Nhìn thấy cô, chúng lập tức ngừng lại, đứng nép vào nhau.
Thanh Thanh mỉm cười: “Không sao đâu, các con cứ chơi đi.”
Thằng út tò mò nhìn cô.
Dù nhỏ tuổi nhưng chúng đã nghe người lớn nói rằng cô là “gái quê” lấy chồng nhà giàu.
Tuy nhiên, nó không cảm thấy cô tệ như lời đồn.
Quê thì sao chứ? Mình cũng từ quê ra mà.
Cô chị lớn cầm lấy cây chổi, bắt đầu quét sân, hai đứa nhỏ hơn cũng lăng xăng tìm việc làm.
Chúng sợ nếu không ngoan, Thanh Thanh sẽ ghét bỏ chúng, giống như những câu chuyện về “mẹ kế độc ác” mà người lớn vẫn hay kể.
Thanh Thanh kéo cô lớn lại, nhẹ nhàng bảo: “Để dì đo xem nào, dì sẽ may cho con một bộ váy mới.
Con gái phải lúc nào cũng xinh đẹp chứ.”
Thanh Thanh vốn rất thích trẻ con, nhất là con gái.
Nhìn cô chị lớn với đôi mắt to tròn, cô cảm thấy vô cùng yêu quý.
Cô cả để mặc cô đo, cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng từ người cô.
Mùi hương ấy gợi cô bé nhớ về mẹ mình, dù mẹ cô bé đã mất từ lâu.
Thấy Thanh Thanh đo cho chị, hai thằng nhóc còn lại cũng đầy vẻ mong chờ.
Đã lâu rồi chúng không được ai quan tâm như vậy.
Thanh Thanh quay sang vẫy tay với cậu hai: “Lại đây, dì đo cho con nhé.”
Thằng bé mừng rỡ chạy tới.
Thằng út thấy vậy cũng không chịu thua, nhanh chân chen vào:
“Dì đẹp ơi, đo cho con nữa!”
Thanh Thanh bật cười.
“Dì đẹp” nghe có vẻ hợp với cô thật.
“Được rồi, đợi chút.
Xong anh hai là dì đo cho con ngay.”
Cô nhanh nhẹn đo xong cho cả ba đứa, quyết định ngày mai sẽ ra cửa hàng mua vải về tự may.
Ở nhà mẹ chồng có sẵn máy may, cô có thể tiết kiệm được khoản tiền thuê thợ.
Khi Hách Trường Khanh về, anh thấy cảnh ba đứa trẻ vây quanh Thanh Thanh, ngoan ngoãn để cô cắt móng tay cho chúng.
Trên gương mặt chúng hiện rõ sự tin tưởng và yêu mến dành cho cô.
“Tôi đã nhờ thợ mộc đóng giường rồi, khoảng hai ngày nữa là họ mang đến.”
Hách Trường Khanh mở lời trước.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Nói xong, Trương Thanh Thanh tiếp tục chăm chú cắt móng tay cho bọn trẻ.
Thời này chưa có bấm móng tay tiện lợi, cô phải dùng kéo cắt cẩn thận, nếu không rất dễ gây chảy máu.
Cắt xong cho ba đứa, cô xoa lưng vì mỏi, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ chuẩn bị cơm tối.
“Anh trông bọn trẻ giúp tôi nhé, tôi đi nấu cơm.”
Hách Trường Khanh gật đầu, nhìn theo bóng cô bước vào bếp.
Người ta thường bảo làm nội trợ dễ, nhưng thật ra không hẳn.
Cả ngày, Thanh Thanh phải chăm sóc bọn trẻ, dọn dẹp và lo cơm nước, công việc chẳng hề nhẹ nhàng.
May là cô thích nấu ăn, nếu không sẽ càng cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi Hách Phương Phương, em gái của Hách Trường Khanh tan học về, cô thấy anh trai đang chơi với ba đứa trẻ ngoài sân, liền cau có nói: “Anh, sao để chị ta đi đâu mất, lại bắt anh trông trẻ thế này?”
“Chị dâu em đang nấu cơm.”
Phương Phương rất bực bội.
Hôm nay đến lớp, cô ấy bị bạn cùng lớp chọc ghẹo vì chuyện anh trai lấy vợ mới.
Chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế, cô ấy mang đầy ấm ức về nhà, định tìm Trương Thanh Thanh trút giận.
Cô ấy ném cặp vào phòng rồi hùng hổ xông vào bếp.
Thanh Thanh đang nhào bột, định tối nay nấu mì trứng cà chua và làm ít bánh hành chiên cho tiện.
Nếu còn dư, sáng mai hâm lại ăn cũng không lãng phí.
Nhà họ Hách không thiếu thốn, nên cô luôn quan niệm: có gì ăn nấy, miễn no và ngon là được.