Trọng Sinh 70 Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê


Dù thích các món cô nấu, bà cụ vẫn ăn ít, vì sợ mất mặt nếu tỏ ra quá khen.

Sau bữa cơm, Thanh Thanh xung phong rửa bát, nhưng bà cụ từ chối ngay: “Không cần, để đó tôi làm.

Tôi còn chưa già đến mức không rửa nổi bát đâu.”

Thanh Thanh mỉm cười: “Cháu biết bà còn khỏe lắm, nhưng cháu không thường đến, nên cũng muốn giúp bà chút việc.”

Bà cụ hừ một tiếng: “Không cần, tôi bảo không cần là không cần.”

Bà sợ nếu để cháu dâu mới làm việc nhà, người ngoài sẽ nghĩ nhà họ Hách bắt nạt cô.

Thanh Thanh đành thôi, không cố nài.

Lúc tiễn hai vợ chồng ra cửa, bà cụ kéo Hách Trường Khanh sang một bên, dúi vào tay anh một tờ tiền: “Đây là 5 đồng.

Lúc nãy mua rau là vợ cháu trả tiền, bà không muốn chiếm lợi từ con bé.

Về nhà cháu đưa lại cho nó nhé.”

Hách Trường Khanh ngẩn người rồi từ chối: “Bà ơi, bà nói vậy là khách sáo rồi.

Giờ cô ấy là cháu dâu của bà, người trong nhà mua đồ cho nhau, ai trả chẳng được?”

Bà cụ trừng mắt: “Đừng bảo với bà là cháu đã đưa hết tiền cho con bé giữ rồi nhé? Hay là con bé lấy tiền của cháu để ra vẻ trước mặt bà?”

Câu hỏi của bà khiến Hách Trường Khanh thoáng áy náy.

Anh nhận ra từ lúc cưới đến giờ, anh chưa từng nghĩ đến việc Thanh Thanh có tiền hay không.

Cô từ quê ra, lại không được nhà mẹ đẻ coi trọng, có lẽ chẳng có đồng nào trong túi.

“Chưa, cháu chưa đưa cho cô ấy đồng nào.”

Bà cụ lườm anh: “Đừng có mà đưa hết tiền cho con bé giữ.

Con gái quê thì biết gì, lỡ phung phí hết tiền tiết kiệm của cháu thì sao? Tiền của cháu cứ đưa cho mẹ giữ, cần gì thì bảo con bé hỏi mẹ mà lấy.”

Vốn hơi đa nghi, lại thêm ấn tượng không tốt về Thanh Thanh từ hôm qua, bà cụ không thể không đề phòng.

Hách Trường Khanh không đồng tình, nhưng cũng không muốn cãi bà nên chỉ ậm ừ.

Trên đường về, anh nhìn Thanh Thanh đang vui vẻ trò chuyện với ba đứa trẻ, chợt hỏi: “Cô còn tiền không?”

Thanh Thanh ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột, nhưng vẫn đáp:
“Còn một ít.

Có chuyện gì sao?”

Hách Trường Khanh lắc đầu, không nói thêm.

Khi về đến nhà, Thanh Thanh dẫn ba đứa trẻ vào phòng nghỉ.

Lúc này, Hách Trường Khanh lục tìm một hồi trong tủ rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

“Cái này cho cô.”

Thanh Thanh tò mò: “Gì vậy?”

“Cô mở ra xem đi.”

Cô mở hộp, bên trong là một xấp tiền và giấy tờ.

Mệnh giá lớn nhất là 10 đồng, nhưng số lượng khá nhiều.

“Đây là…?”

Thanh Thanh ngước lên, không hiểu ý anh.

Hách Trường Khanh nhìn cô, giọng nghiêm túc: “Chúng ta đã là vợ chồng.

Tiền bạc tôi gửi cô giữ, tôi ở đơn vị ít khi tiêu đến tiền, cô ở nhà lo cho các con, tiền bạc cần dùng nhiều hơn.

Đây là tiền lương và trợ cấp tôi tích cóp mấy năm nay.”

Thanh Thanh ngỡ ngàng, không biết nói gì.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô khẽ rung động.

Người đàn ông này tốt đến vậy, còn biết tìm đâu ra ai giống anh nữa chứ?

Ngay cả giữa vợ chồng hiện đại cũng ít ai sẵn lòng giao hết tiền bạc thế này.

“Không cần đâu, nhiều thế này tôi không dám nhận.

Anh cứ giữ lại đi, khi nào cần tôi sẽ hỏi anh.”

Trương Thanh Thanh cảm thấy có chút ngại ngùng trước sự tin tưởng bất ngờ từ người đàn ông này.

Trong lòng cô không khỏi bối rối.

Thời bấy giờ, vợ chồng thường chia rõ vai trò: chồng kiếm tiền, vợ lo việc nhà, bếp núc, giao thiệp và chăm sóc con cái.

Gia đình họ Hách cũng vậy, dù ba của Hách Trường Khanh giữ chức vụ cao, nhưng mọi tài chính trong nhà đều do mẹ anh quản lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui