Trương Thanh Thanh đang vui, nghe cô bé hỏi thì liền xoa đầu nó đầy trìu mến: “Hôm nay dì được nhận vào làm ở đài phát thanh rồi.
Giờ dì chính thức là phát thanh viên, còn có lương nữa!”
Cô cả tròn mắt kinh ngạc: “Phát thanh viên? Có phải giọng nói phát trên radio không ạ?”
Trương Thanh Thanh gật đầu cười: “Ừ, đúng rồi!”
“Vậy là giọng của dì sẽ được phát cho cả nước nghe luôn sao?”
Ba đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn, nghe vậy không khỏi ngưỡng mộ.
“Dì giỏi ghê!”
Lời khen của cô bé khiến Trương Thanh Thanh không khỏi bật cười.
Đúng là một đứa trẻ ngoan, nói chuyện mới dễ thương làm sao.
Lúc này, thức ăn được bưng lên đủ.
Cả nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả.
Trong khi Hách Trường Khanh ít nói, chỉ lặng lẽ ăn, anh lại không tránh được ánh mắt rạng rỡ của Trương Thanh Thanh đang nhìn mình.
Anh có chút không tự nhiên, cảm giác kỳ lạ khó diễn tả.
Trương Thanh Thanh càng nhìn anh lại càng thấy người đàn ông này có thể dựa vào được.
Dù vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng bên trong lại rất chu đáo, biết cô vừa thi đậu đã chủ động đưa đi ăn mừng.
Cô thầm nghĩ: “Quả là người tốt!”
Vừa ăn, cô vừa liên tục gắp đồ ăn cho ba đứa nhỏ, sợ chúng ngại không dám lấy.
Cậu em út bất chợt nhìn quanh rồi gắp một miếng thịt cho vào bát của cô.
“Dì ăn thịt đi!”
Trương Thanh Thanh ngạc nhiên, cảm động không thôi: “Cảm ơn Tiểu Xuyên nhé!”
Trong khi đó, tại đài phát thanh, Hách Phương Phương đang kéo tay Trương Chi Chi than vãn.
“Chị Chi Chi, chị không biết đâu, cái bà Trương Thanh Thanh đó đáng ghét lắm.
Chị ta biết nấu ăn thì giỏi lắm sao mà dám trưng mặt khó chịu với em? Anh trai em cũng không biết bị bỏ bùa hay sao mà cứ đứng về phe chị ta, làm em tức chết!”
Trương Chi Chi nghe vậy, không giấu được chút hả hê trong lòng.
“Vậy là không đúng rồi, em là em chồng mà, sao chị dâu lại đối xử với em như thế? Nấu cơm chẳng phải là việc con dâu phải làm sao? Nhà nào mà không thế?”
Cô ta vừa nói vừa giả vờ tỏ vẻ thông cảm.
“Nhưng mà anh trai em lại bênh chị ta sao?”
Cô ta vẫn không thể tin được, sau chuyện xảy ra ở đám cưới, Hách Trường Khanh lại có thể đối xử tốt với Trương Thanh Thanh như vậy.
“Thật mà! Hôm nay em chỉ nói vài câu, anh ấy đã mắng em rồi.
Em không chịu nổi nữa! Sao chị lại để chị ta cướp vị trí của mình thế? Có phải chị ta ép chị không?”
Trong mắt Hách Phương Phương, Trương Chi Chi mới là người xứng đáng gả cho anh trai cô ấy, và chắc chắn Trương Thanh Thanh đã dùng thủ đoạn gì đó để giành lấy cuộc hôn nhân này.
Trương Chi Chi đương nhiên không có ý định làm rõ sự hiểu lầm này.
Cô ta khẽ thở dài, giả vờ bất lực: “Thôi, chuyện đã vậy rồi, nói gì cũng vô ích.”
Hách Phương Phương siết tay cô ta, đầy kiên quyết: “Chị yên tâm, trong lòng em, chị mãi mãi là chị dâu của em.
Nếu chị ta dám bắt nạt chị, em sẽ không để yên đâu!”
Trương Chi Chi cảm động ra mặt: “Phương Phương, em tốt quá.”