Trọng Sinh 70 Nữ Phụ Xinh Đẹp Cự Tuyệt Yêu Đương


Trước mặt cô có một chiếc khăn tay vải cotton màu xanh đậm được đưa tới.

"Cảm ơn, không cần đâu.

"
Khăn tay bị bẩn còn phải giặt, cô xé một miếng giấy dầu gói bánh đào, lau sạch nước thuốc, vứt thẳng đi, tiện lợi lại không phải giặt.

Cô chỉ là lười thôi, trời nóng như thế này, ngày nào cũng phải làm việc, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi.

Vẫn nên tiết kiệm sức lực giặt quần áo.

Chu Cẩm Hòa thu tay lại: "Đi thôi.

"
Lục Trường An nhét bánh đào vào tay anh: "Anh đã giúp tôi rất nhiều, còn chưa cảm ơn anh.

Để dành lúc làm việc mệt thì ăn.


"
Chu Cẩm Hòa đuôi mắt rũ xuống, giọng bình tĩnh, "! Thật sự không cần.

"
Lục Trường An đến đội sản xuất Hồng Tinh, tiêu tiền và phiếu rất thoải mái, người khác tùy tiện giúp cô lấy thứ gì đó hay lấy cơm đều có thể nhận được không ít lợi ích.

Có người thậm chí chẳng giúp gì, còn mặt dày bảo cô cho chút đồ ăn ngon.

Nếu là người khác cứu cô chắc chắn sẽ nhân cơ hội đòi chút tiền, anh thì tốt rồi, nửa cân bánh đào còn đẩy ra không muốn nhận.

Thật ngốc.

Lục Trường An biết hoàn cảnh gia đình anh không tốt, lại chịu nhiều khổ sở như vậy, có lòng cảnh giác là chuyện bình thường.

"Tôi đến đội sản xuất hai tháng, anh là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy.


Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào, chỉ mong chút bánh đào này có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi, nếu anh không nhận, tôi chắc chắn sẽ ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, đến lúc đó lại ngã bệnh không đi làm được, lại bị ghi vào hồ sơ, sau này tôi sẽ không về thành phố được.

"
Lục Trường An cố gắng nói mình thật thảm hại.

Quả nhiên Chu Cẩm Hòa dừng bước, do dự một lát cuối cùng cũng nhận lấy bánh đào: "Cảm ơn.

"
Giọng anh rất hay, rất trầm ấm, tuy có chút giọng địa phương nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp.

Lục Trường An thở phào nhẹ nhõm, cười toe toét: "Trời nóng, bánh đào không để được lâu, anh nhớ ăn nhé.

"
Nhìn cách ăn mặc của Chu Cẩm Hòa thì biết anh thường tiết kiệm, sợ anh không nỡ ăn bánh đào nên mới cố ý nhắc một câu như vậy.

"Được.

"
Lục Trường An mày giãn mắt mở, giọng mềm mại: "Chu Cẩm Hòa, anh đã nghĩ đến tương lai chưa?"
Trong sách cũng không miêu tả nhiều về kết cục của Chu Cẩm Hòa, có lẽ! là kết cục tốt đẹp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận