh là kiếm được tiền, cô đâu cần quan tâm đến chút tiền thuê nhà đó.
Lục Gia Kiệt nghĩ xa hơn: “Đại ca, bây giờ bên ngoài loạn lắm.
Nhà Hinh Hinh lớn như thế này, nếu bị người xấu nhắm vào thì…”
Lục Gia Hinh thấy chuyện này dễ giải quyết: “Tìm ai đó đặt vài bẫy rập ở chân tường, nếu ai dám trèo tường vào thì cứ tống họ vào tù.”
Thực ra cô không lo lắng bị bọn lưu manh quấy rối, vì nhà này gần trường tiểu học, sau này cũng không phải lo lắng về vấn đề an ninh.
Lục Gia Quang thấy ý kiến này rất hay, bảo rằng anh sẽ về hỏi thăm người quen để tìm cách.
Lục Gia Hinh nói: “Đại ca, nhà này dọn dẹp qua là ở được ngay.
Anh xem hôm nay có thể dọn đồ đạc và chăn màn trong phòng em sang đây được không?”
Nhà này chỉ có gian chính là có đồ đạc, các phòng còn lại đều trống.
Cô có chỗ ngủ, nhưng Tiết Mậu thì không.
Nói xong, cô giải thích lý do mình cần gấp như vậy: “Em đã nói hết những gì Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di làm ra rồi, bây giờ cả khu nhà đều biết.
Đinh Tĩnh chắc chắn hận em đến thấu xương, nếu để đến ngày mai thì e rằng sẽ chẳng còn gì.”
Lục Gia Quang nghĩ đến thái độ của Lục Hồng Quân, cũng cảm thấy nên làm sớm không nên chậm trễ: “Anh sẽ về xem có mượn được xe không, nếu mượn được, chiều nay sẽ chuyển đồ qua.”
Lục Gia Kiệt cười nói: “Đại ca, em đã xin nghỉ một ngày, chuyện này để em lo.”
Anh chỉ là
một công nhân bình thường trong xưởng giày, không như Lục Gia Quang là lãnh đạo, nên xin nghỉ rất dễ dàng.
Tất nhiên, chủ yếu là vì anh thấy xưởng giày chẳng có tương lai gì, nên cũng không mặn mà với công việc.
“Đại ca, ngũ ca, cảm ơn hai anh.”
Lục Gia Quang nghe vậy cảm thấy có chút chua xót: “Cô bé ngốc, cảm ơn gì chứ.
Anh là anh của em, chăm sóc em là việc đương nhiên.”
Lục Gia Kiệt vỗ vai cô, cười nói: “Sau này đừng nói những lời này nữa, người một nhà mà nói cảm ơn thì xa cách quá.”
Hai anh em giúp cô chuyển đồ, nhanh chóng rời đi, còn Lục Gia Hinh và Tiết Mậu ở lại dọn dẹp nhà cửa.