Trọng Sinh 1983 Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản


Đinh Tĩnh biết ông thích mềm mỏng hơn cứng rắn, nên vừa khóc vừa nói: “Lão Lục, chuyện giữa Tư Di và Phạm Nhất Nặc quả thực là con bé sai, nhưng tình cảm là thứ không thể kiểm soát được.

Phạm Nhất Nặc không yêu Gia Hinh, bắt họ phải kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc.”

Lục Hồng Quân đồng ý: “Phạm Nhất Nặc vừa tham lam, vừa vô trách nhiệm, cậu ta không phải là đối tượng tốt.

Tư Di, sau khi xuất viện con hãy chia tay với cậu ta.”

Triệu Tư Di đang mê muội vì Phạm Nhất Nặc, không thể nào chấp nhận chuyện chia tay: “Bố, con và anh Nhất Nặc yêu nhau thật lòng, con sẽ không chia tay với anh ấy.”

Lục Hồng Quân cau mày nói: “Phạm Nhất Nặc là con trai thứ trong gia đình, năng lực bình thường, nhân cách cũng không tốt, chẳng có tương lai gì.

Con sắp vào đại học, trong trường có biết bao chàng trai xuất sắc, có gia thế tốt và tiềm năng hơn cậu ta, hà cớ gì con phải gắn bó với một người như vậy.”

Triệu Tư Di lắc đầu liên tục: “Không, con yêu anh Nhất Nặc, anh ấy cũng yêu con, không ai có thể chia cắt chúng con.”


Anh Nhất Nặc không chỉ có gia thế tốt, dáng vẻ ưa nhìn, mà còn rất dịu dàng.

Quan trọng nhất là anh không bao giờ xem thường cô vì hoàn cảnh gia đình.

Cả đời này, cô chỉ muốn kết hôn với anh.

Lục Hồng Quân thấy cô ta mê muội như vậy cũng không khuyên nữa: “Chuyện giữa con và Phạm Nhất Nặc, bố sẽ không can thiệp, nhưng chuyện lần này con không được báo công an.”

Triệu Tư Di nhìn sang Đinh Tĩnh, thấy bà không nói gì nên đành khóc lóc đồng ý.

Khi mục đích đã đạt được, Lục Hồng Quân rời đi.

Triệu Tư Di lau nước mắt, tức giận nói: “Mẹ, mẹ luôn nói bố thương con.

Nhưng con bị Lục Gia Hinh đánh ra nông nỗi này, ông ấy thậm chí không nói một lời an ủi, rõ ràng là không coi con ra gì.”

Đinh Tĩnh cũng tức giận đến phát điên, nhỏ giọng mắng: “Mẹ đã bảo con đừng dính vào Lục Gia Hinh, tính tình nó thay đổi rồi, con còn cố tình đến gây sự với nó.

Phạm Nhất Nặc có gì hay ho mà khiến con mất cả lý trí như vậy.”

Bà không nói dối nhà họ Lục, chuyện Triệu Tư Di và Phạm Nhất Nặc quen nhau bà chỉ mới phát hiện vào kỳ nghỉ hè, hoàn toàn không hay biết trước.

Nếu biết, bà nhất định đã ngăn cản.

Đúng như Lục Hồng Quân nói, có nhiều chàng trai xuất sắc hơn Phạm Nhất Nặc, chẳng việc gì phải chịu ánh mắt khinh miệt từ gia đình họ Phạm.

Triệu Tư Di giận dữ hét lên: “Mẹ, con muốn báo công an.

Lục Gia Hinh đánh con ra nông nỗi này, con muốn cô ta phải vào tù.”


Đinh Tĩnh tức giận mắng: “Triệu Tư Di, trong đầu con toàn là đậu phụ à? Lục Gia Hinh có nhà họ Tạ và hai anh em nhà họ Lục bảo vệ, con báo công an cũng không thể khiến cô ta vào tù.

Ngược lại, nếu chuyện này bị làm lớn, danh tiếng của con sẽ bị hủy hoại.”

Bà không nói dối.

Khi mới bước vào nhà họ L

ục, bà không biết rằng mẹ của Lục Gia Hinh có sức ảnh hưởng lớn như vậy, thậm chí còn có thể khiến hai anh em Lục Gia Quang và Lục Gia Kiệt xem Lục Gia Hinh như em gái ruột mà bảo vệ.

Chính vì có sự bảo vệ của nhà họ Tạ và hai anh em nhà họ Lục, bà mới phải nhẫn nhịn tìm cách lấy lòng Lục Gia Hinh khi vừa bước vào nhà họ Lục.

Nhưng dù bà cố gắng thế nào, cô ta cũng không để tâm, nên bà phải thay đổi chiến lược.

Đáng tiếc, ông trời quá ưu ái cô ta, dù bị bọn buôn người bắt cũng có thể chạy thoát.

Triệu Tư Di khóc nức nở: “Chẳng lẽ con bị đánh một trận này mà không đòi lại được công bằng?”

Đinh Tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta chưa thể làm gì được cô ta.


Nhưng sau này, khi có cơ hội, mẹ sẽ giúp con đòi lại cả vốn lẫn lãi.”

Dù bà nói vậy, nhưng trong lòng bà hiểu rõ, Lục Gia Hinh giờ đã dọn ra ngoài, tính cách cũng trở nên cứng rắn hơn, sau này sẽ khó đối phó hơn.

Triệu Tư Di không muốn đợi sau này, cô ta muốn ngay bây giờ khiến Lục Gia Hinh phải trả giá.

Đinh Tĩnh thất vọng nói: “Bây giờ chúng ta không làm gì, tỏ ra yếu đuối với bố con, con vẫn có thể nhận được sự bù đắp.

Nếu con báo công an, con không chỉ không được gì mà còn khiến bố con ghét bỏ.

Sau này khi con đi làm hoặc kết hôn, ông ấy sẽ không giúp đỡ gì cho con nữa.”

Triệu Tư Di im lặng.

Cô không muốn trải qua những ngày tháng đau khổ như khi cha ruột qua đời, không còn chỗ dựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận