Trọng Sinh 70 Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê


Nghe thế, Thanh Thanh cười ngượng, cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra mình đang ngồi quá thoải mái, đến mức có chút… không đúng mực.

Cô luống cuống tụt xuống rồi vặn người ngồi nghiêng lại.

Nhưng ngồi thế này thì khó giữ thăng bằng, không bám vào yên xe được.

Khi xe ra đến cổng khu tập thể, cô ngó quanh thấy vài người hàng xóm đang nhìn theo, mắt đầy tò mò.

Do dự vài giây, cô hít sâu một hơi rồi vòng tay ra trước, nhẹ nhàng ôm lấy eo Trường Khanh.

Giây phút tay cô chạm vào anh, Thanh Thanh cảm nhận rõ cơ thể Trường Khanh khẽ run lên.

Bất ngờ, anh đạp mạnh bàn đạp, chiếc xe vụt đi nhanh hơn.

Qua lớp áo, cô cảm nhận được vòng eo rắn chắc của anh và cơ bắp cứng rắn đầy năng lượng.

Bất chợt trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ: "Eo nhỏ thế mà khỏe ghê!"

Nghĩ đến đó, cô lập tức lắc đầu xua đuổi cái suy nghĩ kỳ cục ấy ra khỏi tâm trí.

Đi khoảng hai mươi phút, cuối cùng họ đến trước tòa nhà của đài phát thanh.

“Đến rồi, vào thôi.”

Trường Khanh nói, vừa dựng xe vừa ra hiệu cho Thanh Thanh xuống.

Thanh Thanh nhảy xuống xe, theo anh bước vào đài phát thanh.

Sau vài câu hỏi, họ được dẫn đến gặp chủ nhiệm Trần, trưởng ban tuyển dụng mà ba của Trường Khanh đã nhắc đến.

Khi nhìn thấy Thanh Thanh, ông Trần không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Ông đã nghe ba của Trường Khanh nói rằng con dâu ông là một cô gái quê, nếu không đạt yêu cầu thì cứ từ chối thẳng, không cần nể nang.

Ban đầu, ông còn tưởng cô sẽ là một phụ nữ thô kệch, quê mùa.

Nhưng hóa ra lại là một cô gái dáng người thanh mảnh và khá xinh đẹp.

Ngoại hình này rất phù hợp để làm phát thanh viên.

Ông Trần mỉm cười: “Cô Thanh, tôi sẽ đưa cô đi dự buổi kiểm tra.

Nếu đạt yêu cầu, cô có thể bắt đầu công việc ngay.”

“Dạ, cảm ơn chú Trần.”

Thanh Thanh vui vẻ gật đầu.

Ông Trần dẫn cô vào phòng thu để thử giọng, còn Trường Khanh ở bên ngoài chờ.

Vì ứng tuyển vào vị trí phát thanh viên, nên cô chỉ cần đọc văn bản đã chuẩn bị sẵn.

Thanh Thanh cảm thấy công việc này khá đơn giản, không quá áp lực.

Nếu sau này hai người ly hôn, có một công việc ổn định và thu nhập riêng sẽ giúp cô chủ động hơn trong cuộc sống.

Cô cũng tính đến việc khi nền kinh tế mở cửa, sẽ tìm cách kinh doanh để tích lũy cho tương lai.

Khi buổi thử giọng bắt đầu, ông Trần đứng cạnh quan sát Thanh Thanh.

Ông nghĩ rằng cô sẽ bối rối, nhưng bất ngờ cô lại cầm bản thảo lên và đọc một cách vô cùng tự tin.

Giọng cô mềm mại, ngọt ngào, nhưng khi đọc văn bản, lại mang âm sắc chuẩn và rõ ràng đúng kiểu phát thanh viên.

Nghe giọng cô, ai nấy đều bất ngờ.

Ông Trần định rời khỏi phòng để nhường việc kiểm tra cho người khác, nhưng khi nghe giọng đọc cuốn hút đó, ông không thể bước đi, chỉ biết đứng lại lắng nghe.

Các nhân viên khác trong đài cũng ngạc nhiên, ngồi thẳng dậy chăm chú theo dõi.

Trong lúc đó, Trường Khanh đợi ngoài hành lang, lòng hơi sốt ruột.

Anh đi xuống nhà vệ sinh, tiện tay châm điếu thuốc, hít một hơi dài.

Khi Thanh Thanh đọc xong, cô nhìn về phía ông Trần và những người trong phòng, hỏi nhẹ nhàng: “Thưa chú Trần, cháu đọc thế này có ổn không ạ?”

Ông Trần gật đầu liên tục, không giấu nổi sự hài lòng: “Quá tốt! Không ngờ cô lại đọc chuẩn thế.

Không phải cô từ quê lên sao? Sao tiếng phổ thông của cô lại hay vậy?”

Thanh Thanh cười, nhanh trí đáp: “Ba mẹ cháu mua một cái đài radio.

Mỗi ngày cháu đều nghe rồi tập theo, lâu dần thành quen thôi ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui