Thanh Thanh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Hách Trường Khanh.
Khuôn mặt điển trai ấy dù ở thời đại nào cũng khiến người ta mê mẩn.
Thanh Thanh thầm nghĩ, nếu ở thế giới hiện đại, anh chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao hàng đầu.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười xã giao: “Không có chuyện không đồng ý.
Lúc nãy là do tôi mất lịch sự, xin lỗi mọi người.
Chúng ta tiếp tục hôn lễ đi.”
Dù nhà họ Hách mặt mày khó chịu, nhưng vẫn đành nén giận.
Dù sao, giấy kết hôn đã ký, khách khứa cũng đầy đủ, không thể hủy hôn ngay giữa chừng.
Thấy Thanh Thanh đã chịu yên phận, nhà họ Trương mới nhẹ nhõm đôi chút.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, hai bên gia đình cùng tiễn cô về nhà họ Hách, chính thức bắt đầu cuộc sống mới với danh nghĩa vợ của Hách Trường Khanh.
Nhà họ Hách không phải gia đình bình thường.
Họ sống trong một căn tứ hợp viện riêng biệt, với bốn, năm gian phòng rộng rãi.
Ngay trước cổng còn có một con chó lớn, trông đầy uy nghi, khiến ai nhìn vào cũng phải dè chừng.
Trương Thanh Thanh được đưa vào phòng tân hôn, đầu đội khăn voan đỏ theo phong tục.
Lẽ ra trong những dịp thế này, bạn bè chú rể sẽ vào gây náo nhiệt, nhưng ai dám động vào gia đình quyền thế như nhà họ Hách,? Huống hồ, cảnh tượng hỗn loạn trong hôn lễ vừa rồi khiến đám bạn bè của Hách Trường Khanh cũng chẳng còn hứng thú đùa cợt.
Trong mắt họ, vị chỉ huy xuất sắc như Trường Khanh cưới một cô gái như Thanh Thanh quả thật là lãng phí.
Ngoài gương mặt dễ nhìn, cô chẳng có điểm nào xứng đáng làm vợ anh.
Ba Hách và mẹ Hách mặt mày lạnh tanh, không thèm nói với Thanh Thanh nửa lời kể từ khi về đến nhà.
Khi trời tối dần, Thanh Thanh đợi mãi vẫn không thấy ai vào phòng.
Đói đến mức không chịu nổi, cô liền tự mình vén khăn voan ra, lục tìm gì đó để ăn.
Trên chiếc tủ nhỏ kê sát tường, cô thấy một đĩa hạt dưa, đậu phộng và mấy viên kẹo trái cây.
Không bận tâm nhiều, cô lấy một nắm cho vào miệng nhai ngon lành.
Lúc này, một cái đầu nhỏ thò vào.
Thanh Thanh nhìn qua, là một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú nhưng gầy gò, có vẻ bị suy dinh dưỡng.
Thấy vậy, cô hơi ngại ngùng: “Con có muốn ăn không?”
Cô bé không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn cô với vẻ dữ dằn, rồi quay người chạy biến.