Lục Gia Hinh tỏ vẻ khó chịu: “Con không muốn nghe đến tên hai người đó nữa.
Nếu bố không làm được điều này, chúng ta không cần gặp nhau nữa.”
Quan hệ giữa hai bên đã không thể hàn gắn, và Lục Hồng Quân không muốn làm con gái thêm giận: “Chuyện này bố không thể hứa chắc, vì đã quen miệng rồi, đôi khi sẽ vô thức nhắc đến.”
Lục Gia Hinh quay đầu đi, không nói chuyện với ông nữa.
Khi đến đường Quang Minh, Lục Hồng Quân bước vào nhà và cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ông cứ nghĩ đây là một ngôi nhà nhỏ, không ngờ lại rộng lớn như vậy, nhưng ngay lập tức ông hiểu ra vấn đề.
Lục Hồng Quân nói: “Ngôi nhà này là do người nhà họ Tạ giúp mua, đúng không?”
Lục Gia Hinh không phủ nhận, nhưng cô cố ý nói thêm để ngăn ông nảy sinh ý định lợi dụng nhà họ Tạ: “Mẹ bảo rằng trừ khi là chuyện liên quan đến tính mạng, nếu không thì con không được phép tìm đến nhà họ Tạ.”
Nhà họ Tạ là chỗ dựa lớn nhất mà mẹ cô đã dùng mạng sống của mình để giành lấy cho cô, và không ai, kể cả Lục Hồng Quân, có quyền can dự vào.
Lục Hồng Quân sững người một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ngôi nhà này không dễ mua được, người ta giúp đỡ lớn thế này, chúng ta nên đến nhà cảm ơn họ.”
Lục Gia Hinh không trả lời, đôi khi im lặng là lời từ chối.
Lục Hồng Quân gần đây nghe phong thanh rằng ông có thể sẽ phải lui về vị trí thứ yếu vào năm sau.
Ông không muốn điều đó, mà muốn tiếp tục giữ vị trí cho đến khi về hưu.
Nếu nhà họ Tạ sẵn sàng giúp đỡ, mọi việc sẽ dễ dàng.
Nhưng con gái ông bây giờ đang có những oán giận, phải từ từ dỗ dành cô mới được.
Lục Hồng Quân chỉ ở lại chưa đến mười phút rồi rời đi.
Tiết Mậu nhỏ giọng nói: “Chị, ông ấy thật sự là bố chị sao? Sao em thấy không giống chút nào?”
“Chị giống bà ngoại.”
Nói ra thì đúng là kỳ lạ.
Cô gái này không chỉ trùng tên với cô, mà ngoại hình cũng giống cô đến bảy, tám phần, chỉ khác ở chỗ khí chất.
Cô nghĩ có lẽ đây là lý do cô có thể chiếm lấy thân thể này.
Tiết Mậu giải thích: “Chị ơi, em không nói về ngoại hình
, mà là về thái độ.
Vợ sau của ông ấy và con gái riêng hại chị như thế, ông ấy không truy cứu, còn để chị tự dọn ra ngoài sống.
Giờ đến đây, ở một lát rồi đi, cũng không giúp chị lo liệu gì.”
Lục Gia Hinh cười giải thích: “Ông ấy để chị dọn ra ngoài là vì biết rõ chị không thể chung sống hòa bình với bà ta.
Còn về việc không giúp chị lo liệu, thì đã có ngũ ca lo việc sắp xếp nhà cửa, không cần ông ấy phải vất vả.”
Tiết Mậu tỏ vẻ không đồng tình: “Làm gì có người cha nào như vậy, chuyện gì cũng để người khác lo, bản thân thì không làm gì cả.”
Lục Gia Hinh nói lời công bằng: “Ông ấy không góp công nhưng đã góp tiền.
Hơn nữa, ông vừa hứa sẽ mua cho em một chiếc xe ba bánh, sau này ra ngoài bán hàng sẽ dễ dàng hơn.”
Qua hai lần trò chuyện, cô nhận ra rằng với Lục Hồng Quân, điều quan trọng nhất là bản thân ông, sau đó mới đến vợ con.
Đinh Tĩnh không chỉ đẹp, dịu dàng mà còn trẻ, và ông trông cậy vào bà ta để chăm sóc mình trong quãng đời còn lại, vì vậy mỗi khi có xung đột, ông đều đứng về phía bà ta.
Tuy nhiên, sau lưng, ông lại an ủi con gái để con không oán trách ông, để sau này ông vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống gia đình với cô.
Phải thừa nhận, ông rất tính toán, đến mức mà nguyên thân khi qua đời cũng không hề trách móc ông.
Nghe xong, Tiết Mậu không nói gì thêm nữa.