Trọng Sinh 1983 Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản


Lục Gia Hinh nghĩ rằng sau khi đòi được một vạn đồng, Lục Hồng Quân sẽ để cô một thời gian không quan tâm, nhưng không ngờ ông lại chủ động mua sắm cho cô nhiều thứ như vậy.

Nhìn đống đồ đạc, Lục Gia Hinh có chút cảm xúc phức tạp.

Nguyên thân chỉ hận Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di, còn đối với Lục Hồng Quân thì luôn kính trọng và yêu thương.

Không thể phủ nhận rằng, miễn là không xảy ra xung đột với Đinh Tĩnh, Lục Hồng Quân đối xử với nguyên thân rất tốt, đặc biệt về mặt tiền bạc, ông chưa bao giờ keo kiệt.

Lục Gia Kiệt mang chăn vào phòng cô, cười nói: “Hinh Hinh, nếu còn thiếu gì nữa thì liệt kê ra, em không tiện mở lời với tam thúc, để anh đi xin cho.”

“Em là con gái ruột của tam thúc, sau này cũng phải chăm sóc ông ấy khi về già.

Vì thế, đòi tiền hay đồ đạc của ông ấy là chuyện đương nhiên.

Nếu em không lấy, cuối cùng những thứ đó cũng rơi vào tay hai mẹ con kia thôi.”

Thực ra, những thứ này là do Lục Gia Kiệt đòi từ Lục Hồng Quân.


Ban đầu, Lục Hồng Quân định để Lục Gia Hinh một thời gian mà không mua sắm gì cho cô.

Dù sao, đã cho cô số tiền lớn như vậy, không ai có thể trách cứ ông.

Nhưng Lục Gia Kiệt khéo léo thuyết phục ông, rằng Triệu Tư Di chỉ tốt với ông vì tiền và quyền lực, sau này khi ông nghỉ hưu không còn tiền bạc, cô ấy sẽ lộ bộ mặt khác.

Cuối cùng, ông vẫn phải dựa vào Lục Gia Hinh khi về già.

Những hành động của Triệu Tư Di thực sự khiến Lục Hồng Quân lo ngại, cuối cùng ông đã dẫn Lục Gia Kiệt đến cửa hàng bách hóa mua đồ.

Lục Gia Hinh nhìn ra ngoài thấy Tiết Mậu và hai người khác đang ở sân, liền thì thầm hỏi: “Ngũ ca, mua nhiều hàng lỗi thế này từ cửa hàng bách hóa, có vấn đề gì không?”

Mua vài món đồ lỗi thì không sao, nhưng một lúc lấy nhiều thế này, Lục Gia Hinh lo sẽ gặp rắc rối.

Cô ghét phiền phức, thà tự mình từ từ mua sắm còn hơn.

Lục Gia Kiệt ngạc nhiên một chút, rồi cười nói: “Chúng ta là người mua, không phải lấy trộm.

Đã trả tiền rồi, dù có ai cố tình gây khó dễ thì cũng không sao cả.”

Lục Gia Hinh nhíu mày hỏi: “Ngũ ca, ba có thường xuyên mua hàng lỗi từ cửa hàng bách hóa không? Nếu bị ai đó tố giác, bị điều tra thì sẽ nguy hiểm.”

Dù gì họ vẫn là cha con, quan hệ không thay đổi, nhưng nếu bị bắt chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô.

Khi đó, việc kinh doanh có thể gặp nhiều rắc rối.

Lục Gia Kiệt nghĩ rằng cô đã lớn và hiểu chuyện, nên có những điều cô nên biết: “Hinh Hinh, hàng lỗi từ cửa hàng bách hóa được phân bổ theo cấp bậc công việc.

Tam thúc làm việc ở đó bao năm, hiếm khi mua đồ từ trong đó.

Lần này cũng là trường hợp đặc biệt, không ai rỗi hơi đi tố giác đâu.”


“Vậy thì tốt.”

Sau khi chuyển xong đồ, đã hơn năm giờ, Lục Gia Hinh mời Lục Gia Kiệt và hai người bạn của anh đi ăn ở một quán nhỏ.

Cô gọi năm món và một món canh, gồm thịt kho hạt dẻ, tôm rim dầu, thịt kho tàu, gan heo xào cải bắp, dưa chuột xào và canh đậu hũ cá chép.

Cô còn gọi thêm một chai rượu.

Tiết Mậu nhìn mà xót xa, nghĩ thầm số tiền này chắc hẳn không ít.

Lục Gia Kiệt nhận ra cô đã thay đổi nhiều.

Trước đây, mỗi lần ra ngoài ăn, cô chỉ gọi những món mình thích.

Nhưng lần này, toàn là món ăn thịt và rượu, rõ ràng là chiều theo sở thích của họ.

Chỉ sau một tháng ra ngoài, cô đã hiểu cách đối nhân xử thế.

Chủ quán rất giỏi nấu ăn và cũng hào phóng, mỗi món ăn đều đầy ắp, Lục Gia Kiệt và hai người bạn ăn rất vui vẻ.

Đứng ở ngã tư, Lục Gia Kiệt nói lời tạm biệt với hai người bạn: “Hôm nay muộn rồi, các cậu phải đạp xe về nên không dám để các cậu uống nhiều.


Đến Chủ nhật tôi sẽ mời, lúc đó chúng ta sẽ uống cho đã.”

Lục Gia Hinh cũng cảm ơn hai người: “Anh Cường, anh Thăng, cảm ơn hai anh rất nhiều hôm nay.”

Hai người đến giúp là vì nể mặt Lục Gia Kiệt, nhưng Lục Gia Hinh đối xử với họ rất lịch sự, mời họ ăn uống đầy đủ thịt, tôm và rượu.

Cô gái này biết cách làm việc.

Anh Cường cười nói: “Em gái, sau này có việc gì cứ gọi anh, đảm bảo sẽ giúp em xong xuôi.”

Lục Gia Kiệt phẩy tay chê bai: “Đó là em gái của tôi, đừng có mà làm thân.

Tối rồi, về nhanh đi kẻo lại bị vợ mắng.”

Anh Thăng cười mắng anh qua cầu rút ván.

Tiễn hai người đi, Lục Gia Hinh hỏi: “Ngũ ca, anh không về nhà sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận