Trọng Sinh 70 Giả Thiên Kim Không Lấy Quan Quân Một Mực Muốn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật


Tên côn đồ quay đầu lại nhìn, vội vàng biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn, cười nịnh nọt: "Anh Bùi, có người giả mạo là vợ sắp cưới của anh, tôi đang giúp anh thẩm vấn đây! "

"Thẩm vấn?" Bùi Chinh tiến lên đạp thẳng một cú vào tên côn đồ, không chút nương tay, toát ra sự nghiêm khắc từng huấn luyện tân binh trong quân đội, giọng nói thô ráp và hung dữ: "Con gái nhà người ta cần mày thẩm vấn à? Mau xin lỗi cô ấy đi! Nếu không thì tao sẽ đánh gãy chân mày!"

Cả đời anh ghét nhất là những tên côn đồ rảnh rỗi sinh nông nổi này.


Gặp một lần là dạy dỗ một lần!

"Xin lỗi cô gái, tại tôi ăn nói bậy bạ! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! "

Tên côn đồ bị Bùi Chinh đá một cái là nhụt chí, chỉ biết tự tát vào mặt mình nhận lỗi.


Hắn không nên ăn nói hàm hồ ở đây để rồi chọc phải ông kẹ!

"Lần sau để tao thấy mày trêu chọc con gái nhà người ta, tao sẽ đưa mày đến đồn công an ăn cơm tù, cút đi!"

Tên côn đồ ôm vết thương trên người, vội vàng bỏ chạy.


Ông trời ơi, đàn ông độc thân nói vài câu với con gái là phạm luật trời sao?

Đúng là tạo nghiệt mà!

Qua cuộc đối thoại vừa rồi, Kiều Tri Ý cũng xác định được người đàn ông trước mặt chính là chồng cũ của Lâu Tâm Nguyệt, Bùi Chinh.



Người đàn ông này tướng mạo đường hoàng, vóc dáng rất cao, ước chừng gần một mét chín, ngũ quan sắc nét, tự nhiên toát ra vẻ chính trực, để tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, ống tay áo ở cổ tay được xắn lên vài vòng để lộ cánh tay khỏe mạnh màu lúa mì, gân guốc rõ ràng, lúc này mặt lạnh như tiền làm người ta không dám đến gần.


Anh xử lý xong tên côn đồ liền dùng chân gạt mạnh chiếc xe đạp Thống Nhất, một tay vịn lên ghi đông, chuẩn bị dắt xe vào nhà máy, mắt chẳng buồn liếc nhìn Kiều Tri Ý lấy một cái.


Kiều Tri Ý bước tới, giọng nói dịu dàng: "Cảm ơn đồng chí Bùi.

"

"Ừ.

" Bùi Chinh bất giác dừng bước.


Đúng lúc này, một làn gió mát bất chợt thổi qua.


Tháng sáu, làn gió nhẹ nhàng lướt qua mang theo hương thơm ngào ngạt, không khí tràn ngập hương hoa mộc lan trắng muốt, những cánh hoa trắng tinh khôi bay khắp trời như tuyết rơi, lả lướt như điệu vũ bất tận.


Giữa cơn mưa hoa, làn gió tinh nghịch cũng khiến tà váy của cô bay bay, từng sợi tóc lòa xòa trước gió, gương mặt thanh tú ẩn hiện giữa cơn mưa hoa càng thêm phần mơ màng.



Bùi Chinh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi vội vàng dời mắt.


Như thể nhìn lâu hơn một chút cũng là phạm tội.


Chỉ nghe thấy giọng anh lạnh lùng cất lên: "Cô tìm ai?"

Thấy cô vẫn đứng ở cổng nhà máy thủy tinh, hành lý vẫn để trên chiếc xe ba bánh quen thuộc, chắc hẳn là người quen của anh đưa đến.


"Tôi tìm anh!"

Đối phương rõ ràng ngẩn người, trái tim cũng bất giác lỡ mất một nhịp.


Giọng nói Kiều Tri Ý vốn đã ngọt ngào, dung mạo lại càng không phải bàn cãi, lúc này cô mỉm cười với anh, Bùi Chinh chỉ cảm thấy hơi thở của mình như ngưng lại.


"Cô tìm tôi! có chuyện gì?" Lần đầu tiên anh lúng túng trước mặt một cô gái, ánh mắt chẳng biết đặt đâu cho phải.


"Lâu Tâm Nguyệt muốn tôi và cô ấy đổi thân phận, tức là để tôi thay cô ấy! gả cho anh! "

Kiều Tri Ý thành thật nói.


Bùi Chinh kinh ngạc nhìn Kiều Tri Ý.


Cả người như hóa đá!

Lúc này, Kiều Vũ Phi từ trong nhà máy đi ra: "Ơ, tôi tìm anh ở bên trong nãy giờ, Nghiêm Hải nói anh ra ngoài, đi đâu vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận