Chu Cẩm Hòa lắc đầu: "Chưa nghĩ đến.
"
Anh cô độc một mình, thực sự chưa từng nghĩ đến những ngày sau này.
Sống qua ngày nào hay ngày đó thôi.
Lục Trường An không muốn nghĩ đến chuyện nặng nề như vậy: "Đúng rồi, hôm nay anh đến tìm tôi, có chuyện gì không?"
"Quà cảm ơn.
"
Lục Trường An không hiểu, mãi đến khi nhớ đến quả trứng chiều nay mới hiểu ý anh nói quà cảm ơn là gì.
Chỉ vì quả trứng cô đưa, anh lại vừa múc nước đun nước vừa tốn nhiều thời gian như vậy đi cùng cô đến cửa hàng cung ứng sao?
Lục Trường An há miệng: "Chu Cẩm Hòa, không cần như vậy đâu, là anh cứu tôi trước.
"
Sao anh lại ngốc như vậy.
Tốn mấy tiếng đồng hồ, chỉ vì quả trứng nhỏ xíu đó.
"Cần.
"
Giọng Chu Cẩm Hòa trầm thấp: "Cô là người đầu tiên cho tôi trứng.
"
Sau mười ba tuổi, anh không chỉ mất đi người thân mà còn mang tiếng là sao chổi, bị dân làng coi là người không may mắn.
Chỉ cần làng xảy ra chuyện, những tội lỗi đó sẽ đổ lên đầu anh, anh tưởng rằng tất cả mọi người trên đời đều không phân biệt phải trái, mãi mãi đầy ác ý.
Cho đến khi Lục Trường An đến, thế giới của anh cuối cùng cũng có thêm một tia nắng.
Có lẽ cô không nhớ.
Đó là tuần đầu tiên cô đến, cô gái nhỏ chưa từng chịu khổ bao giờ lần đầu tiên đi xa, vì không chịu được điều kiện ở đây nên đã lén chạy ra bờ ruộng khóc.
Cô vừa khóc vừa hít mũi: "Ba mẹ! con muốn về nhà! con muốn ăn thịt! "
Thật là đỏng đảnh.
Cô cúi đầu nhìn anh trong rãnh bùn.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô đến cằm, Lục Trường An dường như giật mình, một lúc sau mới hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Chu Cẩm Hòa không nói gì, lùi lại một bước, mượn lực để trèo lên.
Rãnh bùn vừa cao vừa trơn, anh thử mấy lần đều không trèo lên được.
Lục Trường An tò mò nhìn anh, đứng dậy đi.
Bóng tối bao trùm mặt đất, ánh trăng và ánh sao lấp lánh, Chu Cẩm Hòa nghĩ, có lẽ anh phải ở trong rãnh bùn cả đêm.
Một lúc sau, có tiếng sột soạt truyền đến, từ trên cao ló ra một cái đầu nhỏ, trong tay cầm thứ gì đó: "Nắm lấy, tôi kéo anh lên.
"
Hơn mười sợi dây leo rủ xuống.